Đỡ đẻ cho người yêu cũ, vị bác sĩ tái mặt khi nhìn thấy đứa bé vừa chào đời
Giữa nhịp sống hối hả của bệnh viện tuyến đầu, nơi sự sống và cái chết chỉ cách nhau một nhịp thở, bác sĩ Nam bất ngờ chạm mặt người con gái từng là cả tuổi trẻ của mình – giờ lại nằm đó trên bàn sinh, giữa cơn đau quặn thắt và đôi mắt hoảng hốt. Một đứa trẻ chào đời không chỉ đánh dấu một ca trực căng thẳng, mà còn mở ra cánh cửa quá khứ tưởng chừng đã khép lại. Một dấu vết nhỏ xíu trên gáy em bé, đủ khiến trái tim người đàn ông ấy sụp đổ… rồi đứng dậy, đối diện và bước tiếp – như một người cha thực sự.
Thời báo Văn học Nghệ Thuật có bài viết: Vào phòng sinh, vừa thấy bác sĩ đỡ đẻ, tôi đỏ mặt chỉ muốn bỏ chạy vì nhận ra người yêu cũ", nội dung như sau:
Bệnh viện sản hôm đó như vỡ chợ. Hành lang dài không còn chỗ trống, âm thanh tiếng giày dép, xe đẩy, tiếng khóc trẻ sơ sinh lẫn vào nhau tạo nên một bản hòa âm đầy hỗn loạn. Bác sĩ Nam, sau khi vừa hoàn tất ca mổ lấy thai căng thẳng kéo dài gần hai tiếng, còn chưa kịp uống ngụm nước thì y tá đã chạy tới thông báo: “Bác sĩ Nam, ca cấp cứu ở phòng 4. Sản phụ chuyển dạ nhanh, cổ tử cung gần mở hết rồi.”
Anh thở dài, thay vội áo blouse mới, rửa tay sát khuẩn rồi bước vào phòng sinh. Nhưng vừa mới kéo chiếc rèm ra, ánh mắt anh lập tức sững lại.
Người đang nằm trên giường không ai khác chính là Vy – mối tình cũ kéo dài suốt bảy năm thanh xuân của anh. Cô gái từng là cả thanh xuân rực rỡ của anh, rồi bỗng một ngày biến mất không một lời giải thích. Bây giờ, cô ấy nằm đó, gương mặt nhợt nhạt vì đau đớn, mồ hôi thấm ướt mái tóc, một tay ôm bụng, tay còn lại nắm chặt chiếc điện thoại, còn ánh mắt thì đầy bối rối khi bắt gặp anh.
“Anh… là bác sĩ đỡ sinh cho em sao?” – Vy lắp bắp hỏi, giọng lạc đi giữa cơn co thắt.
Nam không nói gì, chỉ gật đầu, rồi đẩy giường vào phòng sinh.
Ca này không đơn giản. Vy có dấu hiệu tụt huyết áp, tim thai không ổn định. Tình huống buộc ekip phải xử lý nhanh. Nam cố giữ bình tĩnh, điều phối y tá, vừa theo dõi các chỉ số sinh tồn vừa chỉ đạo xử trí. Không ai trong phòng biết rằng, người bác sĩ chính đang điều hành ca sinh này đang phải giấu đi cơn bão lòng cuộn trào.
Cuối cùng, sau gần 40 phút giằng co giữa sự sống và ranh giới rủi ro, tiếng khóc chào đời vang lên. Một bé trai kháu khỉnh được đỡ ra, bàn tay nhỏ xíu quơ quào trong không khí, tiếng khóc khỏe mạnh vang vọng.
Nam ôm lấy đứa trẻ, và giây phút ấy, trái tim anh bỗng khựng lại.
Trên gáy đứa bé, một vết bớt đỏ nhạt hiện rõ – hình thù tròn mờ, nằm đúng vị trí như chính anh từng có từ khi mới lọt lòng. Vết bớt mà ngày nhỏ anh từng bị lũ bạn trêu ghẹo là “dấu vết trời để quên”.
Cảm xúc vỡ òa, Nam đứng sững lại trong vài giây. Tay anh vẫn ôm đứa bé, nhưng mắt thì nhìn đăm đăm vào vết bớt ấy. Một sự nghi ngờ đột ngột ập đến, khiến tất cả lý trí trong đầu anh chao đảo.
Anh giao em bé cho y tá, quay vào rửa tay và ra khỏi phòng sinh. Đứng bên ngoài hành lang bệnh viện, đầu anh quay cuồng.
Vy – cô gái năm nào đột ngột biến mất, một năm sau gửi đến cho anh tấm thiệp cưới, lấy một người đàn ông giàu có nào đó mà anh chưa từng gặp. Và rồi cô bặt vô âm tín, chẳng còn xuất hiện trên mạng xã hội, như thể bị cuốn phăng khỏi thế giới của anh.
Và hôm nay, một đứa trẻ mang dấu vết anh từng mang, lại được cô ấy sinh ra…
Khi Vy được chuyển về phòng hồi sức, Nam bước vào. Anh đứng bên cạnh giường cô hồi lâu rồi cất tiếng:
“Em có điều gì giấu anh, đúng không?”
Vy không đáp ngay. Cô quay mặt đi, hai bàn tay run nhẹ. Một lúc sau, nước mắt cô lăn dài.
“Lúc biết có thai… em định nói với anh. Nhưng bố mẹ em phản đối kịch liệt. Họ nói anh không có tương lai, không xứng đáng. Em đã cãi, đã phản kháng, nhưng cuối cùng họ vẫn ép em cưới một người khác – người họ chọn.”
Giọng cô nghẹn lại. Cô nắm chặt lấy mép chăn, dằn xuống những nức nở.
“Em không quên được anh. Nhưng em đã không đủ mạnh mẽ để giữ lại mối tình ấy. Em… không thể làm gì khác ngoài việc im lặng rời đi. Em đã cố để chồng em tin đứa bé là phép màu, vì anh ấy bị hiếm muộn… Nhưng con, con là con anh.”
Nam đứng im lặng, đầu hơi cúi. Không gian căn phòng đặc quánh.
“Anh có oán em không?” – Vy hỏi, giọng yếu ớt.
Nam lắc đầu. Anh không biết cảm giác trong tim mình lúc này là gì – đau đớn, tiếc nuối hay là nỗi trống rỗng kéo dài từ quá khứ đến hiện tại.
Vy nói nhỏ, giọng như gió thoảng: “Em chỉ mong… con lớn lên bình yên. Em không muốn con dính vào những chuyện rối ren của người lớn.”
Nam gật đầu rồi lặng lẽ ra khỏi phòng. Dọc hành lang bệnh viện, bước chân anh chậm rãi. Trên cửa kính phòng chăm sóc trẻ sơ sinh, anh nhìn thấy bé con đang ngủ. Ánh đèn mờ dịu hắt lên đôi má bầu bĩnh. Tay bé khẽ nắm lại, vết bớt sau gáy vẫn nằm đó – như một lời xác nhận lặng lẽ.
Nam đứng nhìn đứa trẻ thật lâu, rồi xoay người bước đi. Mỗi bước chân anh nặng như mang cả bầu trời phía sau.
Hai năm trôi qua.
Một buổi chiều ảm đạm, mưa lất phất rơi, Nam kết thúc ca trực cuối cùng trong ngày. Vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện, anh bắt gặp một hình bóng quen thuộc đang đứng nép dưới mái hiên.
Vy – trong bộ áo mưa đơn giản, ôm trên tay một cậu bé nhỏ, mặc áo khoác vàng, đôi mắt sáng rỡ khi nhìn thấy anh.
Nam sững lại.
Vy bước đến, giọng nhẹ như mưa:
“Em và anh ấy đã ly hôn. Anh ấy phát hiện sự thật… và không thể chấp nhận.”
Nam cúi xuống, đứa bé nhìn anh chăm chú, rồi bất chợt đưa tay chạm vào tay anh, nở nụ cười hồn nhiên.
Vy mở túi, rút ra một phong bì, đưa anh.
“Đây là kết quả xét nghiệm ADN. Em không ép anh làm gì, không đòi hỏi gì. Em chỉ… nghĩ rằng con nên biết cha nó là ai.”
Nam cầm lấy, nhìn vào phong bì nhưng không mở ra. Anh chỉ cúi xuống, ôm đứa bé vào lòng, khẽ thơm lên trán nó.
“Không cần xét nghiệm. Anh đã biết… từ khoảnh khắc nó cất tiếng khóc đầu tiên.”
Gió đầu hè thoảng qua, mưa vẫn lất phất rơi nhưng trong lòng Nam, mọi thứ dường như đã dịu lại.
Anh không biết tương lai sẽ ra sao. Nhưng lúc ấy, anh biết: làm cha không phải là đứng tên trên một tờ giấy, mà là ở đó – khi đứa trẻ cần được yêu thương.
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: Vợ cũ gửi ảnh cưới mời tôi đi dự, đến nơi tôi mới hiểu vì sao con trai tôi không dám kể gì suốt thời gian qua", nội dung như sau:
Tôi và vợ cũ chia tay nhau cách đây đã ba năm. Không có cảnh cãi vã ồn ào, cũng chẳng có ai phản bội ai. Chúng tôi chỉ dần kiệt sức trong những ngày sống cùng nhau, giống như hai người cùng trèo trên một con thuyền nhưng không cùng hướng. Khi quyết định buông tay, cô ấy chọn nuôi con – thằng bé khi đó vừa tròn 8 tuổi. Tôi nhường vì nghĩ rằng mẹ sẽ là người chăm sóc tốt hơn, và bản thân mình vẫn còn trẻ, còn cả một tương lai phía trước để bắt đầu lại.
Thế nhưng, những cuộc điện thoại thưa dần. Mỗi lần gọi, con chỉ trả lời ngắn ngủn: “Dạ”, “Vâng”, “Con ổn”. Không còn sự hào hứng, không cả một lời kể lể ngây ngô của trẻ con. Tôi tự an ủi: “Chắc nó vẫn còn buồn chuyện bố mẹ chia tay”. Dù vậy, trong lòng vẫn có gì đó không yên.
Rồi một ngày, tôi nhận được tin nhắn từ vợ cũ. Chỉ vỏn vẹn một câu: “Em mời anh đến dự đám cưới của em. Con trai mình sẽ đến dự.” Tin nhắn kèm theo một tấm ảnh cưới — cô ấy trong bộ váy trắng, bên cạnh là một người đàn ông lạ mặt, lịch lãm và trông có vẻ chững chạc.
Tôi thoáng chùng lòng. Có một phần trong tôi cảm thấy bị kéo lại bởi quá khứ — như thể mình vừa trở thành nhân vật phụ trong cuốn phim mà mình từng đóng vai chính. Cảm giác bị "mời tới chứng kiến hạnh phúc của người cũ" khiến tôi gần như không muốn đến. Nhưng rồi, cái tên "con trai" trong tin nhắn cứ lặp lại trong đầu tôi. Đã lâu nó không chủ động gọi tôi, không hỏi han, không nhắc gì đến tôi nữa… Tôi phải đi. Không phải vì cô ấy, mà vì thằng bé.
Bữa tiệc diễn ra tại một nhà hàng nhỏ nằm bên bờ sông. Không gian sang trọng nhưng ấm cúng, khách khứa không quá đông. Cô ấy thật đẹp trong bộ váy cưới, nụ cười dịu dàng, ánh mắt sáng lấp lánh. Người đàn ông bên cạnh trông đĩnh đạc, lịch thiệp, bắt tay niềm nở với từng người.
Tôi lặng lẽ quan sát và rồi ánh mắt dừng lại ở thằng bé – con trai tôi. Nó đứng gần mẹ, mặc bộ vest nhỏ, trông bảnh bao nhưng ánh mắt thì trống rỗng. Không cười, không nói, giống như một bức tượng được đặt vào cho đủ vai trò "con trai của mẹ".
Khi thấy tôi, nó bỗng chạy lại, ôm tôi thật nhanh rồi buông ra liền. Tôi cúi xuống hỏi nhỏ: “Con vẫn ổn chứ? Ở với mẹ và… chú kia có tốt không?”. Nó gật đầu, mắt lảng đi hướng khác. Tôi định hỏi thêm nhưng chưa kịp thì vợ cũ đã kéo nó đi chụp ảnh cùng gia đình mới. Họ đứng cạnh nhau, cười rất tươi. Nếu là người ngoài, có lẽ ai cũng nghĩ đó là một gia đình hạnh phúc, viên mãn.
Tôi ra ban công tìm chút không khí. Lặng lẽ. Và ở đó, tôi thấy con trai mình đang đứng một mình, tay mân mê chiếc khăn nhỏ. Tôi bước lại, đặt tay lên vai con, và giọng nó khẽ cất lên:
– Bố ơi… con có thể về sống với bố không?
