Lên thành phố chữa bệnh nên phải ở nhờ nhà con gái, tôi không ngờ con rể lại có những biểu hiện khiến tôi muốn dọn lên ở hẳn
Giờ tôi vẫn phân vân liệu có nên bán căn nhà dưới quê không hay giữ lại để phòng?
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Lên thành phố chữa bệnh nên phải ở nhờ nhà con gái, tôi không ngờ con rể lại có những biểu hiện khiến tôi muốn dọn lên ở hẳn", nội dung như sau:
Khi con gái tôi lấy chồng, tôi không nói gì nhưng trong lòng lại không mấy vui. Chồng nó hiền quá, nói năng nhẹ nhàng quá, làm văn phòng nhưng nhìn mặt lúc nào cũng xanh xao, mắt thì cứ như thiếu ngủ, không phải mẫu đàn ông tôi có thể tin tưởng.
Tôi đã từng bảo con gái: "Lấy chồng, phải chọn người cứng rắn một chút chứ, kiểu này yếu đuối, sau này mẹ mà ốm đau, liệu nó có đỡ được không?".
Con gái tôi chỉ cười bảo: "Anh Hoàng sống tình cảm lắm mẹ ạ. Mẹ cứ sống cùng sẽ hiểu thôi".
Dù tôi không tin lắm nhưng rồi có một ngày, tôi thật sự phải "sống cùng" con rể.
Lúc đầu chỉ là đau lưng, nhức đầu, mệt mỏi nhẹ, nhưng rồi bác sĩ bảo tôi bị thoái hóa nặng và cao huyết áp, cần theo dõi thường xuyên, đi viện định kỳ. Ở quê thì bệnh viện xa xôi, đi lại bất tiện. Sau một hồi con gái năn nỉ, tôi mới đồng ý khăn gói lên thành phố ở cùng nó vài tháng.
Tôi nghĩ mình vẫn khỏe, vẫn đi lại được, tự chăm sóc được. Nhưng ai ngờ vừa đến vài hôm, con rể đã tỏ ra sốt sắng quá mức.
Hôm đầu tiên tôi bảo hơi mỏi đầu, con rể lập tức đi mua ngay cái gối chống mỏi cổ. Tôi ho vài tiếng, sáng hôm sau đã thấy nước sôi, lọ dầu gừng và cả mớ thuốc ho bày trên bàn.
Tôi bảo: "Mẹ còn chưa nằm liệt giường đâu, đừng làm quá lên thế, nhìn thấy ngột ngạt".
Con rể chỉ cười: "Mẹ không cần phải ốm nặng mới được chăm sóc ạ".
Một hôm khác, tôi vừa dậy đã thấy con rể bưng bát cháo vào tận giường cho tôi: "Mẹ ăn đi kẻo nguội, hôm nay con thấy mẹ dậy muộn nên chắc mẹ đói rồi".
Tôi khó chịu: "Trời ơi, mẹ còn đi lại được mà. Để cháo ngoài bàn, mẹ ra đó ăn được rồi".
Con rể vẫn bình thản: "Con sợ mẹ đi lại mỏi người, mẹ ăn trên giường cũng được mà".
Lúc đó tôi thật sự cảm thấy bực bội. Mình mới hơn 60, chứ đâu phải người bại liệt đâu. Cảm giác bị quản lý như một bệnh nhân khiến tôi nặng nề và khó chịu. Tôi có lúc còn nghĩ, biết thế ở lại quê cho khỏe, lên đây chẳng khác gì đi tù.
Nhưng cứ như vậy, nửa tháng trôi qua, tôi nhận ra con rể quan tâm tôi thật lòng. Con rất để ý từng biểu hiện của tôi. Chẳng hạn, khi đang ăn cơm mà tôi nhăn mặt, con đã biết tôi không thích món đó, hôm sau nó sẽ không cho món đó vào bữa cơm nữa. Sự tinh tế và chu đáo của con khiến tôi phải có cái nhìn khác. Tôi dần không còn khó chịu nữa mà bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn.
Có những hôm con rể đi làm về muộn, vẫn ghé qua phòng tôi hỏi thăm xem tôi ăn gì, đã uống thuốc chưa. Những việc nhỏ nhặt như rửa cái cốc, thay áo gối, quạt cho tôi ngủ trưa, con làm rất tự nhiên như đó là trách nhiệm của mình, chứ không phải mặc kệ con gái tôi làm.
Có lần tôi lẩm bẩm: "Không biết bao giờ khỏe hẳn để về quê, nhà cửa ở quê để lâu không có hơi người cũng không tốt".
Con rể gãi đầu: "Hay mẹ cứ ở lại đây luôn đi, con tính mở quán nhỏ bán bánh bèo bánh nậm như hồi xưa ấy, đỡ buồn".
Tôi bật cười, nhưng rồi suy nghĩ mãi, đắn đo mãi. Cuối cùng tôi gọi điện cho người quen dưới quê để hỏi giá đất. Tôi nghĩ, nếu bán căn nhà dưới quê, chia một phần cho vợ chồng con gái, phần còn lại gửi ngân hàng, mình ở hẳn với tụi nó cũng được nhỉ?
Tôi từng sợ sống chung với con rể sẽ có va chạm, nhưng mỗi sáng nghe con hỏi: "Đêm qua mẹ có ngủ được không?", tôi lại thấy lòng nhẹ đi nhiều. Nhưng giờ tôi vẫn phân vân, liệu có nên bán căn nhà dưới quê không, hay giữ lại để phòng khi không ở được nữa, còn có chốn quay về?
