Bé gái mầm non đi học về, đến lúc tắm nhất quyết không cho mẹ cởi đồ: Bí mật ẩn sau chiếc quần gây sốc
Người mẹ đã phát hiện ra bí mật của con sau khi cởi chiếc quần.
Báo Thanh niên Việt ngày 29/03 đưa thông tin với tiêu đề: "Bé gái 3 tuổi đi học về, đến lúc tắm nhất quyết không cho mẹ cởi đồ: Bí mật ẩn sau chiếc quần gây sốc" cùng nội dung như sau:
Có đôi khi, những hành động tưởng chừng vô lý của trẻ nhỏ lại ẩn chứa những thông điệp sâu sắc mà người lớn không nhận ra ngay. Đằng sau sự bướng bỉnh, những lần mè nheo hay thậm chí là phản kháng, có thể là một câu chuyện đầy cảm xúc mà trẻ chưa thể diễn đạt trọn vẹn bằng lời nói. Và đó chính là điều mà một người mẹ đã bất ngờ nhận ra vào ngày đầu tiên con gái cô đi học mẫu giáo.
Dao Dao (Trung Quốc), một bé gái 3 tuổi, vừa trải qua ngày đầu tiên đi học mẫu giáo. Cô bé trở về nhà với gương mặt rạng rỡ, liên tục huyên thuyên về lớp học, cô giáo và những người bạn mới. Mẹ của Dao Dao vui mừng vì con có một ngày tuyệt vời, nhưng bất ngờ thay, đến giờ tắm, cô bé lại kiên quyết không chịu thay quần áo như mọi khi.
"Con ơi, đi tắm nào!" - người mẹ dịu dàng gọi, nhưng Dao Dao chỉ lắc đầu, ngồi bệt xuống sàn, ôm chặt lấy chân mình. Ban đầu, cô nghĩ rằng con mệt hoặc đơn giản là muốn chơi thêm một chút, nhưng dù thuyết phục thế nào, cô bé vẫn không nhúc nhích.
Cảm giác có điều gì đó không ổn, người mẹ bước lại gần, thử giúp con thay đồ, nhưng Dao Dao lập tức quay lưng lại, tay nắm chặt chiếc quần như thể bảo vệ một thứ gì đó vô cùng quan trọng. Sự né tránh này khiến mẹ của Dao Dao càng thêm tò mò. Đến khi cẩn thận kéo nhẹ chiếc quần xuống, người mẹ mới phát hiện trên đùi con có một miếng sticker nhỏ, dán ngay ngắn dưới lớp vải.
"Con không muốn mẹ làm mất sticker đúng không?" , cô nhẹ nhàng hỏi.
Dao Dao ngước lên, ánh mắt tràn đầy lo lắng rồi lí nhí: "Bạn tặng con… Con muốn giữ lại".
Thì ra, chiếc sticker nhỏ bé ấy là món quà Dao Dao nhận được từ một người bạn trong lớp vào ngày đầu tiên đi học. Đối với người lớn, đó chỉ là một món đồ vô tri, nhưng với một đứa trẻ lần đầu tiên bước vào môi trường mới, đó lại là vật kỷ niệm vô giá, một dấu ấn đặc biệt của tình bạn đầu đời.
Cha mẹ nên làm gì khi trẻ có những "bí mật" nhỏ?
Trẻ nhỏ có thế giới riêng của chúng, nơi những điều tưởng chừng nhỏ nhặt lại mang một giá trị tinh thần rất lớn. Khi trẻ bướng bỉnh, không phải lúc nào cũng là vì chúng hư hay ngang ngạnh, mà có thể đơn giản là vì chúng đang bảo vệ một điều gì đó quan trọng đối với mình.
Từ những tình huống tưởng chừng đơn giản trong cuộc sống, cha mẹ có thể rút ra một số bài học đáng suy ngẫm trong cách nuôi dạy trẻ:
1. Lắng nghe để hiểu con thay vì ép buộc con nghe lời
Trẻ nhỏ chưa thể diễn đạt trọn vẹn suy nghĩ và cảm xúc của mình. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, người lớn có thể lầm tưởng hành vi của trẻ là ngang bướng, nhưng thực chất, đôi khi chúng đang cố gắng bảo vệ điều quan trọng với mình. Khi cha mẹ kiên nhẫn lắng nghe, con sẽ cảm thấy được thấu hiểu và dễ dàng chia sẻ hơn.
