Ngày tôi đề nghị ly hôn, cả nhà như nổ tung, mẹ chồng khóc đến nghẹn lời nhưng chồng lại thản nhiên nói một câu khiến tôi ngậm cay nuốt đắng

Đây chính là cách né nồm, tránh nồm rẻ nhất hiệu quả nhất miền Bắc!

Tôi không muốn con cái sống trong một mái nhà đầy căng thẳng và giả vờ hạnh phúc, nhưng...

Báo Thanh Niên Việt có bài viết: Ngày tôi đề nghị ly hôn, cả nhà như nổ tung, mẹ chồng khóc đến nghẹn lời nhưng chồng lại thản nhiên nói một câu khiến tôi ngậm cay nuốt đắng", nội dung như sau:

Tôi làm nghề tổ chức sự kiện – một lĩnh vực đầy sôi động nhưng cũng không kém phần áp lực. Mỗi chương trình là một trận chiến với thời gian, nhân sự, và hàng trăm tình huống phát sinh bất ngờ. Đổi lại, công việc này mang lại cho tôi mức thu nhập ổn định, thậm chí là khá tốt nếu so với mặt bằng chung. Hồi mới lấy chồng, mọi người xung quanh nhìn vào ai cũng nói tôi “có phúc lớn”. Chồng làm trong ngành ngân hàng – công việc có tiếng tăm, nhà chồng lại yêu thương, hậu thuẫn đủ đầy. Mẹ chồng tôi từng không ngại khoe tôi với bà con hàng xóm, tự hào gọi tôi là “cô con dâu khéo léo, đảm đang, giỏi giang”.

Tôi lo việc bếp núc không thiếu bữa, dọn dẹp nhà cửa sạch bóng, đối nội – đối ngoại đâu ra đấy. Cả chuyện nội – ngoại hai bên tôi đều thu xếp chu toàn. Ba đứa con, tôi cũng góp phần không nhỏ trong chuyện nuôi dạy và chăm sóc từng li từng tí. Có lúc bố chồng còn nửa đùa nửa thật: “Cái Hạnh mà không có ở cái nhà này chắc nhà mình tan nát lâu rồi”.

Nhưng người đầu gối tay ấp với tôi – lại không nhìn thấy những điều đó.

Chồng tôi từng là người có chí hướng. Anh chăm chỉ, biết cố gắng. Nhưng kể từ khi bị điều chuyển công tác về vị trí không còn mấy tiếng nói, anh dần thay đổi. Anh uể oải, chán nản, về nhà là lao ngay vào máy tính hoặc điện thoại chơi game. Thi thoảng lại nhậu nhẹt, về khuya, miệng than ngắn thở dài chuyện “đời không như mơ”. Tôi nghĩ là giai đoạn khó khăn nên cố gắng động viên anh, hy vọng anh vượt qua.

Đỉnh điểm là thời điểm tôi nhận lời làm giám đốc dự án cho một chuỗi sự kiện lớn kéo dài vài tháng. Việc yêu cầu tôi phải đi công tác thường xuyên, thời gian dành cho gia đình ít đi rõ rệt. Từ lúc đó, thái độ của chồng tôi chuyển sang nghi ngờ, chất vấn. Mỗi lần tôi không bắt máy kịp, về nhà muộn chút là anh tỏ vẻ hằn học. Có khi chưa kịp bỏ túi xách, tôi đã nghe anh hỏi dồn dập: “Đi đâu?”, “Với ai?”, “Tại sao không nhấc máy?”. Tôi mệt lử sau hàng giờ đứng sân khấu, chỉ mong một cái ôm nhẹ nhàng, nhưng thứ tôi nhận được lại là cặp mắt đầy ngờ vực.

