Đi làm giúp việc rồi lấy ông chủ hơn 24 tuổi, khi chồng qua đời người phụ nữ gặp kết đắng
Những năm đầu kết hôn, cặp đôi sống với nhau khá hòa hợp dù cách nhau những 24 tuổi.
Báo Phụ nữ Thủ đô có bài viết: "Đi làm giúp việc rồi lấy ông chủ hơn 24 tuổi, khi chồng qua đời người phụ nữ gặp kết đắng", nội dung như sau:
Dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, dù còn độc thân hay đã lập gia đình, phụ nữ luôn cần có công việc và thu nhập riêng. Nếu không, rất dễ rơi vào tình thế phụ thuộc, dẫn đến bất hạnh trong cuộc sống, đặc biệt là trong hôn nhân. Tuy nhiên, dù đã từng trải qua những nỗi đau từ sự phụ thuộc đó, không ít người vẫn không rút ra được bài học cho bản thân.
Câu chuyện của cô Dương Diệp, một người phụ nữ 54 tuổi đến từ Trương Gia Giới, tỉnh Hồ Nam, là một minh chứng sống động cho điều này. Cuộc hôn nhân đầu tiên của cô không hạnh phúc vì chồng và gia đình chồng đều có tính gia trưởng, trọng nam khinh nữ. Sau nhiều năm chịu đựng, cô đã quyết định ly hôn khi đã 40 tuổi.
Lúc đó, vì không có thu nhập riêng, cô đã mất quyền nuôi hai con gái, quyền này được trao cho chồng cũ. Sau khi ly hôn, cô Dương Diệp tìm việc khắp nơi và cuối cùng trở thành người giúp việc cho ông Vương Quý, một cán bộ đã nghỉ hưu, khi đó đã 64 tuổi.
Dù là người giúp việc, nhưng trong quá trình làm việc, cô đã dần nảy sinh tình cảm với ông Vương. Biết được quá khứ đầy bất hạnh của cô, ông cảm thương và quyết định cầu hôn, mong muốn cưới cô làm vợ. Cô Dương Diệp đồng ý, và dù có chút e ngại, con gái của ông Vương Quý cũng đồng ý chấp nhận cô làm mẹ kế.
Những năm đầu kết hôn, hai người sống rất hòa hợp dù có khoảng cách tuổi tác lên đến 24 năm. Cô Dương Diệp tận tụy chăm sóc cho ông, hai con gái riêng của ông cũng kính trọng cô, gia đình sống ấm êm. Tuy nhiên, tất cả mọi thứ thay đổi khi ông Vương Quý qua đời. Sau cái chết của chồng, cô Dương Diệp bị hai con gái của ông đuổi ra khỏi nhà và cắt đứt mọi mối quan hệ.
Cô Dương Diệp giờ đây sống một mình trong ngôi nhà cũ nơi hai vợ chồng đã sống, căn nhà này nằm trong khu vực giải phóng mặt bằng, được bồi thường 3 triệu tệ (khoảng 10,3 tỷ đồng). Tuy nhiên, các con của ông Vương không chia cho cô một đồng nào vì cho rằng đó là tài sản trước khi cưới, cô không có quyền yêu cầu chia phần.
Cô Dương Diệp thì luôn khẳng định rằng chồng quá cố đã “di chúc bằng miệng” là cô sẽ được nhận một phần tài sản từ ông. Cô còn nhớ mãi lời hứa của ông: “Khi nào căn nhà đó bị phá dỡ, tôi sẽ cho em một khoản tiền để dưỡng già.” Giờ đây, cô không kìm nổi sự ấm ức và đã khóc: "Ông ấy đã hứa như vậy."
Mặc dù đã trải qua nhiều năm bên cạnh người chồng lớn tuổi, cuối cùng cô Dương Diệp giờ chẳng còn gì trong tay: không có tiền, không có chỗ để đi về.
Qua câu chuyện của cô Dương Diệp, có thể thấy rằng tiền bạc đóng một vai trò rất quan trọng trong hôn nhân và cuộc sống. Dù là đàn ông hay phụ nữ, không ai nên đặt toàn bộ hạnh phúc và ý nghĩa cuộc đời vào tay người khác. Vì trong cuộc đời này, bất kỳ ai cũng có thể phản bội, rời bỏ, chỉ có bản thân mình là người luôn ở lại với chính mình.