Tôi chết lặng, quay sang nhìn nó:
– Có chuyện gì sao con?
Nó cắn môi, ngập ngừng:
– Chú ấy… khóa phòng con lại, không cho con dùng iPad, bắt con gọi chú là bố. Nhưng con không muốn… Có lần con gọi điện cho bố, chú ấy quát con…
Tôi nghe mà lạnh người. Cổ họng nghẹn lại. Mọi mảnh vỡ trong lòng tôi như vỡ tan thêm lần nữa, không phải vì người phụ nữ từng đầu ấp tay gối, mà là vì đứa con bé bỏng – người tôi đã vô tình bỏ lại phía sau.
Những năm qua, tôi cứ mải miết chạy theo công việc, đi khắp nơi với lý do “mẹ nó lo rồi”, mà quên rằng, thằng bé ấy vẫn đang lớn lên mỗi ngày, với một nỗi sợ không tên.
Tôi ôm thằng bé vào lòng, không hỏi thêm gì nữa. Ngay trong đêm đó, tôi đưa nó về căn phòng trọ nhỏ – nơi tôi đang ở tạm trong thời gian chuyển việc. Căn phòng không rộng, chẳng có nhiều đồ chơi, chỉ có hai gói mì và vài lon nước. Nhưng đêm hôm ấy, thằng bé ăn hết tô mì, kể tôi nghe chuyện ở trường, rồi bật cười – lần đầu tiên tôi thấy nó cười thật lòng sau bao tháng ngày.
Hôm sau, tôi quay lại gặp vợ cũ. Không tranh cãi, không đổ lỗi. Tôi chỉ kể lại những gì thằng bé nói. Cô ấy sững người, rồi bật khóc. “Em không biết, thật đấy. Anh ấy vẫn tốt với mẹ con em… chắc là cách anh ấy dạy con không khéo.”
Tôi nhìn cô ấy, bình thản:
– Anh không muốn tranh giành. Nhưng con cần một nơi mà nó được là chính mình. Anh sẽ xin nuôi con, ít nhất là trong thời gian em ổn định lại cuộc sống mới.
Chúng tôi không đưa nhau ra tòa, không cần phân xử. Chỉ đơn giản là hai người đã từng yêu nhau, giờ ngồi lại để lắng nghe điều tốt nhất cho con mình.
Giờ đây, mỗi buổi sáng tôi thức dậy nấu bữa sáng cho con, rồi đưa con đến trường. Tối đến, hai bố con ngồi làm bài tập, nói chuyện, thậm chí cùng xem phim và cười khúc khích. Tôi không giàu, căn nhà nhỏ, nhưng từ khi có tiếng con trong nhà, nó ấm áp lạ kỳ.
Tôi từng nghĩ làm cha là có thể gửi tiền đầy đủ mỗi tháng, mua vài món quà khi đến thăm. Nhưng không. Làm cha là phải đủ gần để con cảm thấy an toàn. Là người con có thể chạy đến bất kỳ lúc nào, kể cả khi nó làm sai.
Con trai tôi từng bị buộc phải gọi một người khác là bố. Nhưng hôm qua, khi tôi đón nó từ trường về, nó níu tay tôi, khẽ nói: “Bố ơi, tối nay mình ăn mì gói tiếp nha, nhưng lần này con muốn pha nước sôi”.
Tôi gật đầu, cười.
Không phải đứa trẻ nào cũng có quyền chọn ai là cha mẹ mình. Nhưng người lớn thì có thể chọn cách mình làm cha, làm mẹ. Và nếu lỡ đi sai đường, cũng không sao cả — chỉ cần quay lại kịp lúc, tình thương vẫn đủ để chữa lành.
Nguồn: https://thanhnienviet.vn/vo-cu-gui-anh-cuoi-moi-toi-di-du-den-noi-toi-moi-hieu-vi-sao-con-trai-toi-khong-dam-ke-gi-suot-thoi-gian-qua-209250613114331623.htm
Nguồn: https://arttimes.vn/gia-dinh/vao-phong-sinh-vua-thay-bac-si-do-de-toi-do-mat-chi-muon-bo-chay-vi-nhan-ra-nguoi-yeu-cu-c59a15767.html