Trời nóng gần 40 độ, vợ chồng tôi đi làm vừa nóng vừa mệt nhưng tối đến cứ đặt lưng lên giường là bố chồng lại gõ cửa cồng cộc
Nhiều người bảo, sống chung với bố mẹ chồng thì phải nhẫn nhịn. Tôi nhịn được. Nhưng tôi không hiểu nổi
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Trời nóng gần 40 độ, vợ chồng tôi đi làm vừa nóng vừa mệt nhưng tối đến cứ đặt lưng lên giường là bố chồng lại gõ cửa cồng cộc", nội dung như sau:
Vợ chồng tôi đều là những người đi làm thuê, mỗi ngày thức dậy từ sáng sớm và chỉ về nhà khi trời tối. Một ngày làm việc kéo dài 8-10 tiếng, căng thẳng và mệt mỏi, chỉ mong về nhà, tắm rửa sạch sẽ, ăn một bữa cơm yên bình rồi leo lên giường bật điều hòa ngủ một giấc ngon lành. Thế nhưng, đôi khi, ước muốn đơn giản ấy lại trở nên khó khăn đến mức không thể hiểu nổi.
Nhà chồng tôi không thiếu thốn gì cả. Mọi tiện nghi đều có đủ, điều hòa trong phòng cũng do chính vợ chồng tôi lắp đặt. Thực ra, chúng tôi làm việc rất vất vả, nhưng cũng may mắn kiếm được một khoản kha khá. Hàng tháng, chúng tôi đều gửi cho bố mẹ một khoản tiền sinh hoạt cố định, không thiếu một đồng – từ tiền điện, tiền nước đến tiền ăn uống. Thậm chí, những tháng nào có thu nhập tốt, chúng tôi còn biếu thêm một ít.
Tóm lại, về vấn đề tiền bạc, tuy không phải là gia đình giàu có thừa mứa, nhưng chúng tôi cũng chẳng phải là người nghèo khó túng thiếu.
Thế nhưng, chỉ vì một ngày trời oi bức, nhiệt độ lên đến 38-39 độ, tôi bật điều hòa khoảng 1-2 tiếng vào buổi tối để ngủ cho ngon hơn thì bị bố chồng gõ cửa yêu cầu tắt ngay.
“Nhà này không phải khách sạn,” ông nói, “Giời này mà cũng phải bật điều hòa? Mở cửa ra, cho gió trời vào mà ngủ.”
Trời nóng gần 40 độ, vợ chồng tôi làm việc vất vả suốt ngày dưới cái nắng oi ả, đến tối vừa đặt lưng lên giường là bố chồng lại gõ cửa cộc cộc. Tôi thật sự không biết nói gì luôn. Không phải vì một câu nói ấy, mà vì cảm giác bị phủi bỏ sự cố gắng, bị đánh đồng là sống hưởng thụ trong khi cả ngày chúng tôi đã cật lực làm việc để lo cho cả cái nhà này.
Bố chồng tôi là người rất tiết kiệm, hay đúng hơn là hà tiện. Dù tôi hiểu ông thuộc thế hệ cũ, từng trải qua nhiều khó khăn nên quen với nếp sống tằn tiện, nhưng thời đại này đã khác rồi. Thời tiết hiện nay nắng nóng khắc nghiệt, chứ không như ngày xưa nữa. Nhà cửa giờ san sát nhau, ô nhiễm môi trường và nhiều yếu tố khác làm nhiệt độ tăng lên rất nhiều so với thời của các cụ.
Thời tiết nóng đến mức ngay cả người già còn không chịu nổi, huống chi là chúng tôi, những người làm việc vất vả ngoài trời cả ngày, người mồ hôi nhễ nhại, đầu óc căng thẳng mà vẫn phải nằm quạt. Không phải tôi xa xỉ, mà là cơ thể thực sự không thể chịu nổi nữa.
Chồng tôi biết chuyện, cũng từng nói với bố: “Tiền điện bọn con đóng đầy đủ, có khi còn dư. Bố để vợ chồng con tự lo sinh hoạt của mình đi.” Nhưng ông vẫn không hài lòng, cho rằng sống trong nhà thì phải theo nề nếp của nhà, mà nề nếp của ông là sống cực khổ.
Tiền làm ra là để phục vụ cho đời sống của con người, chứ đâu phải là để cất đi như những vật vô tri. Kiếm được một đống tiền rồi mà chỉ để ngắm, không phải vậy!
Có đêm, tôi vừa đặt lưng xuống giường thì ông lại gõ cửa nhắc nhở: “Tắt điều hòa đi con, bố nghe tiếng kêu rồi đấy.” Cả căn phòng trở nên im lặng. Tôi lặng lẽ đứng dậy tắt điều hòa, trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu. Chồng tôi ôm vai tôi an ủi, nhưng cảm giác bị áp chế ấy không dễ gì mà nguôi ngoai.
Có lúc tôi đã nghĩ đến việc ra ở riêng, nhưng rồi lại bịn rịn vì mẹ chồng hiền lành, thương con cháu, nhà cửa rộng rãi, lại đi lại thuận tiện. Nhưng chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà tôi cảm thấy như mình không được chấp nhận, không được sống đúng với công sức mình đã bỏ ra.
Nhiều người bảo rằng sống chung với bố mẹ chồng thì phải nhẫn nhịn. Tôi có thể nhẫn nhịn, nhưng tôi không hiểu tại sao khi đã nhận tiền sinh hoạt, tiền điện, tiền nước đầy đủ từ con cái, lại không cho con hưởng chút thoải mái tối thiểu?
