60 hộ dân mang 260 tỷ đi gửi tiết kiệm, chỉ sau một đêm tiền "bốc hơi", ngân hàng tuyên bố: "Chúng tôi không sai"

Đây chính là cách né nồm, tránh nồm rẻ nhất hiệu quả nhất miền Bắc!

Chuyện gì vậy?

Theo Phụ nữ số đưa tin "60 hộ dân mang 260 tỷ đi gửi tiết kiệm, chỉ sau một đêm tiền "bốc hơi", ngân hàng tuyên bố: "Chúng tôi không sai"" với nội dung cụ thể là: 

Hơn 60 hộ dân tại một ngôi làng ở Trung Quốc đã rơi vào cảnh trắng tay sau khi giao toàn bộ số tiền bồi thường giải tỏa cho một người quen nhờ gửi tiết kiệm tại ngân hàng.

Theo Sohu, nhiều năm trước, một ngôi làng thuộc thành phố Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang (Trung Quốc) nằm trong diện thu hồi đất để phục vụ dự án đô thị. Sau quá trình thương lượng kéo dài, đến cuối năm 2024, chính quyền địa phương chi trả tổng cộng gần 70 triệu NDT (tương đương hơn 260 tỷ đồng Việt Nam) tiền đền bù cho các hộ dân.

Với số tiền lớn trong tay nhưng thiếu kiến thức tài chính, người dân trong làng thống nhất không tự đầu tư mà mang toàn bộ đi gửi tiết kiệm ngân hàng để "ăn chắc mặc bền". Tuy nhiên, mức lãi suất niêm yết khi đó bị đánh giá là thấp, khó đáp ứng kỳ vọng sinh lời của nhiều hộ.

Ảnh minh hoạ: Sohu

Đúng thời điểm này, Lưu Mẫn – một người cùng làng, từng có hơn 12 năm làm việc trong hệ thống ngân hàng – xuất hiện và đề nghị hỗ trợ. Người phụ nữ này giới thiệu một "gói tiết kiệm đặc biệt", lãi suất cao hơn đáng kể so với sản phẩm thông thường, khẳng định đây là ưu đãi nội bộ dành cho nhân viên và người thân.

Ban đầu, người dân chỉ giao cho Lưu Mẫn một phần tiền để "thử nghiệm". Trong năm đầu tiên, lãi được trả đầy đủ, đúng hẹn. Điều này nhanh chóng củng cố niềm tin của các hộ dân, khiến họ không còn nghi ngờ.

Sang năm tiếp theo, Lưu Mẫn đề nghị các hộ dân chuyển toàn bộ số tiền đền bù vào tài khoản cá nhân của cô, với lý do "sản phẩm nội bộ không thể đứng tên khách hàng bên ngoài". Để tạo sự yên tâm, cô viết giấy xác nhận, ký tên và ghi rõ số tiền, lãi suất cam kết cho từng hộ.

Bi kịch chỉ thực sự lộ diện khi một số gia đình cần rút tiền để mua nhà tái định cư. Khi đến ngân hàng làm thủ tục, họ bất ngờ nhận được câu trả lời lạnh lùng: tài khoản không tồn tại khoản tiền gửi nào đứng tên họ.

Ngân hàng sau đó xác nhận Lưu Mẫn đã nghỉ việc hơn một tháng, và toàn bộ gần 70 triệu NDT đã bị chuyển đi chỉ trong vòng chưa đầy 24 giờ kể từ khi được nộp vào tài khoản cá nhân của cô. Phía ngân hàng khẳng định đây là hành vi cá nhân, không phát sinh từ hoạt động nghiệp vụ chính thức, nên từ chối trách nhiệm bồi thường.

Nhận ra mình bị lừa, hơn 60 hộ dân đồng loạt trình báo cảnh sát. Tuy nhiên, quá trình điều tra gặp nhiều khó khăn vì không có hợp đồng gửi tiền hợp pháp với ngân hàng, mọi giao dịch đều thông qua tài khoản cá nhân của Lưu Mẫn.

Không lâu sau, người phụ nữ này ra đầu thú và thừa nhận đã sử dụng toàn bộ số tiền để đầu tư chứng khoán và các sản phẩm tài chính rủi ro cao, dẫn đến thua lỗ nặng nề. Theo lời khai, ban đầu cô chỉ có ý định "xoay vòng vốn kiếm lời rồi hoàn trả", nhưng mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm soát.

Về mặt pháp lý, cơ quan chức năng Trung Quốc xác định hành vi của Lưu Mẫn cấu thành tội chiếm đoạt tài sản, không phải lừa đảo, do người dân chỉ ủy quyền quản lý tiền chứ không chuyển giao quyền sở hữu một cách hợp pháp. Người phụ nữ này sau đó bị tòa án tuyên án 7 năm tù giam.

Dù vậy, bản án hình sự không thể giúp các hộ dân lấy lại số tiền đã mất. Trong tuyệt vọng, họ tiếp tục khởi kiện ngân hàng, cho rằng đơn vị này phải chịu trách nhiệm giám sát nhân sự và ngăn chặn giao dịch bất thường. Tuy nhiên, kết quả vụ kiện đến nay vẫn chưa được công bố.

Vụ việc trở thành bài học đắt giá hàng trăm tỷ đồng về rủi ro khi giao dịch tài chính không minh bạch. Cảnh sát Trung Quốc cảnh báo người dân tuyệt đối không gửi tiền thông qua tài khoản cá nhân, không tin vào lời mời chào lãi suất cao ngoài quầy giao dịch, và chỉ ký kết hợp đồng tại trụ sở chính thức của các tổ chức tài chính.

Một khi niềm tin đặt sai chỗ, chỉ cần một đêm, cả đời tích cóp cũng có thể biến mất.

Trang Thanh Niên Việt đưa tin "Không vay nợ nhưng lại bị ngân hàng lấy nhà, người đàn ông chết lặng với khoản nợ xấu hơn 4 tỷ đồng" với nội dung:

Năm 2003, sau khi bố mẹ qua đời, ông Trần ở Nam Ninh (Trung Quốc) được thừa kế một căn nhà hai tầng. Đây là tài sản mà bố mẹ ông phải làm lụng cả đời mới tích góp được. Sau khi lo xong hậu sự, ông Trần cùng vợ và hai con chuyển đến căn nhà này sinh sống,

Lúc đó, ông Trần tìm được một công việc ở xưởng cơ khí, cách nhà khoảng 2km, còn vợ ông mở sạp hàng bán rau ở chợ gần nhà. Kể từ đó, ông tin rằng mình có thể túc tắc làm việc kiếm tiền, ổn định cuộc sống. