Hành trình của mẹ: Ba năm ròng vét sạch tài sản, đánh đổi tất cả để giúp con trai gõ cửa âm thanh, cất một tiếng gọi "Mẹ'"
“Tiếng gọi "mẹ" đầu tiên vang lên khi con ba tuổi, không rõ ràng, không tròn tiếng, nhưng với chị Vũ Thị Huế (34 tuổi, quê Thái Bình) đó là âm thanh đẹp nhất đời mình. Đằng sau tiếng gọi ấy là những giấc ngủ chập chờn, những chuyến xe vượt hơn trăm cây số mỗi tuần của người mẹ chưa từng cho phép mình gục ngã dù chỉ một ngày.
Người đưa tin có bài viết "Hành trình của mẹ: Ba năm ròng vét sạch tài sản, đánh đổi tất cả để giúp con trai gõ cửa âm thanh, cất một tiếng gọi "Mẹ"" với nội dung như sau:
Những ngày gõ cửa âm thanh
Năm 2022, niềm vui của gia đình chị Huế tràn ngập khi bé Kiều Vũ Anh Quân – tên ở nhà là Gold – chào đời. Con lớn lên bình thường, biết lẫy, biết bò, biết phản ứng với ánh mắt mẹ. Chị không bao giờ nghĩ rằng căn bệnh ngầm làm con mất đi điều kỳ diệu. Mãi đến gần một tuổi, khi con vẫn chưa biết gọi bố mẹ, chị chỉ nghĩ đó là chậm nói nên tự trò chuyện, chơi cùng con và lờ tivi để con học giao tiếp.
Cho tới một ngày, khi mở TV to, gọi con lớn tiếng nhưng Gold vẫn thản nhiên, mắt không chớp, đầu không ngoái – như thể âm thanh không hề tồn tại. Linh tính người mẹ mách bảo điều gì đó bất thường. Sau khi đi khám, bác sĩ kết luận bé bị “điếc bẩm sinh, mức độ sâu, không nghe được bất kỳ âm thanh nào”. Chị Huế kể:
“Tôi sốc lắm! Cả người chao đảo, không biết bấu víu vào đâu. Mấy ngày liền, tôi chỉ biết khóc, không chấp nhận được sự thật”.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, chị không ngừng tự trách:
“Giá như tôi cẩn thận hơn khi mang thai… giá như tôi đừng gắng gượng đi làm… có lẽ con đã không phải chịu thiệt thòi…”
Nhưng rồi chị nhận ra: nếu buông xuôi, con sẽ vĩnh viễn sống trong im lặng. Chị phải mạnh mẽ – vì con.
Chị Huế từng nhiều lần đổ lỗi cho bản thân là nguyên nhân khiến con không thể nghe. (Ảnh: NVCC).
Tiền đề của một hy vọng mới
Bác sĩ tư vấn cấy ốc tai điện tử – máy trợ thính có thể giúp Gold gõ cửa âm thanh, nhưng chi phí lên đến 500 triệu đồng. Dù vậy, chị vẫn vay mượn, gom góp, quyết tâm thực hiện. Tuy nhiên, kết quả chụp phim cho thấy con “không có dây thần kinh thính giác” – điều kiện tiên quyết để cấy ốc tai – khiến chị rơi vào khủng hoảng lần hai. “Tôi tuyệt vọng… con không còn cơ hội để nghe, để nói nữa”, chị nói.
Không cam chịu thất bại, chị Huế tìm kiếm trên mạng các hội nhóm phụ huynh có con khiếm thính. Qua những chia sẻ, chị được giới thiệu một bác sĩ chuyên phẫu thuật khó tại TP.HCM. Phim chụp cho thấy con “có thể có dây thần kinh nhưng rất mảnh”. Đây chính là tia sáng hy vọng.
Nhiều lần tuyệt vọng, chị Huế vẫn chưa bao giờ từ bỏ việc đi tìm âm thanh cho con. (Ảnh: NVCC).
Những ngày thử thách với máy trợ thính
Bé Gold bắt đầu đeo máy trợ thính để kiểm tra phản ứng. Sau 20 ngày, chị thử vỗ tay, gõ mâm, gọi con – và bé quay đầu lại. Hy vọng được thắp lên thật kỳ diệu. Hai tháng sau, bác sĩ xác nhận, con đủ điều kiện phẫu thuật. Ca mổ đem lại kết quả đáng mừng: “19/22 điện cực” được cấy vào tai của bé.
Khoảnh khắc bác sĩ thông báo khiến chị bật khóc nức nở trong phòng chờ – cảm xúc được đền đáp sau bao ngày mỏi mòn và tưởng chừng muốn buông xuôi.
Trị liệu và luyện nghe nói – Cuộc chiến bền bỉ
Để con có thể nghe và nói, chị Huế đưa Gold vào lớp trị liệu âm thanh tại Hà Nội, mỗi tuần đến một lần. Chị không chỉ là mẹ, mà còn là học trò nhiệt tình nhất của cô giáo. Mỗi buổi, chị chăm chú ghi chép, học kỹ thuật đọc môi, phương pháp khơi dậy âm thanh.
Về đến nhà, chị tiếp tục vai trò giáo viên: luyện ghi nhớ âm thanh qua các hoạt động: nghe tiếng chó sủa, xe máy, nước chảy, tiếng mưa… Có âm tương đối dễ như “ng”, nhưng nhiều khi bé tập vài tuần vẫn không phát ra được, phải kiên trì từng ngày. Chị Huế kể, mỗi lần con khóc vì bất lực, chị vừa dỗ, vừa lau nước mắt để giúp con không tuyệt vọng.
Mỗi ngày, chị Huế cùng con tập nói, nhận diện âm thanh. (Ảnh: NVCC).
“Mẹ” – tiếng gọi kỳ diệu vang lên
Hai năm sau ca cấy ốc tai, vào một ngày bình thường trong căn bếp, chị đang chuẩn bị bữa tối thì bất ngờ nghe thấy một tiếng rất nhỏ: “Mẹ”. Chị ngỡ tai, tưởng mình mơ – rồi con lặp lại lần hai. Chị không kìm nổi xúc động, khóc nức nở.
“Tiếng ‘mẹ’ ấy là minh chứng cho những cố gắng, những hy sinh… và là động lực để tôi không bao giờ từ bỏ”.
Từ đó, Gold bắt đầu biết gọi “ông”, “bà”, “bố”, “anh”, “chị”, dù nét vẫn chưa rõ. Khi mẹ gọi, bé quay đầu, bật cười, biết ôm mẹ và nhường đồ. Sự tiến bộ dù nhỏ nhưng vô giá.
Giọt mồ hôi phía sau tiếng cười
Đằng sau mỗi nụ cười là những đêm thức trắng khi bé ốm, là những chuyến xe lên Hà Nội mỗi tuần, là những khoản nợ chồng chất. Chị bán hàng online, nghỉ việc để dành thời gian chăm sóc, cân đối từng đồng cho thuốc men, học phí, tiền đi lại…
Chị trải lòng:
“Có lúc hoang mang tột độ khi nghĩ về tương lai của con… nhưng chỉ cần hôm nay con còn gọi ‘mẹ’, còn nghe tiếng chim, tiếng xe, thì tôi sẽ còn cố gắng”.
Niềm tin và hy vọng không bao giờ tắt
Chị Huế nói rõ: con không cần nghe như người bình thường – chỉ cần có thể gọi “mẹ” là đủ. Đó chính là động lực để chị bước tiếp. Cuộc đời không hứa hẹn dễ dàng, nhưng kỳ tích đầy cảm xúc ấy chứng minh rằng tình yêu, sự kiên trì và hy sinh có thể thay đổi vận mệnh.
Người đưa tin có bài viết "Bé gái 4 tuổi tan học 3 ngày liên tiếp không ai đến đón, cô giáo mở cặp ra xem thì chết lặng" với nội dung như sau:
Người ta vẫn thường nói, trẻ em là món quà quý giá nhất mà một gia đình có được. Tuy nhiên, trong những cuộc ly hôn, không phải lúc nào món quà ấy cũng được trân trọng đúng cách. Đôi khi, trẻ em trở thành nạn nhân của những cuộc chiến giữa người lớn, bị bỏ rơi, đùn đẩy trách nhiệm, và lạc lối giữa những mâu thuẫn mà các em chẳng liên quan gì đến.
Tại Trung Quốc, một câu chuyện đau lòng liên quan đến một bé gái 4 tuổi đã gây xôn xao cộng đồng mạng, khiến nhiều người không khỏi thương cảm và phẫn nộ. Cô bé học mầm non đã bị bỏ lại ở trường mà không ai đến đón, chỉ vì bố mẹ em đang chuẩn bị ly hôn.
Cô giáo họ Triệu, người đã phát hiện ra sự việc, chia sẻ rằng sau giờ tan học, bé gái vẫn ngồi một mình lặng lẽ chờ đợi. Cô bé đã không được đón về nhà dù thời gian càng lúc càng muộn. Cô Triệu đã cố gắng liên lạc với cả hai phụ huynh của em, nhưng không nhận được phản hồi nào, điện thoại cũng bị tắt máy. Nghĩ rằng có thể phụ huynh gặp sự cố, cô Triệu đã tạm thời đưa bé về nhà mình để chăm sóc.
Trẻ đi học nhưng mấy ngày cha mẹ không đến đón. (Ảnh minh họa)
Tuy nhiên, vào tối hôm đó và cả sáng hôm sau, cha mẹ của bé vẫn không xuất hiện. Khi các thầy cô kiểm tra ba lô của em, họ bất ngờ phát hiện trong đó có đầy đủ quần áo, như thể bé đã bị đuổi ra khỏi nhà. Liên lạc với ông bà của bé, họ mới hay rằng cha mẹ bé đang trong quá trình ly hôn và không ai nhận nuôi bé. Quá tức giận, người mẹ đã đóng gói quần áo của con rồi đưa bé đến trường, bỏ lại em mà không nói lời tạm biệt, không quay lại.
Một đứa trẻ mới 4 tuổi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bị người lớn bỏ rơi trong im lặng. Với em, gia đình không còn như trước nữa. Điều này chắc chắn sẽ là vết thương tâm lý khó phai mờ, theo em suốt cả cuộc đời.
Người lớn ly hôn, người tổn thương nhất lại là những đứa trẻ
Trong những cuộc ly hôn của người lớn, người bị ảnh hưởng sâu sắc nhất không phải ai khác mà chính là những đứa trẻ. Với tâm hồn non nớt, các em chưa thể hiểu hết được sự phức tạp của thế giới người lớn. Đối với trẻ nhỏ, gia đình là cả thế giới. Mỗi sáng thức dậy thấy ba mẹ còn ở đó, mỗi bữa cơm có tiếng cười, mỗi cái ôm chúc ngủ ngon đều là cảm giác an toàn mà các em cần nhất để trưởng thành. Khi ba mẹ chia tay, thứ đầu tiên trẻ cảm nhận không phải là lý do, mà là sự hoang mang.
Cha mẹ ly hôn, người buồn nhất là con cái.
Trẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không thể hiểu vì sao hai người thân yêu nhất lại không còn sống cùng nhau. Trong đầu các em có thể nảy sinh những suy nghĩ tự trách đầy tổn thương như “Có phải vì con không ngoan nên ba mẹ không thương con nữa?” hoặc “Lỗi là tại con sao?”. Cảm giác tội lỗi đó âm thầm tạo nên một bóng đen tâm lý khiến trẻ dễ bị tổn thương và dần khép mình lại.
Khi không được giải thích và đồng hành đúng cách, nhiều đứa trẻ lớn lên trong cảm giác bị bỏ rơi. Chúng hình thành tính cách luôn cố gắng làm vừa lòng người khác, sợ bị từ chối, dễ mất tự tin và trở nên rụt rè. Có em luôn cố gồng mình để trưởng thành sớm hơn tuổi thật, như một cách để giữ lấy sự yêu thương ít ỏi còn lại từ gia đình. Có em lại thu mình, sống lặng lẽ, không dám thể hiện cảm xúc thật.