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Bố chồng nằm viện suốt 2 tuần trời nhưng con dâu không thấy có mặt một lần: Lý do vừa đắng đót vừa hổ thẹn", nội dung như sau:
Bố tôi đột ngột nhập viện cấp cứu vì tai biến. Hôm ấy, tôi đang làm việc thì nhận được cuộc gọi bàng hoàng từ hàng xóm. Chân tay rụng rời, tôi vội vã phóng về quê, vừa đi vừa gọi cho vợ. "Bố anh vào viện rồi, nặng lắm em ạ. Anh định xin nghỉ vài hôm. Em thu xếp công việc rồi về cùng anh nhé".
Đầu dây bên kia, vợ tôi thở dài một tiếng nặng nề: "Em đang làm dự án gấp quá. Tuần này không nghỉ được đâu anh. Anh cứ về trước đi".
Tôi như chết lặng, không thốt nên lời. Lòng tôi dội lên một cảm giác khó tả, không phải là giận dữ, mà là sự hụt hẫng đến tê tái.
Bố tôi nằm bất động trên giường bệnh, nửa người không thể cử động. Mẹ tôi đã mất từ lâu, anh chị em thì mỗi người một nơi. Suốt cả tuần lễ, tôi túc trực bên ông trong bệnh viện, không rời nửa bước. Những lúc ông ú ớ không nói rõ, tôi phải cố gắng đoán từng ánh mắt, từng cái gật đầu của ông.
Tôi cần lắm một người ở bên cạnh, ít nhất là để thay tôi đi lấy cháo, mua thuốc, hoặc chỉ đơn giản là để tôi không cảm thấy lẻ loi giữa hành lang bệnh viện sặc mùi sát trùng. Thế nhưng, vợ tôi chỉ nhắn vỏn vẹn mấy chữ: "Anh cố gắng chăm bố nhé. Khi nào bố ổn thì gọi cho em".
Tôi gọi cho cô ấy vài lần, kể về tình hình của bố. Nhưng sau mỗi cuộc gọi, đáp lại tôi chỉ là mấy câu "Ừm", "Thế à", hoặc "Vậy là mừng rồi anh".
Không một lời nào về việc sẽ về thăm bố hay sẽ thay tôi chăm sóc ông. Mỗi khi tôi đề cập đến chuyện khi nào em về, vợ tôi lại than thở công việc bù đầu thế này thế nọ.
Tôi về nhà lấy thêm đồ, thấy vợ đang ngồi trước máy tính. Thấy tôi, cô ấy hỏi gọn lỏn: "Bố sao rồi anh?".
Tôi trả lời rồi do dự một lúc mới buột miệng: "Em không về thăm bố được sao?".
Cô ấy không quay lại nhìn tôi, chỉ đáp: "Em xin nghỉ là mất tiền, ảnh hưởng tiến độ công việc. Bệnh viện cũng có bác sĩ mà anh. Mình đâu phải bỏ mặc đâu, nếu anh mệt thì thuê thêm hộ lý đi".
Tôi cười nhạt. Hóa ra, tình cảm giờ đây cũng có thể tính toán bằng đơn vị giờ công.
Tôi không trách vợ mình hoàn toàn. Ai rồi cũng có áp lực riêng, nhưng giữa những ưu tiên trong cuộc đời, hóa ra người cha già của tôi lại không nằm trong danh sách của cô ấy.
Tối hôm đó, khi tôi quay lại bệnh viện, bố tôi nắm chặt tay tôi, khẽ nói: "Bố xin lỗi vì mấy bữa nay làm khổ con. Mà vợ con đâu? Nó về thăm lúc bố đang ngủ à?".
Tôi không biết phải trả lời sao. Tôi không muốn nói dối nhưng lại càng không muốn ông buồn thêm. Tôi chỉ khẽ đáp: "Cô ấy về tí rồi lại đi luôn vì bận việc bố ạ".
Ông gật gù, không nói gì thêm, nhưng tôi thấy ánh mắt ông trĩu xuống nặng nề.
Tôi ngồi suốt đêm ở hành lang bệnh viện, nghe tiếng còi cấp cứu thi thoảng hú lên giữa đêm khuya. Lòng tôi chợt thấy khó chịu vô cùng. Tôi từng tin rằng khi người thân bệnh nặng, vợ chồng sẽ cùng nhau mà gánh vác. Vậy mà giờ đây, một mình tôi lặng lẽ đỡ lấy cả phần mình và cả phần vắng mặt của cô ấy.
Tôi không biết liệu có nên trách vợ mình, hay nên trách chính tôi đã không biết cách để vợ tôn trọng chồng, tôn trọng và yêu thương gia đình, người thân của chồng. Tôi nên làm thế nào với người vợ này đây? Liệu cuộc hôn nhân này còn có thể tiếp tục?
Nguồn:
https://thanhnienviet.vn/len-thanh-pho-chua-benh-nen-phai-o-nho-nha-con-gai-toi-khong-ngo-con-re-lai-co-nhung-bieu-hien-khien-toi-muon-don-len-o-han-20925062121110286.htm
https://thanhnienviet.vn/bo-chong-nam-vien-suot-2-tuan-troi-nhung-con-dau-khong-thay-co-mat-mot-lan-ly-do-vua-dang-dot-vua-ho-then-20925062021231327.htm