2. Tôn trọng thế giới nhỏ bé của trẻ
Một món đồ chơi cũ, một bức tranh nguệch ngoạc hay một miếng sticker bé xíu có thể không mang ý nghĩa gì với người lớn, nhưng với trẻ con, đó có thể là cả một kho báu. Khi cha mẹ coi trọng những điều nhỏ bé mà con yêu quý, trẻ sẽ học được cách trân trọng giá trị của đồ vật, tình cảm và cả những kỷ niệm trong cuộc sống.
3. Dạy con cách xử lý cảm xúc nhẹ nhàng, không áp đặt
Nếu ngay lập tức ép trẻ làm theo ý mình mà không để ý đến lý do, có thể trẻ sẽ phản kháng mạnh hơn, khóc lóc hoặc giận dỗi. Nhưng bằng cách thấu hiểu và đưa ra một giải pháp hợp lý, cha mẹ có thể giúp con vượt qua cảm xúc lo lắng một cách nhẹ nhàng. Đây cũng là một bài học về sự linh hoạt trong cách giáo dục – không phải lúc nào cũng cần kỷ luật cứng rắn, đôi khi sự mềm mỏng và thấu hiểu lại hiệu quả hơn.
4. Xây dựng sự tin tưởng giữa cha mẹ và con cái
Khi trẻ thấy cha mẹ không vội vàng ép con làm theo ý mình mà tôn trọng cảm xúc của con, trẻ sẽ cảm thấy an toàn hơn. Sự tin tưởng này không đến từ những điều lớn lao mà từ những khoảnh khắc nhỏ như vậy - khi trẻ biết rằng cha mẹ sẽ luôn lắng nghe và đồng hành cùng mình.
5. Nuôi dạy con không phải là kiểm soát, mà là đồng hành
Nhiều bậc phụ huynh vô tình áp đặt suy nghĩ của mình lên con cái, cho rằng những gì mình thấy không quan trọng thì con cũng không nên quan tâm. Nhưng thực tế, mỗi đứa trẻ đều có thế giới riêng, với những niềm vui và nỗi buồn rất riêng. Hiểu và tôn trọng thế giới đó không có nghĩa là nuông chiều con quá mức, mà là giúp con cảm thấy an toàn để trưởng thành một cách tự nhiên.
Trước đó, báo Đời sống Pháp luật ngày 15/03 cũng có bài đăng với thông tin: "Bé gái 3 tuổi đi học về nói "Con sợ đi vệ sinh lắm", mẹ cởi quần hộ em rồi bật khóc trước những gì nhìn thấy". Nội dung được báo đưa như sau:
Tôi là một người mẹ bình thường như bao người khác, mỗi ngày đều cố gắng làm mọi điều tốt nhất cho con. Nhưng có những chuyện xảy ra mà dù có chuẩn bị bao nhiêu, tôi vẫn không thể lường trước được.
Con gái tôi, một cô bé ba tuổi đáng yêu và hồn nhiên, luôn vui vẻ mỗi khi đi học về. Nhưng khoảng một tuần nay, con trở nên khác lạ. Mỗi lần tôi hỏi về một ngày ở trường, con chỉ cười gượng gạo hoặc đánh trống lảng sang chuyện khác. Tôi cũng không quá để tâm, nghĩ rằng con có lẽ chỉ hơi mệt hoặc đơn giản là chưa muốn kể.
Nhưng rồi, tôi nhận ra một điều bất thường: con sợ đi vệ sinh. Mỗi lần tôi nhắc nhở, con sẽ vội vàng nói "Con không buồn đi" dù tôi biết rõ con đang cố nhịn. Ban đầu, tôi chỉ nghĩ rằng có thể con bị táo bón hoặc đơn giản là không thích nhà vệ sinh ở trường. Thế nhưng, mọi chuyện dần trở nên nghiêm trọng hơn. Con bắt đầu nhịn suốt nhiều giờ liền, đôi khi cả ngày không đi vệ sinh. Khi không thể nhịn thêm được nữa, con sẽ rơi vào trạng thái hoảng loạn, gồng mình chịu đựng, nước mắt lăn dài nhưng nhất quyết không chịu vào nhà vệ sinh.
