Bố mẹ phản đối tôi lấy chồng nghèo, đến lúc anh gặp tai nạn để lại một căn nhà đứng tên tôi khiến ai cũng bàng hoàng
Mẹ tôi thở dài: "Tình yêu không trả nổi tiền viện phí đâu con".
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Bố mẹ phản đối tôi lấy chồng nghèo, đến lúc anh gặp tai nạn để lại một căn nhà đứng tên tôi khiến ai cũng bàng hoàng", nội dung như sau:
Ngày tôi đưa Tuấn về ra mắt gia đình, cả nhà tôi im lặng suốt bữa cơm. Mẹ tôi chỉ chờ anh về rồi mới ngồi cạnh tôi, giọng nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần nghiêm khắc: “Con gái mẹ có học, có công việc ổn định, lại xinh xắn, sao lại yêu một người chạy xe ôm?”.
Tôi không thể trả lời mẹ, vì không thể diễn tả hết những lý do sâu xa về tình yêu của mình với Tuấn. Anh là người đã đón tôi giữa cơn mưa lúc tôi ốm, là người nhớ những điều nhỏ nhặt như khi tôi dặn kiêng cà muối, là người kiên nhẫn nghe tôi than phiền mỗi khi bị sếp mắng, rồi ôm tôi an ủi mà không một lời phàn nàn. Chúng tôi yêu nhau đã ba năm, Tuấn không có gì ngoài chiếc xe máy, trái tim ấm áp và lòng tự trọng đáng quý. Nhưng tất cả những điều đó không được ai nhìn thấy. Mẹ tôi thở dài: “Tình yêu không thể trả nổi tiền viện phí đâu con.”
Mẹ không đồng ý, nhưng tôi vẫn yêu anh, vẫn tin vào tình yêu ấy, dù biết phía trước chẳng dễ dàng. Và tôi đã vượt qua tất cả những rào cản để cưới được Tuấn. Đám cưới của chúng tôi rất đơn giản vì không có tiền và cũng không được sự ủng hộ hoàn toàn từ gia đình. Nhưng không sao, chỉ cần chúng tôi hạnh phúc là đủ.
Rồi một ngày tai nạn ập đến. Buổi sáng mưa, khi Tuấn đang đi giao hàng liên tỉnh, tôi nhận được điện thoại lúc 9 giờ sáng. Giọng người lạ từ đầu dây bên kia khiến tôi rụng rời: “Anh Tuấn bị tai nạn rồi, cô đến bệnh viện gấp nhé”.
Tôi cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Đến bệnh viện, tôi thấy anh nằm đó, lạnh ngắt. Trong ví anh chỉ có 46 nghìn đồng và một tờ giấy ghi vội: “Mua cháo cho Uyên, hôm nay lạnh”. Tim tôi thắt lại, tôi không thể cầm nổi nước mắt. Tình trạng của anh lúc đó rất nguy kịch, tôi không rời khỏi anh, gần 20 tiếng không ngủ, không ăn, không uống. Tôi dốc hết những gì mình có để trả tiền phẫu thuật cho anh. Nhớ lại câu mẹ nói “Tình yêu không trả nổi tiền viện phí đâu con”, tôi càng đau đớn và quyết tâm cứu anh.
May mắn là sau đó, bố mẹ tôi đã gom được 20 triệu gửi lên, tôi cảm thấy tình yêu của chúng tôi dường như được công nhận. Tuấn bị rơi vào trạng thái thực vật, nằm viện mà không biết bao giờ sẽ tỉnh lại.
Sau 40 ngày, tôi nhận được cuộc gọi từ một văn phòng luật. Luật sư mời tôi đến nhận tài sản mà Tuấn để lại – một căn hộ chung cư nhỏ, đã đứng tên tôi từ trước khi anh gặp tai nạn. Tôi ngồi lặng người. Hóa ra, trong suốt ba năm yêu tôi, Tuấn đã âm thầm làm đủ mọi việc, mua nhà trả góp và lặng lẽ sang tên tôi. Anh không hứa hẹn hạnh phúc, mà chính anh đã mang lại hạnh phúc cho tôi.
Luật sư, một người khách quen rất quý Tuấn, đã giúp đỡ anh rất nhiều. Ông cho biết Tuấn dặn nếu có chuyện gì xảy ra thì trao ngay căn nhà ấy cho tôi. Anh còn để lại một khoản nợ 150 triệu chưa kịp thanh toán, vì muốn tôi nhận căn nhà khi đã trả xong nợ. Anh luôn muốn vợ chồng ổn định trước khi sinh con, nhưng giờ đây, tôi chỉ có thể cười ra nước mắt khi nghĩ đến dự định ấy.