Tổn thương từ việc cha mẹ ly hôn không chỉ là vài giọt nước mắt ban đầu. Nó có thể âm ỉ kéo dài suốt tuổi thơ, âm thầm ảnh hưởng đến cách trẻ nhìn nhận về gia đình, về tình yêu, về sự gắn bó. Tệ hơn, nó khiến trẻ nghi ngờ cả chính giá trị bản thân. Và thật buồn nếu điều đó xảy ra chỉ vì người lớn quá mải đau với cuộc chia tay của chính mình mà quên mất một trái tim nhỏ bé cũng đang cần được vỗ về.
Ly hôn không phải là sai, nhưng nếu đã có con, xin hãy chia tay một cách có trách nhiệm và đủ yêu thương để con không phải lớn lên trong những vết thương không tên
Ly hôn là điều không ai mong muốn khi bắt đầu một cuộc hôn nhân. Tuy nhiên, cuộc sống không phải lúc nào cũng theo kế hoạch, và đôi khi, chia tay lại là lựa chọn tốt nhất để cả hai có thể sống bình yên hơn. Nhưng trong mọi cuộc chia ly giữa người lớn, có một điều không bao giờ được phép quên: trẻ con không có lỗi. Dù cha mẹ còn bên nhau hay không, các con vẫn xứng đáng nhận được sự yêu thương, quan tâm và an toàn về mặt cảm xúc.
Nếu buộc phải ly hôn, điều đầu tiên mà cha mẹ nên làm là chủ động chia sẻ với con. Nhiều người lớn thường nghĩ rằng trẻ còn quá nhỏ để hiểu chuyện, nhưng thật ra các em rất nhạy cảm với những thay đổi trong gia đình. Hãy nhẹ nhàng nói cho con biết điều gì sắp xảy ra, trấn an rằng tình yêu của cha mẹ dành cho con sẽ không thay đổi. Điều này giúp trẻ không rơi vào cảm giác bị bỏ rơi hay hoang mang vì không ai nói gì với mình.
Tiếp theo, cha mẹ cần rõ ràng trong việc sắp xếp quyền nuôi dưỡng. Ai là người trực tiếp chăm sóc con? Lịch gặp gỡ, trò chuyện giữa con và người không sống chung sẽ ra sao? Những điều tưởng chừng như khô khan này lại cực kỳ quan trọng với trẻ. Trẻ cần biết mình sẽ ở đâu, ai sẽ chăm sóc mình, và rằng mình không bị cả hai bỏ rơi. Tuyệt đối tránh để con trở thành “bóng đá” bị chuyền qua chuyền lại, chỉ vì người lớn không ai muốn chịu trách nhiệm.
Ngoài ra, một điều tưởng nhỏ nhưng lại có ảnh hưởng lớn, đó là không nói xấu đối phương trước mặt con. Trong mắt trẻ, cả cha và mẹ đều có vị trí rất quan trọng. Nếu một bên liên tục bị chỉ trích, hạ thấp, trẻ không chỉ mất niềm tin mà còn dễ bị rối loạn cảm xúc, ảnh hưởng đến cách nhìn nhận về tình cảm và mối quan hệ sau này.
Cuối cùng, điều quan trọng nhất là đừng để con lớn lên trong cảm giác mình là gánh nặng. Một chút vô tâm của người lớn cũng đủ khiến trái tim non nớt tổn thương sâu sắc. Hãy luôn nhắc con rằng, dù gia đình có thay đổi ra sao, con vẫn luôn được yêu thương và không bao giờ bị bỏ lại phía sau.
Nguồn bài viết:
1:https://phunuphapluat.nguoiduatin.vn/hanh-trinh-cua-me-ba-nam-rong-vet-sach-tai-san-danh-doi-tat-ca-de-giup-con-trai-go-cua-am-thanh-cat-mot-tieng-goi-me-a622874.html
2: https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/be-gai-4-tuoi-tan-hoc-3-ngay-lien-tiep-khong-ai-den-don-co-giao-mo-cap-ra-xem-thi-chet-lang-a545023.html