Tôi cố nhẫn nhịn. Nghĩ rằng đó là hệ quả tâm lý từ sự nghiệp của anh bị gián đoạn. Nhưng mọi chuyện càng lúc càng đi xa. Có lần tôi đang công tác tại một khách sạn cùng ekip, chồng bất ngờ ập đến giữa đêm, làm ầm ĩ chỉ vì thấy trong đoàn có đồng nghiệp nam. Tôi vừa bối rối, vừa xấu hổ – trước mặt bao nhiêu cộng sự và nhân viên cấp dưới. Mọi người cố gắng tỏ ra lịch sự, nhưng tôi biết họ đã bàn tán sau lưng tôi ra sao.

Tôi từng tìm đến mẹ chồng – người mà tôi luôn tin tưởng, để tâm sự. Bà lặng lẽ lắng nghe, rồi thở dài nói tôi cố gắng vì con cái, vì hạnh phúc của cả nhà. Bà hứa sẽ khuyên chồng tôi bớt nóng nảy. Nhưng lần duy nhất tôi thấy bà nói với anh, anh đã cộc cằn gắt lên ngay trước mặt bà. Và rồi bà lại quay về phòng, thì thào với tôi trong bếp, nước mắt lưng tròng: “Thôi con nhịn cho qua, nhà cửa mới yên, con cái mới có cha mẹ đủ đầy…”

Tôi hiểu, bà thương tôi thật lòng, nhưng cũng giống như bao bậc phụ huynh truyền thống khác – bà chọn sự yên ổn bề ngoài hơn là đối mặt với vấn đề thật sự. Bà chọn im lặng và hy sinh, mong tôi cũng làm điều tương tự.

Nhưng tôi thì đang ngày một cạn kiệt cảm xúc. Chồng tôi không dừng lại ở nghi kỵ. Tôi dần phát hiện những dấu hiệu bất thường trong tài chính gia đình. Lương của tôi vẫn đều đặn, chi tiêu không thay đổi, nhưng tiền tích lũy vơi đi nhanh chóng. Tôi hỏi anh thì anh lảng tránh, viện đủ lý do. Tôi không có bằng chứng cụ thể, nhưng những tin nhắn lạ anh xóa vội, những cuộc gọi đến anh né tránh, và những khoảng thời gian anh biến mất không lý do… khiến lòng tôi ngập tràn nghi vấn.

Tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện chia tay.

Ngày tôi mở lời, không khí trong nhà như nổ tung. Mẹ chồng òa khóc, quỳ lạy tôi đừng bỏ chồng. Bà khóc nấc, vừa lau nước mắt vừa kể chuyện thiên hạ, chuyện danh dự, chuyện bọn trẻ sẽ ra sao nếu bố mẹ ly dị. Bố chồng không nói một lời, ngồi im lặng ở ghế, ánh mắt già nua nhìn tôi chán nản. Nhưng người làm tôi đớn đau nhất lại chính là chồng – người từng nắm tay tôi thề hẹn ngày cưới, nay lạnh lùng đáp: “Nếu cô bỏ đi, thì đừng trách tổ ấm này tan vỡ. Cô mới là người phá hoại.”

Anh không nói một lời xin lỗi. Không một giây tự hỏi mình đã sai ở đâu.

Tôi tự hỏi suốt nhiều đêm không ngủ: Tôi cố gắng vì điều gì? Vì người đàn ông không còn yêu thương tôi, không còn tin tưởng tôi? Hay vì một đại gia đình bề ngoài tử tế nhưng bên trong chất chồng những gánh nặng lên tôi? Có ai trong căn nhà này từng hỏi: tôi cảm thấy thế nào?

Nhiều đêm tôi ngồi lặng bên giường nhìn ba đứa trẻ ngủ ngoan. Mỗi khi mẹ chồng lặng lẽ đặt đĩa trái cây bên bàn làm việc cho tôi, tôi lại thấy tim thắt lại. Tôi biết bà thương tôi như con gái ruột. Tôi biết các con cần có cha. Nhưng tôi cũng biết rõ: mình đang sống trong một cuộc hôn nhân mà yêu thương đã bị thay thế bằng kiểm soát, bằng nghi ngờ, bằng sự im lặng đầy tổn thương.