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Lên thành phố chữa bệnh nên phải ở nhờ nhà con gái, tôi không ngờ con rể lại có những biểu hiện khiến tôi muốn dọn lên ở hẳn", nội dung như sau:
Khi con gái tôi lấy chồng, tôi không nói gì nhưng trong lòng lại không mấy vui. Chồng nó hiền quá, nói năng nhẹ nhàng quá, làm văn phòng nhưng nhìn mặt lúc nào cũng xanh xao, mắt thì cứ như thiếu ngủ, không phải mẫu đàn ông tôi có thể tin tưởng.
Tôi đã từng bảo con gái: "Lấy chồng, phải chọn người cứng rắn một chút chứ, kiểu này yếu đuối, sau này mẹ mà ốm đau, liệu nó có đỡ được không?".
Con gái tôi chỉ cười bảo: "Anh Hoàng sống tình cảm lắm mẹ ạ. Mẹ cứ sống cùng sẽ hiểu thôi".
Dù tôi không tin lắm nhưng rồi có một ngày, tôi thật sự phải "sống cùng" con rể.
Lúc đầu chỉ là đau lưng, nhức đầu, mệt mỏi nhẹ, nhưng rồi bác sĩ bảo tôi bị thoái hóa nặng và cao huyết áp, cần theo dõi thường xuyên, đi viện định kỳ. Ở quê thì bệnh viện xa xôi, đi lại bất tiện. Sau một hồi con gái năn nỉ, tôi mới đồng ý khăn gói lên thành phố ở cùng nó vài tháng.
Tôi nghĩ mình vẫn khỏe, vẫn đi lại được, tự chăm sóc được. Nhưng ai ngờ vừa đến vài hôm, con rể đã tỏ ra sốt sắng quá mức.
Hôm đầu tiên tôi bảo hơi mỏi đầu, con rể lập tức đi mua ngay cái gối chống mỏi cổ. Tôi ho vài tiếng, sáng hôm sau đã thấy nước sôi, lọ dầu gừng và cả mớ thuốc ho bày trên bàn.
Tôi bảo: "Mẹ còn chưa nằm liệt giường đâu, đừng làm quá lên thế, nhìn thấy ngột ngạt".
Con rể chỉ cười: "Mẹ không cần phải ốm nặng mới được chăm sóc ạ".
Một hôm khác, tôi vừa dậy đã thấy con rể bưng bát cháo vào tận giường cho tôi: "Mẹ ăn đi kẻo nguội, hôm nay con thấy mẹ dậy muộn nên chắc mẹ đói rồi".
Tôi khó chịu: "Trời ơi, mẹ còn đi lại được mà. Để cháo ngoài bàn, mẹ ra đó ăn được rồi".
Con rể vẫn bình thản: "Con sợ mẹ đi lại mỏi người, mẹ ăn trên giường cũng được mà".
Lúc đó tôi thật sự cảm thấy bực bội. Mình mới hơn 60, chứ đâu phải người bại liệt đâu. Cảm giác bị quản lý như một bệnh nhân khiến tôi nặng nề và khó chịu. Tôi có lúc còn nghĩ, biết thế ở lại quê cho khỏe, lên đây chẳng khác gì đi tù.
Nhưng cứ như vậy, nửa tháng trôi qua, tôi nhận ra con rể quan tâm tôi thật lòng. Con rất để ý từng biểu hiện của tôi. Chẳng hạn, khi đang ăn cơm mà tôi nhăn mặt, con đã biết tôi không thích món đó, hôm sau nó sẽ không cho món đó vào bữa cơm nữa. Sự tinh tế và chu đáo của con khiến tôi phải có cái nhìn khác. Tôi dần không còn khó chịu nữa mà bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn.
Có những hôm con rể đi làm về muộn, vẫn ghé qua phòng tôi hỏi thăm xem tôi ăn gì, đã uống thuốc chưa. Những việc nhỏ nhặt như rửa cái cốc, thay áo gối, quạt cho tôi ngủ trưa, con làm rất tự nhiên như đó là trách nhiệm của mình, chứ không phải mặc kệ con gái tôi làm.
Có lần tôi lẩm bẩm: "Không biết bao giờ khỏe hẳn để về quê, nhà cửa ở quê để lâu không có hơi người cũng không tốt".
Con rể gãi đầu: "Hay mẹ cứ ở lại đây luôn đi, con tính mở quán nhỏ bán bánh bèo bánh nậm như hồi xưa ấy, đỡ buồn".
Tôi bật cười, nhưng rồi suy nghĩ mãi, đắn đo mãi. Cuối cùng tôi gọi điện cho người quen dưới quê để hỏi giá đất. Tôi nghĩ, nếu bán căn nhà dưới quê, chia một phần cho vợ chồng con gái, phần còn lại gửi ngân hàng, mình ở hẳn với tụi nó cũng được nhỉ?
Tôi từng sợ sống chung với con rể sẽ có va chạm, nhưng mỗi sáng nghe con hỏi: "Đêm qua mẹ có ngủ được không?", tôi lại thấy lòng nhẹ đi nhiều. Nhưng giờ tôi vẫn phân vân, liệu có nên bán căn nhà dưới quê không, hay giữ lại để phòng khi không ở được nữa, còn có chốn quay về?
Nguồn:
https://thanhnienviet.vn/troi-nong-gan-40-do-vo-chong-toi-di-lam-vua-nong-vua-met-nhung-toi-den-cu-dat-lung-len-giuong-la-bo-chong-lai-go-cua-cong-coc-209250620152604893.htm
https://thanhnienviet.vn/len-thanh-pho-chua-benh-nen-phai-o-nho-nha-con-gai-toi-khong-ngo-con-re-lai-co-nhung-bieu-hien-khien-toi-muon-don-len-o-han-20925062121110286.htm