Giờ đây, tôi sống trong căn nhà nhỏ ấy, một món quà đầy ý nghĩa mà tôi có được từ sự hy sinh của Tuấn. Mỗi sáng, khi pha tách cà phê, tôi lại nhớ dáng anh ngồi cặm cụi tính từng đồng, lo cho tương lai của chúng tôi. Có những đêm, tôi mơ thấy anh vẫn đang ở bên, với nụ cười hiền lành, vẫn che ô cho tôi trong cơn mưa.
Một lần mẹ tôi đến thăm. Bà đứng lặng trước ảnh cưới của chúng tôi. Tôi không hỏi gì, vì giờ đây tôi đã hiểu. Có những điều không cần phải tranh cãi. Yêu một người, đâu phải vì họ giàu hay nghèo, mà là vì họ dám hy sinh cho mình – một cách thầm lặng và kiên định nhất.
Có người từng hỏi tôi: “Có hối hận không khi yêu một người không môn đăng hộ đối?”
Tôi chỉ mỉm cười, tất nhiên là không. Bởi tình yêu không phải là sự trao đổi, mà là sự cho đi không điều kiện. Tình yêu đẹp không phải ở những gì bạn nhận được, mà là khi bạn cảm thấy đủ đầy bên nhau, dù tay trắng.
Tôi nhìn xuống bụng mình và mỉm cười. Một đứa trẻ tử tế như bố nó sắp ra đời. Tuấn – người đàn ông tôi chọn làm chồng, giờ đang từng bước phục hồi chức năng, ánh mắt đầy hy vọng khi nhìn vợ. Tôi vẫn tin, tình yêu có thể lo được mọi thứ.
Báo VnExpress có bài viết: "Chồng bảo 'ngu mới đâm đầu vào tôi'", nội dung như sau:
Tôi và chồng kết hôn được hơn năm rưỡi, sau hai năm quen nhau. Thời gian yêu nhau, chúng tôi cũng đã trải qua không ít cuộc cãi vã, có những lúc cảm thấy rất mệt mỏi nhưng rồi cũng làm lành, cuối cùng chúng tôi vẫn quyết định bước vào hôn nhân. Lúc ấy, tôi tưởng rằng mọi thứ sẽ khác, sẽ tốt đẹp hơn, nhưng tôi dần cảm thấy mình ngày càng xa cách chồng. Mỗi người đều có kỳ vọng vào đối phương, nhưng rồi lại thất vọng vì người kia không như những gì mình mong muốn.
Gần đây, tôi cảm thấy một áp lực rất lớn từ cả công việc lẫn chuyện con cái. Cả hai bên gia đình đều mong ngóng có cháu, nhưng tôi lại đang phải đối mặt với vấn đề hiếm muộn. Những ngày điều trị, tôi phải tự đi một mình, dù đang trong quá trình điều trị. Số lần chồng đi cùng tôi đếm được trên đầu ngón tay. Tất cả những khoản tiền tôi dành dụm được, đều đổ vào việc thăm khám và điều trị. Trong khi đó, chồng tôi lại không muốn đóng góp, thậm chí còn kì kèo với tiền sinh hoạt, với lý do là anh còn nhiều khoản phải chi.
Tôi cảm thấy rất mệt mỏi và chán nản. Gần đây, tôi chẳng muốn chia sẻ hay trò chuyện gì với anh nữa. Anh nhận ra sự thay đổi trong tôi và ngỏ ý muốn tôi tâm sự thẳng thắn để giải quyết vấn đề, nhưng tôi chỉ ngồi đó và khóc mà không thể nói thành lời. Tôi biết mình không giỏi ăn nói, nhút nhát và dễ rơi nước mắt. Mỗi lần anh hỏi tôi, tôi không thể bình tĩnh trả lời ngay được, khiến cuộc nói chuyện càng thêm nặng nề và không giải quyết được gì.
Hôm sau, tôi cố gắng để trò chuyện lại với anh, nhưng điều khiến tôi đau lòng là những lời lạnh lùng mà tôi không bao giờ nghĩ rằng chồng mình lại có thể thốt ra. Anh bảo tôi vô ơn, thấp kém về nhận thức, ngu mới đâm đầu vào tôi. Cuộc trò chuyện lại rơi vào ngõ cụt, tôi cảm thấy bị coi thường, bị xúc phạm.
Hiện tại, tôi nhận thấy im lặng là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề, nhưng tôi cảm thấy bế tắc và tan vỡ. Tôi không biết phải làm sao nữa, chỉ biết mình đang rất mệt mỏi và không còn muốn tiếp tục như thế này. Tôi thật sự rất cần sự chia sẻ từ mọi người.
Nguồn:
https://afamily.vn/bo-me-phan-doi-toi-lay-chong-ngheo-den-luc-anh-gap-tai-nan-de-lai-mot-can-nha-dung-ten-toi-khien-ai-cung-bang-hoang-20250612172345181.chn
https://vnexpress.net/chong-bao-ngu-moi-dam-dau-vao-toi-4903168.html