Đi họp lớp, người bạn là giám đốc xin đồ ăn thừa gói mang về, ngày hôm sau sự thật được tiết lộ khiến tất cả hổ thẹn

Đây chính là cách né nồm, tránh nồm rẻ nhất hiệu quả nhất miền Bắc!

Một hành động nhỏ không thể phản ánh cốt cách của một con người.

Ngày 20 tháng 10 năm 2025, báo Đời sống Pháp luật đăng tải bài viết với tiêu đề "Đi họp lớp, người bạn là giám đốc xin đồ ăn thừa gói mang về, ngày hôm sau sự thật được tiết lộ khiến tất cả hổ thẹn". Nội dung như sau:

Cách đây chưa lâu, nhóm cựu sinh viên Khoa Kinh tế - Khóa 2006 của Đại học Bắc Kinh, tổ chức buổi họp lớp sau gần 10 năm ra trường. Buổi gặp gỡ được tổ chức tại một nhà hàng khá sang trọng ở trung tâm thành phố Bắc Kinh. Sau gần chục năm mới có ngày tái ngộ, ai cũng say sưa hỏi han bạn cũ, cũng không quên tâm sự về mình.

Người kể về công ty mới mở, người khoe căn hộ mới mua ở trung tâm Bắc Kinh, người lại hào hứng khoe con sắp du học. Mọi thứ đều toát lên vẻ sung túc và thành công, đúng kiểu buổi gặp mặt của những người đã “làm nên chuyện”.

Giữa không khí ấy, Lưu Vĩ ngồi ở góc bàn, ít nói và trầm tĩnh. Ngày xưa, anh từng là sinh viên không mấy nổi bật: Điểm số bình thường, tính tình cũng hiền lành đến mức mờ nhạt. Tốt nghiệp xong, anh gần như biến mất khỏi nhóm bạn, chẳng mấy ai còn liên lạc. Thế nên khi Lưu Vĩ bất ngờ xuất hiện trong buổi họp lớp, nhiều người khá ngạc nhiên. Anh vẫn giữ dáng vẻ giản dị hệt như xưa.

Đi họp lớp, người bạn là giám đốc xin đồ ăn thừa gói mang về, ngày hôm sau sự thật được tiết lộ khiến tất cả hổ thẹn- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Buổi tiệc diễn ra vui vẻ, thức ăn được bày lên liên tục, bàn nào cũng đầy ắp món ngon. Khi bữa ăn gần kết thúc, bàn nào cũng thừa phân nửa thức ăn. Trong lúc mọi người mải chụp ảnh, cười nói, Lưu Vĩ lánh ra 1 góc, gọi nhân viên nhà hàng lại và bảo họ gói toàn bộ phần thức ăn còn dư để anh mang về.

Vài người nhìn thấy hành động của Lưu Vĩ và ngạc nhiên ra mặt. Có người khẽ cười, có người lắc đầu, thì thâm với người bên cạnh: “Sao mà nghèo đến mức phải đi xin đồ ăn thừa”.

Lưu Vĩ biết việc mình làm đang bị bạn bè dòm ngó, nhưng anh cũng chỉ mỉm cười, không thanh minh cũng chẳng tỏ vẻ ngại ngùng. Anh chờ nhân viên gói đồ, cảm ơn rồi cẩn thận mang theo túi thức ăn ra ngoài. Bữa tiệc tiếp tục vài phút rồi cũng tan.

Khi nhóm bạn bước ra khỏi nhà hàng, họ bắt gặp cảnh Lưu Vĩ đang dừng lại trước cổng, nói chuyện với một người đàn ông trung niên ăn mặc rách rưới ngồi nép bên lề đường. Anh cúi người trao túi thức ăn cho ông, nói vài câu gì đó rất nhỏ, rồi mỉm cười bước đi.

