Mừng rơn vì lấy được chồng giàu, đêm tân hôn tôi muốn bỏ của chạy lấy người khi vào phòng làm việc
Tôi cười trừ, nhưng trong lòng bắt đầu có chút bất an.
Báo Thời báo VHNT có bài viết: "Mừng rơn vì lấy được chồng giàu, đêm tân hôn tôi muốn bỏ của chạy lấy người khi vào phòng làm việc", nội dung như sau:
Tôi cứ ngỡ cuộc đời mình đã bước sang một trang mới hoàn toàn kể từ cái ngày tôi khoác lên mình chiếc váy cưới ren trắng tinh khôi, chính thức trở thành vợ của một người đàn ông thành đạt, một doanh nhân giàu có. Anh hơn tôi sáu tuổi, sở hữu một căn biệt thự bề thế ngay giữa trung tâm thành phố, và dường như có tất cả những điều mà bất cứ cô gái nào cũng hằng mơ ước: điển trai, lịch lãm, lại còn đi du học về, kiến thức uyên bác và đặc biệt là cực kỳ chiều chuộng người yêu.
Là một cô gái xuất thân từ một gia đình công chức bình thường, tôi gần như lạc vào một câu chuyện cổ tích khi được làm vợ anh. Đám cưới của chúng tôi diễn ra thật hoành tráng, bạn bè cứ tấm tắc khen tôi "số sướng", "chuột sa chĩnh gạo". Tôi cũng từng tin vào điều đó… cho đến đêm tân hôn định mệnh ấy.
Khách khứa dần về hết, tôi thay chiếc váy ngủ mỏng manh, lòng rộn ràng bao nhiêu cảm xúc hồi hộp chờ đợi khoảnh khắc thiêng liêng đầu tiên của vợ chồng. Nhưng rồi, bất ngờ thay, anh nắm lấy tay tôi và nhẹ nhàng nói:
"Trước khi nghỉ ngơi, anh muốn dẫn em đến một nơi này, phòng làm việc của anh. Em cần hiểu rõ nó, vì từ nay em sẽ giúp anh quản lý nó."
Tôi hơi ngỡ ngàng, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, đơn giản nghĩ rằng anh muốn chia sẻ một phần công việc, như một sự tin tưởng đặc biệt dành cho tôi. Nhưng ngay khi cánh cửa phòng bật mở, tôi gần như đứng sững lại.
Thế Giới Của Sự Hoàn Hảo Đến Lạnh Lẽo
Căn phòng làm việc hiện ra như một thế giới hoàn toàn khác biệt, hoàn hảo đến mức lạnh lẽo. Từng cuốn sách được sắp xếp ngay ngắn theo màu sắc và chiều cao. Bút, thước, kẹp giấy… tất cả đều nằm đúng vị trí quy định, không hề xê dịch dù chỉ một ly. Dây sạc thì cuộn tròn như thể được đo đạc cẩn thận. Trên tường là những lịch làm việc được vẽ tay, chi chít những dòng chữ thẳng tắp, đều tăm tắp. Bàn làm việc sạch bóng không tì vết, và góc ghế được xoay chính xác 90 độ.
Tôi khẽ chạm vào một cây bút, chưa kịp đặt lại thì anh đã dịu giọng nhắc nhở:
"Cây bút này anh để hướng 11 giờ. Em nhớ nhé, nếu có lau dọn thì giữ nguyên vị trí, đừng đặt sai chỗ."
Tôi cười gượng, nhưng trong lòng bắt đầu dấy lên một chút bất an. Sau khi giới thiệu cặn kẽ mọi thứ trong phòng, anh đưa cho tôi một cuốn sổ da màu nâu, còn mới tinh, bên trong đã in sẵn các mục: ngày, nội dung chi, số tiền, lý do, và chữ ký.
"Mỗi ngày em tiêu gì thì ghi hết vào cuốn sổ này nhé. Dù chỉ là mua hộp sữa, thỏi son hay ly trà sữa,... em cũng cứ ghi vào để anh còn cân đối chi tiêu trong gia đình."
Tôi thẫn thờ. Khoảnh khắc ấy, tôi bối rối vô cùng, thậm chí còn hoài nghi liệu mình có lấy nhầm chồng không, và thoáng nghĩ đến chuyện bỏ chạy ngay lập tức. Nhưng rồi tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, cố nở một nụ cười gượng gạo, đón nhận nhiệm vụ mà chồng vừa giao.