Là một người mẹ, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn. Một buổi tối, tôi nhẹ nhàng dỗ dành con: "Mẹ giúp con nhé? Mẹ sẽ ở đây với con mà". Con im lặng, cắn môi đầy do dự rồi miễn cưỡng gật đầu. Tôi nhẹ nhàng cởi quần cho con như vẫn làm mỗi ngày. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, tôi sững sờ. Trên da thịt con có những vết bầm tím mờ mờ, một vài vết xước nhỏ mà trước đó tôi chưa từng thấy. Rõ ràng, có điều gì đó đã xảy ra với con mà tôi không hề hay biết. Ngay lúc ấy, con gái tôi bỗng hét lên, gào khóc nức nở và thu người lại, run rẩy như một chiếc lá nhỏ trong cơn gió lớn. Trái tim tôi như vỡ vụn. Tôi ôm con vào lòng, vỗ về con nhưng con vẫn không ngừng khóc.
Tôi cố giữ bình tĩnh, dù trong lòng tràn ngập lo lắng và hoang mang. Vì sao con lại phản ứng như vậy? Điều gì đã xảy ra với con? Tôi không dám nghĩ tiếp, nhưng nỗi bất an trong lòng khiến tôi gần như nghẹt thở.
Sau một lúc dỗ dành, con dần nín khóc, nhưng ánh mắt vẫn còn sợ hãi. Tôi hạ giọng hỏi: "Con có thể nói cho mẹ biết chuyện gì đã xảy ra không?". Ban đầu con lắc đầu, nhưng rồi, bằng giọng nói run rẩy, con thỏ thẻ những câu đứt quãng. Dù con còn nhỏ, những lời nói non nớt ấy cũng đủ để khiến tôi hiểu rằng con đã phải trải qua điều gì đó đáng sợ. Con nói về một cô giáo trong trường, về việc đi vệ sinh, về cảm giác sợ hãi... Con kể rằng trước đây con từng đi vệ sinh ra quần, khiến một cô giáo cảm thấy phiền phức. Kể từ đó, cô bắt đầu ép con đi vệ sinh đúng giờ cô quy định, dù con không hề muốn. Nếu con kháng cự, cô sẽ la mắng, thậm chí quát lớn đến mức con hoảng sợ. Có lần con khóc, cô còn dọa nếu con kể với ai thì sẽ bị phạt nặng hơn. Từng lời con nói như một nhát dao cứa vào lòng tôi.
Tôi ôm con thật chặt, cố kìm nén cảm xúc để con không thấy mẹ đang run rẩy. Lúc này, điều quan trọng nhất là để con cảm thấy an toàn. Tôi biết rằng, con vẫn còn quá nhỏ để diễn đạt hết những gì đã xảy ra, nhưng phản ứng của con đã nói lên tất cả.
Làm mẹ là một hành trình dài, và có những khoảnh khắc như thế này khiến tôi nhận ra rằng, đôi khi tình yêu không chỉ là ôm ấp hay dỗ dành, mà còn là sự mạnh mẽ để bảo vệ con đến cùng. Tôi không biết phía trước sẽ ra sao, nhưng tôi biết một điều chắc chắn: tôi sẽ không để con một mình đối diện với nỗi sợ của mình. Tôi sẽ là bức tường vững chãi nhất, để con có thể tựa vào bất cứ lúc nào.
Sáng hôm sau, tôi đến trường cùng con, lòng ngổn ngang trăm mối. Tôi yêu cầu gặp giáo viên chủ nhiệm và ban giám hiệu để làm rõ sự việc. Ban đầu, cô giáo kia chối bỏ trách nhiệm, nói rằng cô chỉ muốn con hình thành thói quen tốt. Nhưng khi tôi kiên quyết đối chất, những phụ huynh khác cũng bắt đầu lên tiếng về những dấu hiệu bất thường ở con họ. Sau nhiều tranh luận, nhà trường cuối cùng cũng vào cuộc điều tra nghiêm túc.
Vài ngày sau, tôi nhận được thông báo rằng cô giáo kia đã bị đình chỉ công tác để phục vụ điều tra. Nhà trường cũng cam kết sẽ siết chặt hơn quy trình giám sát, đảm bảo không để sự việc tương tự xảy ra với bất kỳ đứa trẻ nào khác. Dù lòng tôi vẫn còn nặng trĩu, nhưng ít nhất, tôi biết rằng mình đã làm đúng.
Con gái tôi cần thời gian để quên đi nỗi sợ, và tôi cũng cần thời gian để lấy lại niềm tin vào nơi mà tôi đã từng nghĩ là an toàn cho con. Nhưng tôi tin, chỉ cần có mẹ bên cạnh, con sẽ dần tìm lại sự hồn nhiên đã từng có.