Buổi họp lớp tưởng đã kết thúc ở đó, nhưng không. Tối hôm sau, mạng xã hội lan truyền bức ảnh chụp từ góc xa: Một người đàn ông trẻ trong bộ vest gọn gàng đang đưa túi thức ăn cho người vô gia cư trước cửa nhà hàng lớn. Dòng chú thích đơn giản: “Một hình ảnh thật đáng trân trọng”.

Bài đăng nhanh chóng “rơi vào tầm ngắm” của một người bạn trong buổi họp lớp hôm qua. Zoom bức ảnh lên, anh mới thấy người trong ảnh hao hao giống Lưu Vĩ. Anh liền gửi ngay vào nhóm chat cựu sinh viên với: “Có khi nào người trong ảnh này là Lưu Vĩ không các cậu?”.

Ban đầu, vài người phủ nhận, cho rằng trùng hợp thôi. Nhưng khi nhìn kỹ lại dáng người, chiếc áo vest và cả mái tóc quen thuộc, nhiều người phải đồng tình, đó đích thị là Lưu Vĩ rồi. Một lúc sau, trong nhóm chat xuất hiện thêm một tin nhắn mới khiến tất cả như chết lặng: “Mới nghe người quen kể Lưu Vĩ bây giờ là Tổng giám đốc công ty vận tải Vĩ An, có chi nhánh khắp mấy tỉnh”.

Tin nhắn như giọt nước rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, khiến mọi người sững sờ. Không ai ngờ người bạn hiền lành, người mà mới hôm qua mình còn chê “nghèo đến mức phải xin đồ ăn thừa”, lại là một doanh nhân thành đạt.

Buổi họp lớp tưởng chừng chỉ là một cuộc vui gặp hàn huyên sau nhiều ngày xa cách, lại vô tình trở thành bài học về nhân cách và sự khiêm nhường. Trong khi nhiều người mải mê khoe thành tích, đua nhau kể về những thứ mình có, thì Lưu Vĩ lại chọn cách sống giản dị khiêm nhương, vẫn hiền lành chân chất hệt như ngày xưa.

Giữa xã hội đầy bon chen, nơi người ta dễ đánh giá nhau qua vẻ ngoài hay địa vị, hành động giản đơn đến mức bị coi thường của Lưu Vĩ, giống như 1 tấm gương để từng người trong nhóm cựu sinh viên tự soi chiếu lại mình.

Đúng là lòng tốt thì không cần ồn ào, và sự tử tế không bao giờ lỗi thời. Một người thật sự mạnh mẽ không phải là người có quyền lực hay tiền bạc, mà là người vẫn giữ được trái tim ấm áp, biết sẻ chia. Và có lẽ, chính khoảnh khắc Lưu Vĩ cúi người đưa túi thức ăn cho người xa lạ hôm ấy, đã khiến tất cả họ nhận ra: Đôi khi, chỉ cần sống thật tử tế, ta đã đủ để được gọi là “giàu có” rồi.

Chuyên trang tạp chí Người Đưa Tin cũng đăng tải bài viết với tiêu đề "Đi họp lớp, người bạn giàu nhất xin đồ ăn thừa: Cả lớp cười chê nhưng ra đến cửa, thấy hành động của anh thì tất cả bàng hoàng". Nội dung như sau:

Vài ngày trước, Trương Lục Quân nhận được một tin nhắn từ lớp trưởng đại học cũ, mời anh về thành phố nơi tất cả từng theo học để tham gia buổi họp lớp. Đã nhiều năm trôi qua kể từ lần cuối cùng gặp lại những người bạn cũ, Trương Lục Quân cảm thấy xúc động và quyết định thu xếp công việc để tham dự.

Với nhiều năm kinh doanh, Trương Lục Quân hiện là người giàu có nhất trong lớp, sở hữu một tập đoàn thành công. Tuy nhiên, anh vẫn giữ cho mình lối sống giản dị, không phô trương. Khi đến nhà hàng – nơi tổ chức buổi họp lớp, anh vui vẻ trò chuyện, ôn lại kỷ niệm với bạn bè. Bữa tiệc diễn ra trong không khí rộn ràng, các món ăn được dọn lên liên tục, nhưng nhiều món vẫn chưa kịp động đũa đã bị bỏ dở.