Ban đầu, tôi vẫn cố gắng ghi chép đầy đủ, nhưng chỉ vài ngày sau đã cảm thấy vô cùng bức bối. Một hôm, tôi mua hộp bánh ngọt mang biếu mẹ mà quên không ghi lại. Tối đó, anh mở cuốn sổ ra, lướt qua một lượt rồi nhẹ nhàng hỏi:
"Hôm nay em rút 200 nghìn trong thẻ, anh không thấy ghi. Có việc gì phát sinh à?"
Tôi thoáng giật mình. Không phải vì câu hỏi, mà vì ánh mắt dò xét phía sau sự nhẹ nhàng ấy.
Hôn Nhân Không Phải Là Chiếc Hộp Trong Suốt
Tôi bắt đầu cảm thấy mình như đang sống trong một chiếc hộp trong suốt. Mỗi bước đi, mỗi khoản chi, mỗi việc tôi làm… đều như có ai đó đang quan sát, tính toán tỉ mỉ. Tôi từng nghĩ, có được một người chồng biết quản lý tài chính là điều tốt. Nhưng không ngờ, nó lại khiến tôi cảm thấy mình như một nhân viên đang bị kiểm tra năng suất mỗi ngày.
Những đêm dài, tôi cứ thao thức mãi, tự hỏi đây có phải là cuộc hôn nhân mà tôi từng mơ ước? Tình yêu đã đi đâu mất rồi? Hay tất cả chỉ là một bản kế hoạch hoàn hảo, đã được lập ra từ trước cả khi tôi bước chân vào căn nhà này?
Một tối muộn, tôi ngồi trước gương, tay cầm cuốn sổ chi tiêu, lật từng trang. Đó là những con số lạnh lẽo, không thể ghi lại những tiếng cười, không thể đong đếm được những lần tôi đã nhịn mua váy chỉ để dành tiền mua tặng chồng một món quà bất ngờ.
Tôi bước xuống tầng, đứng trước cửa phòng làm việc của anh và gõ cửa. Anh mở cửa, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường ngày. Tôi không vòng vo, chỉ nói thẳng:
"Em không thể sống nếu phải tính toán từng đồng mình chi tiêu. Em không phải là kế toán, em là vợ anh."
Anh im lặng. Rất lâu sau, anh chỉ thở dài:
"Anh quen sống như vậy từ nhỏ rồi. Anh sợ rằng nếu mình buông lơi thì mọi thứ sẽ rối tung."
Tôi mỉm cười, nhưng lần này là một nụ cười mệt mỏi:
"Chúng ta không phải hai bánh răng ăn khớp đâu anh à. Chúng ta là hai con người, cần học cách chấp nhận sự khác biệt của nhau."
Giờ đây, tôi vẫn đang sống cùng anh. Nhưng cuốn sổ chi tiêu đã được cất vào ngăn kéo, và phòng làm việc anh cũng tự dọn dẹp. Còn tôi? Tôi bắt đầu dạy anh cách sống mềm mại hơn, bớt nguyên tắc hơn.
Hôn nhân không phải là nơi để ai kiểm soát ai, mà là nơi hai con người cùng học cách hít thở chung một bầu không khí, nhưng vẫn giữ được nhịp đập của trái tim riêng mình.
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Trời nóng gần 40 độ, vợ chồng tôi đi làm vừa nóng vừa mệt nhưng tối đến cứ đặt lưng lên giường là bố chồng lại gõ cửa cồng cộc", nội dung như sau:
Vợ chồng tôi đều là những người đi làm thuê, mỗi ngày thức dậy từ sáng sớm và chỉ về nhà khi trời tối. Một ngày làm việc kéo dài 8-10 tiếng, căng thẳng và mệt mỏi, chỉ mong về nhà, tắm rửa sạch sẽ, ăn một bữa cơm yên bình rồi leo lên giường bật điều hòa ngủ một giấc ngon lành. Thế nhưng, đôi khi, ước muốn đơn giản ấy lại trở nên khó khăn đến mức không thể hiểu nổi.
Nhà chồng tôi không thiếu thốn gì cả. Mọi tiện nghi đều có đủ, điều hòa trong phòng cũng do chính vợ chồng tôi lắp đặt. Thực ra, chúng tôi làm việc rất vất vả, nhưng cũng may mắn kiếm được một khoản kha khá. Hàng tháng, chúng tôi đều gửi cho bố mẹ một khoản tiền sinh hoạt cố định, không thiếu một đồng – từ tiền điện, tiền nước đến tiền ăn uống. Thậm chí, những tháng nào có thu nhập tốt, chúng tôi còn biếu thêm một ít.