Nếu không thể tự chủ về kinh tế, cuộc sống của bạn sẽ trở nên rất mệt mỏi và áp lực. Khi bạn có thể tự chủ về tài chính, bạn sẽ có quyền tự do làm những gì mình muốn và chủ động trong cuộc sống, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Và ngay cả khi cuộc hôn nhân của bạn kết thúc, bạn sẽ không cảm thấy mình rơi vào tình trạng thiếu thốn hay phụ thuộc vào ai.
Báo VnExpress có bài viết: "Bế tắc vì anh chồng sống bám, vô tư 'ăn sạch' tủ lạnh của vợ chồng tôi", nội dung như sau:
Tôi sinh năm 2000, còn chồng tôi sinh năm 1999. Đám cưới của chúng tôi mới trôi qua hơn bốn tháng, và dù có một số kế hoạch, nhưng cuộc sống hiện tại không dễ dàng như tôi tưởng. Ban đầu, tôi và chồng dự định sẽ sống ở Bình Dương, nơi tôi đã có mảnh đất để xây nhà, nhưng cuộc sống lại không theo kế hoạch. Khoảng hai tháng trước, tôi được chuyển công tác về chi nhánh Biên Hòa, trong khi chồng tôi cũng đã làm việc lâu năm ở đây. Thế là chúng tôi quyết định mua nhà ở Biên Hòa cho tiện.
Từ đó đến nay, chúng tôi vẫn phải đối mặt với khó khăn trong việc mua nhà vì tài chính còn hạn chế. Vậy nên, sau khi cưới, chúng tôi phải sống trong một căn nhà thuê. Đây là căn nhà hai lầu một trệt mà chồng tôi đã ở từ thời đại học. Tuy nhiên, chồng tôi sống chung với anh trai, điều này khiến tôi không thích lắm, nhưng do nhà rộng rãi và chỉ định ở tạm để tìm nơi ở mới, tôi đành phải đồng ý.
Tôi và chồng yêu nhau từ khi tôi học năm thứ hai đại học, và tính cách của anh ấy tôi không còn xa lạ gì. Trước đây, tôi chỉ đến thăm và không ở lại lâu vì anh ấy có những thói quen khá khó chịu. Bạn bè của anh trước đây đã từng sống chung với anh ấy, nhưng sau hai tháng, ai cũng dọn đi vì không chịu nổi. Tôi còn nhớ, khi đến thăm, tôi đã rất sốc vì anh ấy dán đầy nhà những quy định nội quy. Giờ, sống chung với anh ấy, cảm giác đó còn khủng khiếp hơn.
Sau hơn nửa năm tìm nhà, chúng tôi quyết định mua chung cư vì nhiều lý do. Chúng tôi đã mua một căn chung cư ở tầng 16, giá 1,8 tỷ đồng, tuy nhiên, đây là chung cư đang xây và chỉ mới hoàn thiện 60%. Dự kiến, phải đến 4-5 tháng nữa mới có thể dọn vào ở. Vì mới cưới nên chúng tôi đã dùng tiền cưới, tiết kiệm và vay một tỷ đồng từ ngân hàng để mua căn nhà này. Hiện tại, chúng tôi chi tiêu như sau: tiền sinh hoạt, tiền gửi cho ba mẹ hai bên, tiền vay và một khoản tiết kiệm cho việc sinh con (sau khi trả xong căn chung cư). Vì vậy, tài chính của chúng tôi không quá dư dả.
Tuy sống chung, nhưng hơn phân nửa các chi phí trong nhà đều do chúng tôi lo, từ tiền thuê nhà, tiền điện, nước, ga, wifi, tiền rác, cho đến chi phí nấu ăn. Mỗi tháng, chồng tôi chỉ đóng góp khoảng 1,5 triệu đồng, đôi khi còn ít hơn nữa, nhưng tôi không nói gì. Tuy nhiên, anh ấy có rất nhiều thói quen xấu.