Nhìn thấy lượng thức ăn thừa quá nhiều, Trương Lục Quân liền gọi nhân viên phục vụ và yêu cầu một túi nhựa để gói lại. Hành động này ngay lập tức khiến cả bàn chú ý. Một số người bắt đầu xì xào, có người cười mỉa: "Lục Quân à, không ngờ cậu giàu vậy mà vẫn tiết kiệm thế! Không lẽ công ty cậu gặp vấn đề tài chính rồi sao?"

Ngồi gần đó, Vương Minh - một người bạn từng chung ký túc xá với Trương Lục Quân - cười nhạo: "Đã thành đạt mà vẫn không quên thói quen tiết kiệm thời sinh viên à? Cậu không thấy ngại sao khi đi họp lớp mà lại xin đồ ăn thừa?".

Đi họp lớp, người bạn giàu nhất xin đồ ăn thừa: Cả lớp cười chê nhưng ra đến cửa, thấy hành động của anh thì tất cả bàng hoàng- Ảnh 1.

Ảnh minh hoạ

Những lời cười cợt vang lên, nhưng Trương Lục Quân chỉ bình thản cầm lấy túi đồ ăn và nói: "Mình xin lại một chút thức ăn chưa động đến, không có gì là đáng xấu hổ cả."

Buổi họp lớp kết thúc, mọi người lần lượt ra về. Khi bước ra khỏi nhà hàng, Trương Lục Quân dừng lại trước một góc đường, nơi có vài người vô gia cư đang co ro trong cái lạnh. Anh cúi xuống, trao tận tay họ những hộp thức ăn, nhẹ nhàng nói: "Mọi người cầm lấy nhé. Đồ ăn còn sạch, đừng ngại."

Những người vô gia cư rối rít cảm ơn. Một số bạn học của Trương Lục Quân, vừa cười cợt anh lúc nãy, giờ đây sững người lại. Họ bất ngờ trước hành động của anh. Đúng lúc đó, một chiếc xe sang trọng tiến lại gần, tài xế bước xuống, cung kính nói: "Thưa ông chủ, xe đã sẵn sàng. Xin lỗi vì tôi đến muộn."

Lúc này, mọi người mới thực sự hiểu được thân phận của Trương Lục Quân. Một người bạn bàng hoàng hỏi: "Cậu… thực sự giàu có đến vậy sao? Nhưng tại sao lại xin đồ ăn thừa?"

Trương Lục Quân mỉm cười: "Có tiền không có nghĩa là mình quên đi những giá trị quan trọng. Trước đây, mình từng sống trong cảnh khó khăn, có thời gian còn vô gia cư. Mình hiểu nỗi khổ khi phải chờ đợi một phần ăn từ nhà hàng. Vì vậy, nếu có thể giúp đỡ, tại sao lại không làm?"

Đi họp lớp, người bạn giàu nhất xin đồ ăn thừa: Cả lớp cười chê nhưng ra đến cửa, thấy hành động của anh thì tất cả bàng hoàng- Ảnh 2.

Ảnh minh hoạ

Câu nói của anh khiến cả nhóm trầm lặng. Những ai từng cười nhạo anh đều cúi đầu xấu hổ. Vương Minh, người mỉa mai anh lúc trước, cũng lặng người không nói thêm lời nào.

Buổi họp lớp hôm đó đã để lại một bài học sâu sắc. Không ai có thể đánh giá một con người chỉ qua vẻ bề ngoài hay hành động nhất thời. Sự giàu có không chỉ nằm ở tiền bạc mà còn ở tấm lòng. Và quan trọng hơn cả, dù đi đến đâu, thành công thế nào, hãy luôn nhớ về những ngày gian khó, để biết yêu thương và san sẻ với những người kém may mắn hơn.

Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!