Tóm lại, về vấn đề tiền bạc, tuy không phải là gia đình giàu có thừa mứa, nhưng chúng tôi cũng chẳng phải là người nghèo khó túng thiếu.
Thế nhưng, chỉ vì một ngày trời oi bức, nhiệt độ lên đến 38-39 độ, tôi bật điều hòa khoảng 1-2 tiếng vào buổi tối để ngủ cho ngon hơn thì bị bố chồng gõ cửa yêu cầu tắt ngay.
“Nhà này không phải khách sạn,” ông nói, “Giời này mà cũng phải bật điều hòa? Mở cửa ra, cho gió trời vào mà ngủ.”
Trời nóng gần 40 độ, vợ chồng tôi làm việc vất vả suốt ngày dưới cái nắng oi ả, đến tối vừa đặt lưng lên giường là bố chồng lại gõ cửa cộc cộc. Tôi thật sự không biết nói gì luôn. Không phải vì một câu nói ấy, mà vì cảm giác bị phủi bỏ sự cố gắng, bị đánh đồng là sống hưởng thụ trong khi cả ngày chúng tôi đã cật lực làm việc để lo cho cả cái nhà này.
Bố chồng tôi là người rất tiết kiệm, hay đúng hơn là hà tiện. Dù tôi hiểu ông thuộc thế hệ cũ, từng trải qua nhiều khó khăn nên quen với nếp sống tằn tiện, nhưng thời đại này đã khác rồi. Thời tiết hiện nay nắng nóng khắc nghiệt, chứ không như ngày xưa nữa. Nhà cửa giờ san sát nhau, ô nhiễm môi trường và nhiều yếu tố khác làm nhiệt độ tăng lên rất nhiều so với thời của các cụ.
Thời tiết nóng đến mức ngay cả người già còn không chịu nổi, huống chi là chúng tôi, những người làm việc vất vả ngoài trời cả ngày, người mồ hôi nhễ nhại, đầu óc căng thẳng mà vẫn phải nằm quạt. Không phải tôi xa xỉ, mà là cơ thể thực sự không thể chịu nổi nữa.
Chồng tôi biết chuyện, cũng từng nói với bố: “Tiền điện bọn con đóng đầy đủ, có khi còn dư. Bố để vợ chồng con tự lo sinh hoạt của mình đi.” Nhưng ông vẫn không hài lòng, cho rằng sống trong nhà thì phải theo nề nếp của nhà, mà nề nếp của ông là sống cực khổ.
Tiền làm ra là để phục vụ cho đời sống của con người, chứ đâu phải là để cất đi như những vật vô tri. Kiếm được một đống tiền rồi mà chỉ để ngắm, không phải vậy!
Có đêm, tôi vừa đặt lưng xuống giường thì ông lại gõ cửa nhắc nhở: “Tắt điều hòa đi con, bố nghe tiếng kêu rồi đấy.” Cả căn phòng trở nên im lặng. Tôi lặng lẽ đứng dậy tắt điều hòa, trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu. Chồng tôi ôm vai tôi an ủi, nhưng cảm giác bị áp chế ấy không dễ gì mà nguôi ngoai.
Có lúc tôi đã nghĩ đến việc ra ở riêng, nhưng rồi lại bịn rịn vì mẹ chồng hiền lành, thương con cháu, nhà cửa rộng rãi, lại đi lại thuận tiện. Nhưng chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà tôi cảm thấy như mình không được chấp nhận, không được sống đúng với công sức mình đã bỏ ra.
Nhiều người bảo rằng sống chung với bố mẹ chồng thì phải nhẫn nhịn. Tôi có thể nhẫn nhịn, nhưng tôi không hiểu tại sao khi đã nhận tiền sinh hoạt, tiền điện, tiền nước đầy đủ từ con cái, lại không cho con hưởng chút thoải mái tối thiểu?
Nguồn:
https://arttimes.vn/gia-dinh/mung-ron-vi-lay-duoc-chong-giau-dem-tan-hon-toi-muon-bo-cua-chay-lay-nguoi-khi-vao-phong-lam-viec-c59a63542.html
https://thanhnienviet.vn/troi-nong-gan-40-do-vo-chong-toi-di-lam-vua-nong-vua-met-nhung-toi-den-cu-dat-lung-len-giuong-la-bo-chong-lai-go-cua-cong-coc-209250620152604893.htm