Cho bạn trai vay 600 triệu, chỉ vài tháng sau anh đã biến mất, tôi về quê tìm thì nhận được câu trả lời phũ phàng đến mức khó tin

Đây chính là cách né nồm, tránh nồm rẻ nhất hiệu quả nhất miền Bắc!

600 triệu với tôi chẳng là gì cả, tôi có thể cho anh luôn cũng được, tôi chỉ muốn gặp anh một lần nữa mà thôi.

Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Cho bạn trai vay 600 triệu, chỉ vài tháng sau anh đã biến mất, tôi về quê tìm thì nhận được câu trả lời phũ phàng đến mức khó tin", nội dung như sau:

Mối Tình Và Cái Giá Của Lòng Tin Sai Chỗ

Tôi và Sung đã có hai năm bên nhau. Suốt khoảng thời gian đó, tôi cứ nghĩ mình đã tìm thấy "một nửa" đích thực – một người đàn ông thông minh, chín chắn, ăn nói đâu ra đấy, biết quan tâm và tràn đầy tham vọng. Chúng tôi quen nhau qua một nhóm bạn chung. Ấn tượng đầu tiên của tôi về anh là cái cách anh lặng lẽ ngồi trong góc quán, nhâm nhi cà phê và lắng nghe mọi người trò chuyện mà không hề chen ngang. Ở anh có điều gì đó rất "người lớn", và tôi đã bị cuốn hút một cách lạ kỳ.

Gia đình tôi khá giả, bố mẹ làm kinh doanh bất động sản nên tôi chưa bao giờ phải lo nghĩ về chuyện tiền bạc. Sung thì khác. Anh kể nhà anh ở tỉnh, bố mẹ làm nông, và anh phải tự lập từ khi lên đại học. Điều đó càng khiến tôi nể phục anh hơn. Anh không than vãn hay tỏ vẻ đáng thương, mà chỉ luôn nói: "Sau này anh muốn mở một quán cà phê, không cần lớn nhưng đủ đẹp, có cá tính riêng."

Tôi đã tin anh tuyệt đối. Khi anh nói cần tiền để khởi nghiệp, tôi chẳng hề do dự. 600 triệu đồng đối với tôi chỉ là một phần nhỏ trong số tiền tôi tích lũy và quỹ riêng bố mẹ vẫn để tôi đứng tên. Tôi còn đùa rằng: "Nếu sau này quán lỗ, cứ coi như em góp vốn không lợi nhuận nhé."

Quán cà phê mở được khoảng 4 tháng thì bắt đầu phát sinh vấn đề. Nhân viên nghỉ việc liên tục. Chủ mặt bằng đòi lại nhà vì anh không đóng tiền thuê đúng hạn. Rồi những món đồ trang trí "có gu" đắt đỏ cũng lần lượt được đem đi "cắm" để xoay vòng vốn. Tôi không hỏi han nhiều, chỉ âm thầm giúp anh những khoản nhỏ, đưa thêm vài chục triệu mỗi khi anh nói thiếu.

Và rồi một ngày, anh biến mất.


Khi Lời Xin Lỗi Cũng Không Có

Không hẳn là mất tích hoàn toàn, nhưng anh không còn đến tìm tôi nữa, không gọi điện, không nhắn tin, không trả lời bất cứ tin nhắn nào của tôi. Tôi đến quán thì thấy cửa đóng im lìm, bảng hiệu bị tháo gỡ, bên trong trống trơn không còn gì. Tôi gọi điện, nhắn tin, thậm chí viết email, nhưng tất cả chỉ là sự im lặng đáng sợ, không một lời xin lỗi, không một dòng giải thích. Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tôi đã tự mình nghĩ ra đủ mọi tình huống: Anh ấy bị tai nạn ư? Gặp biến cố gia đình? Hay nợ nần bị xã hội đen truy đuổi? Nhưng tất cả đều sai, vì sau này, một người bạn chung vô tình đăng ảnh nhóm lên mạng xã hội, và trong đó có anh, vẫn cười rất tươi, ở một quán bia nào đó.

Tôi tức giận. Không phải vì số tiền đã mất, mà vì cái cách anh chọn cắt đứt mọi liên lạc với tôi như thể tôi chưa từng tồn tại. Tôi đâu có đòi nợ, đâu có làm khó, đâu có trách móc gì anh. Vậy mà anh lại lẩn trốn tôi như thể tôi là thứ gì đó nguy hiểm cần phải tránh xa vậy.


Nỗi Đau Lớn Hơn Tiền Bạc

Tôi quyết định về tận quê anh, chỉ để nói chuyện một lần cho rõ ràng, để kết thúc mọi thứ một cách tử tế, ít nhất là từ phía tôi.

Nhà anh nằm trong một con hẻm nhỏ, mái tôn đã bạc màu, cánh cổng sắt cũ kỹ. Mẹ anh ra mở cổng, dáng người nhỏ thó, nét mặt hiền hậu nhưng có phần hốt hoảng khi nhìn thấy tôi.

"Con về đòi nợ à? Nhà bác không có tiền đâu, Sung cũng lâu rồi không gửi tiền về, bác cũng không biết Sung đang ở đâu nữa…", bà nói một tràng dài, không đợi tôi hỏi han gì, như thể đã có sẵn kịch bản trong đầu rằng nhìn thấy tôi là phải nói vậy.

Tôi mỉm cười cay đắng, chợt hiểu ra. Có lẽ Sung đã dặn dò mẹ trước, nên bà mới nắm rõ tình hình đến thế. Có lẽ anh sợ tôi sẽ về tận quê để đòi nợ. Tôi nuốt cục nghẹn vào lòng và bỏ đi ngay. Trên đường về, tôi chỉ nhắn cho anh một dòng tin duy nhất: "Mình chia tay đi."

Tôi quá thất vọng và đau đớn, không phải vì số tiền đã mất, mà vì sự tin tưởng của mình đã đặt nhầm người. Giá mà anh đối diện với tôi, tôi đã thản nhiên nói rằng số tiền đó tôi cho anh. Thậm chí, biết đâu tôi sẽ còn giúp anh thêm một lần khởi nghiệp khác, để anh có thể thành công và đường hoàng đứng lên.

Tôi không trách anh vì thất bại, ai chẳng có lúc khó khăn. Nhưng tôi không thể tha thứ cho việc anh đã khiến lòng tin của tôi tan tành như thế này. Giờ đây, tôi có nên quyết tâm đòi lại món nợ đó để anh phải đối mặt với tôi một lần, hay nên bỏ qua tất cả, không liên lạc gì với anh nữa?

Báo Thời báo VHNT có bài viết: "Mừng rơn vì lấy được chồng giàu, đêm tân hôn tôi muốn bỏ của chạy lấy người khi vào phòng làm việc", nội dung như sau:

Tôi cứ ngỡ cuộc đời mình đã bước sang một trang mới hoàn toàn kể từ cái ngày tôi khoác lên mình chiếc váy cưới ren trắng tinh khôi, chính thức trở thành vợ của một người đàn ông thành đạt, một doanh nhân giàu có. Anh hơn tôi sáu tuổi, sở hữu một căn biệt thự bề thế ngay giữa trung tâm thành phố, và dường như có tất cả những điều mà bất cứ cô gái nào cũng hằng mơ ước: điển trai, lịch lãm, lại còn đi du học về, kiến thức uyên bác và đặc biệt là cực kỳ chiều chuộng người yêu.

Là một cô gái xuất thân từ một gia đình công chức bình thường, tôi gần như lạc vào một câu chuyện cổ tích khi được làm vợ anh. Đám cưới của chúng tôi diễn ra thật hoành tráng, bạn bè cứ tấm tắc khen tôi "số sướng", "chuột sa chĩnh gạo". Tôi cũng từng tin vào điều đó… cho đến đêm tân hôn định mệnh ấy.

Khách khứa dần về hết, tôi thay chiếc váy ngủ mỏng manh, lòng rộn ràng bao nhiêu cảm xúc hồi hộp chờ đợi khoảnh khắc thiêng liêng đầu tiên của vợ chồng. Nhưng rồi, bất ngờ thay, anh nắm lấy tay tôi và nhẹ nhàng nói:

"Trước khi nghỉ ngơi, anh muốn dẫn em đến một nơi này, phòng làm việc của anh. Em cần hiểu rõ nó, vì từ nay em sẽ giúp anh quản lý nó."

Tôi hơi ngỡ ngàng, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, đơn giản nghĩ rằng anh muốn chia sẻ một phần công việc, như một sự tin tưởng đặc biệt dành cho tôi. Nhưng ngay khi cánh cửa phòng bật mở, tôi gần như đứng sững lại.


Thế Giới Của Sự Hoàn Hảo Đến Lạnh Lẽo

Căn phòng làm việc hiện ra như một thế giới hoàn toàn khác biệt, hoàn hảo đến mức lạnh lẽo. Từng cuốn sách được sắp xếp ngay ngắn theo màu sắc và chiều cao. Bút, thước, kẹp giấy… tất cả đều nằm đúng vị trí quy định, không hề xê dịch dù chỉ một ly. Dây sạc thì cuộn tròn như thể được đo đạc cẩn thận. Trên tường là những lịch làm việc được vẽ tay, chi chít những dòng chữ thẳng tắp, đều tăm tắp. Bàn làm việc sạch bóng không tì vết, và góc ghế được xoay chính xác 90 độ.