Chồng tôi sinh năm 1997, đã đi làm lâu nhưng hiện tại tài khoản của anh ấy còn không đủ 2 triệu đồng. Mỗi khi hết tiền, anh ấy lại mượn từ chúng tôi. Anh ấy ít khi đi chơi, có bạn gái lớn hơn anh 8 tuổi, chỉ ăn đồ nhà, không ăn ngoài, nhưng lại ăn vặt rất nhiều. Đặc biệt, anh không bao giờ bỏ tiền ra mua đồ ăn, tôi luôn phải lo hết. Vợ chồng tôi chỉ ăn được một phần ba đồ ăn, phần còn lại anh ăn hết. Tôi hay mua sữa chua, trái cây, kem để ăn khi đói muộn, vì anh cũng thích ăn vậy, nhưng mọi thứ chỉ còn lại hộp mà thôi, vì anh ăn hết ngay sau khi tôi vừa mua. Một tháng tôi có khi phải mua ba lần như vậy.
Thậm chí, vào khoảng 11h khuya khi chúng tôi đã ngủ, anh ấy vẫn chơi game và gọi to hỏi có đồ ăn trên lầu không. Tôi không thích điều này, vì vậy tôi hay để các món ăn không cần vào tủ lạnh trên lầu. Anh ấy cũng không bao giờ mua đồ ăn cho cả hai, chỉ mua đúng một phần và một hộp. Nếu tôi ăn, anh ấy lại la lên: "Ai cho mày ăn?". Còn việc nấu ăn, tôi hoặc chồng sẽ là người nấu. Nếu chúng tôi không nấu hoặc đi ăn ngoài, anh ấy lại gọi điện mách mẹ. Đi ăn ngoài, anh ấy yêu cầu chúng tôi phải mua đồ ăn cho anh, chứ anh không tự lo cho bữa tối.
Mới làm dâu, tôi không muốn gây chuyện. Mỗi khi chồng tôi nói gì, anh ấy chỉ bảo: "Tao không ăn", còn mẹ chồng lại bảo: "Anh con không ăn, món đó anh con không thích". Chồng tôi đi làm nhưng chẳng bao giờ đưa tiền cho ba mẹ, không ăn ngoài, không mua sắm, chỉ chơi game và thiếu thốn đến mức phải vay xã hội đen. Các bạn gái của anh cũng chỉ quen được vài tháng rồi chia tay vì không ai chịu nổi tính cách của anh ấy.
Đỉnh điểm là một lần chồng tôi gây lộn với anh ấy. Hôm đó, tôi đi công tác, chồng tôi rủ vài người bạn về nhà chơi và ăn uống. Anh chồng về nhà, thấy không có đồ ăn, cáu lên trước mặt bạn bè chồng tôi và hỏi tại sao không nấu ăn, bây giờ anh ấy lấy gì ăn. Chồng tôi tức giận và cãi lại, suýt nữa là đấm anh ấy. Anh ấy lập tức gọi về mách mẹ. Mẹ chồng gọi điện trách móc chồng tôi, nói rằng anh ấy phải nhường nhịn anh trai vì anh ấy ngày xưa đã hy sinh cho con cái. Mẹ chồng và chồng tôi không hợp tính, nên mỗi khi nói chuyện cũng chỉ kéo dài 30 phút, trong khi anh chồng lại nói chuyện với mẹ hai tiếng mỗi ngày.
Mỗi khi tôi mua đồ về, anh ấy sẽ lục ra xem món gì, cái gì. Do đó, những món tôi mua riêng tư đều phải giấu kỹ trong cốp xe, không dám treo hay để trong nhà. Tôi cảm thấy rất phiền phức với cách cư xử của anh chồng. Hiện tại, mùa mưa khiến căn chung cư dự kiến bị chậm tiến độ, có thể sẽ phải ở tạm trong căn nhà thuê thêm gần một năm nữa. Nhưng tôi thật sự không thể chịu đựng thêm nữa. Ra trọ ngoài thì không tiện, đồ đạc quá nhiều. Tôi không biết phải làm sao để anh chồng hiểu ra và không còn mách mẹ chồng nữa. Mong mọi người chia sẻ và giúp đỡ tôi.
Nguồn:
https://doisonggiadinh.baophunuthudo.vn/chuyen-gia-dinh/di-lam-giup-viec-roi-lay-ong-chu-hon-24-tuoi-khi-chong-qua-doi-nguoi-phu-nu-gap-ket-dang-c73a31767.html
https://vnexpress.net/be-tac-vi-anh-chong-song-bam-vo-tu-an-sach-tu-lanh-cua-vo-chong-toi-4897739.html