Tôi không muốn con cái lớn lên trong một mái nhà nơi mẹ và cha chỉ tồn tại như hai người bạn cùng phòng. Tôi cũng không muốn trở thành hình mẫu người mẹ lúc nào cũng cau có, mệt mỏi, gồng mình vì “gia đình”.

Tôi đã chọn ly hôn.

Không phải vì tôi ích kỷ. Không phải vì tôi yếu đuối. Mà vì tôi muốn tìm lại chính mình – người phụ nữ từng say mê công việc, từng tin vào tình yêu, từng yêu cuộc sống.

Tôi dọn ra ngoài sống riêng, mang theo các con. Mẹ chồng đến thăm, vẫn mang theo món canh tôi thích, bà ngồi lặng hồi lâu rồi nói khẽ: “Con làm gì miễn con thấy nhẹ lòng… là được. Má xin lỗi vì không bảo vệ được con”.

Câu nói ấy, với tôi, như một cái ôm thật chặt. Tôi biết, mình không hề đơn độc.

Ngoài ra, Báo Thanh Niên Việt có bài viết "Thấy giúp việc lau ảnh cưới của tôi rồi khóc, tưởng cô ta thích chồng tôi cho đến ngày phát hiện thứ bí mật nằm dưới khung ảnh", nội dung như sau:

Tôi không phải là người phụ nữ hay ghen tuông, nhưng gần đây, tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn mỗi khi nhìn thấy cô Hạnh – cô giúp việc mà vợ chồng tôi mới thuê được hơn nửa năm nay.

Cô ấy không phải là người trẻ đẹp, nhưng lại rất chỉn chu trong công việc. Cô ít nói và luôn làm việc sạch sẽ, tỉ mỉ. Tuy nhiên, một điều khiến tôi cảm thấy kỳ lạ là mỗi khi lau dọn phòng khách, cô ấy thường dừng lại rất lâu trước bức ảnh cưới của chúng tôi, như thể đang nhìn chằm chằm vào đó. Có những lần, tôi thấy đôi mắt cô ấy ửng đỏ, như thể vừa khóc.

Sự thay đổi này khiến tôi không khỏi nghi ngờ. Liệu có phải cô ấy yêu chồng tôi và cảm thấy tủi thân vì không thể có được anh ấy? Cô ấy nhìn vào bức ảnh cưới mà không phải là cô dâu, mà là tôi – người vợ hiện tại của anh ấy.

Tôi không thể giữ im lặng nữa, và kể cho chồng nghe về những nghi ngờ trong lòng mình. Anh chỉ cười xòa và bảo tôi nghĩ quá nhiều: “Em cứ lo xa rồi. Ảnh cưới em chẳng ai lau giúp, có người làm thay thì cũng tốt mà.”

Dù chồng nói vậy, nhưng cái cảm giác bất an trong tôi vẫn không thể dập tắt được. Phụ nữ đôi khi có linh cảm rất chính xác, và tôi cảm thấy có gì đó không đúng.

Một hôm, cô Hạnh về quê, và tôi quyết định ở lại nhà dọn dẹp. Khi lau đến bức ảnh cưới, tôi chợt cảm thấy một điều gì đó kỳ lạ. Không hiểu sao, tôi lại dừng lại, ngắm nhìn khung ảnh một cách kỹ lưỡng.

Và rồi tôi mở bức ảnh ra, và không thể tin vào mắt mình. Đằng sau bức ảnh cưới của chúng tôi là một bức ảnh khác – một bức ảnh nhỏ, có chồng tôi nhưng không phải là tôi đứng bên cạnh anh ấy. Người con gái trong ảnh không phải tôi, cũng không phải cô Hạnh. Trái tim tôi như bị siết lại, bàn tay tôi run rẩy khi tháo bức ảnh ra và giấu đi, để tìm hiểu rõ ràng hơn.

Tối hôm đó, tôi chất vấn chồng về bức ảnh và toàn bộ những gì tôi đã phát hiện ra. Anh im lặng một lúc lâu, rồi mới lên tiếng: “Đó là người yêu cũ của anh. Chúng tôi từng đính hôn, nhưng cô ấy đã mất trong một tai nạn.”

Lời nói của anh khiến tôi chết lặng. Anh giải thích rằng bức ảnh đó là kỷ niệm duy nhất anh còn giữ lại về cô ấy, nhưng có lẽ chính Hạnh là người đã lén lút nhét bức ảnh cũ vào trong khung ảnh cưới của chúng tôi. Hạnh là chị gái của người yêu cũ anh, và khi cô ấy biết hoàn cảnh của chồng tôi, cô đã nhận giúp việc cho gia đình chúng tôi. Cô ấy không bao giờ nghĩ rằng việc làm này sẽ kéo dài đến mức gây ra những rắc rối trong cuộc sống hôn nhân của chúng tôi.

Chồng tôi không ngoại tình, không phản bội tôi, chỉ là một nỗi đau mà tôi chưa từng biết đến. Tôi đã từng nghĩ đến việc đuổi cô ấy, nhưng rồi tôi lại không nỡ. Là một người phụ nữ, tôi hiểu cảm giác phải giữ lại những ký ức nhỏ bé về người thân yêu như thế nào.

Cuối cùng, tôi quyết định cất bức ảnh vào trong hộp, không phải vì tôi ghen, mà vì tôi cảm thấy rằng những ký ức thuộc về quá khứ nên được đặt ở một nơi riêng tư, không phải là trung tâm của cuộc sống hiện tại. Bức ảnh cũ không nên nằm ngay giữa phòng khách, nơi mà mỗi người trong gia đình đều nhìn thấy nó.

Chồng tôi không nói gì, chỉ nắm tay tôi thật chặt như một lời an ủi. Còn cô Hạnh, có lẽ cô đã nhận ra điều gì đó và không hỏi về bức ảnh nữa. Cô vẫn tiếp tục công việc của mình một cách lặng lẽ, như không có gì thay đổi.

Vậy tôi có nên đuổi cô ấy không? Tôi vẫn phân vân. Bao dung với người đã khuất là một điều tốt, nhưng vẫn có một phần trong tôi cảm thấy không hoàn toàn yên lòng. Dù sao, tôi cũng không biết lý do gì để cho cô ấy nghỉ việc mà không làm tổn thương cô ấy. Liệu tôi có quá tàn nhẫn không? Tôi thật sự không biết phải làm thế nào để mọi thứ trở nên ổn thỏa.

Cuối cùng, tôi hiểu rằng, cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng. Và đôi khi, những quyết định khó khăn nhất lại là những quyết định liên quan đến sự tha thứ và bao dung. Hạnh không phải là kẻ phản bội, cô ấy chỉ là người có quá khứ chưa thể buông bỏ. Và tôi, dù có đau lòng đến đâu, cũng phải học cách để chấp nhận điều đó, vì không phải ai cũng có thể sống mãi trong quá khứ.

 

Nguồn:  https://thanhnienviet.vn/ngay-toi-de-nghi-ly-hon-ca-nha-nhu-no-tung-me-chong-khoc-den-nghen-loi-nhung-chong-lai-than-nhien-noi-mot-cau-khien-toi-ngam-cay-nuot-dang-209250614155812376.htm

https://thanhnienviet.vn/thay-giup-viec-lau-anh-cuoi-cua-toi-roi-khoc-tuong-co-ta-thich-chong-toi-cho-den-ngay-phat-hien-thu-bi-mat-nam-duoi-khung-anh-209250612114505649.htm 

Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!