Tôi khẽ chạm vào một cây bút, chưa kịp đặt lại thì anh đã dịu giọng nhắc nhở:

"Cây bút này anh để hướng 11 giờ. Em nhớ nhé, nếu có lau dọn thì giữ nguyên vị trí, đừng đặt sai chỗ."

Tôi cười gượng, nhưng trong lòng bắt đầu dấy lên một chút bất an. Sau khi giới thiệu cặn kẽ mọi thứ trong phòng, anh đưa cho tôi một cuốn sổ da màu nâu, còn mới tinh, bên trong đã in sẵn các mục: ngày, nội dung chi, số tiền, lý do, và chữ ký.

"Mỗi ngày em tiêu gì thì ghi hết vào cuốn sổ này nhé. Dù chỉ là mua hộp sữa, thỏi son hay ly trà sữa,... em cũng cứ ghi vào để anh còn cân đối chi tiêu trong gia đình."

Tôi thẫn thờ. Khoảnh khắc ấy, tôi bối rối vô cùng, thậm chí còn hoài nghi liệu mình có lấy nhầm chồng không, và thoáng nghĩ đến chuyện bỏ chạy ngay lập tức. Nhưng rồi tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, cố nở một nụ cười gượng gạo, đón nhận nhiệm vụ mà chồng vừa giao.

Ban đầu, tôi vẫn cố gắng ghi chép đầy đủ, nhưng chỉ vài ngày sau đã cảm thấy vô cùng bức bối. Một hôm, tôi mua hộp bánh ngọt mang biếu mẹ mà quên không ghi lại. Tối đó, anh mở cuốn sổ ra, lướt qua một lượt rồi nhẹ nhàng hỏi:

"Hôm nay em rút 200 nghìn trong thẻ, anh không thấy ghi. Có việc gì phát sinh à?"

Tôi thoáng giật mình. Không phải vì câu hỏi, mà vì ánh mắt dò xét phía sau sự nhẹ nhàng ấy.


Hôn Nhân Không Phải Là Chiếc Hộp Trong Suốt

Tôi bắt đầu cảm thấy mình như đang sống trong một chiếc hộp trong suốt. Mỗi bước đi, mỗi khoản chi, mỗi việc tôi làm… đều như có ai đó đang quan sát, tính toán tỉ mỉ. Tôi từng nghĩ, có được một người chồng biết quản lý tài chính là điều tốt. Nhưng không ngờ, nó lại khiến tôi cảm thấy mình như một nhân viên đang bị kiểm tra năng suất mỗi ngày.

Những đêm dài, tôi cứ thao thức mãi, tự hỏi đây có phải là cuộc hôn nhân mà tôi từng mơ ước? Tình yêu đã đi đâu mất rồi? Hay tất cả chỉ là một bản kế hoạch hoàn hảo, đã được lập ra từ trước cả khi tôi bước chân vào căn nhà này?

Một tối muộn, tôi ngồi trước gương, tay cầm cuốn sổ chi tiêu, lật từng trang. Đó là những con số lạnh lẽo, không thể ghi lại những tiếng cười, không thể đong đếm được những lần tôi đã nhịn mua váy chỉ để dành tiền mua tặng chồng một món quà bất ngờ.

Tôi bước xuống tầng, đứng trước cửa phòng làm việc của anh và gõ cửa. Anh mở cửa, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường ngày. Tôi không vòng vo, chỉ nói thẳng:

"Em không thể sống nếu phải tính toán từng đồng mình chi tiêu. Em không phải là kế toán, em là vợ anh."

Anh im lặng. Rất lâu sau, anh chỉ thở dài:

"Anh quen sống như vậy từ nhỏ rồi. Anh sợ rằng nếu mình buông lơi thì mọi thứ sẽ rối tung."

Tôi mỉm cười, nhưng lần này là một nụ cười mệt mỏi:

"Chúng ta không phải hai bánh răng ăn khớp đâu anh à. Chúng ta là hai con người, cần học cách chấp nhận sự khác biệt của nhau."

Giờ đây, tôi vẫn đang sống cùng anh. Nhưng cuốn sổ chi tiêu đã được cất vào ngăn kéo, và phòng làm việc anh cũng tự dọn dẹp. Còn tôi? Tôi bắt đầu dạy anh cách sống mềm mại hơn, bớt nguyên tắc hơn.

Nguồn:

https://thanhnienviet.vn/cho-ban-trai-vay-600-trieu-chi-vai-thang-sau-anh-da-bien-mat-toi-ve-que-tim-thi-nhan-duoc-cau-tra-loi-phu-phang-den-muc-kho-tin-209250622081936268.htm

https://arttimes.vn/gia-dinh/mung-ron-vi-lay-duoc-chong-giau-dem-tan-hon-toi-muon-bo-cua-chay-lay-nguoi-khi-vao-phong-lam-viec-c59a63542.html

Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!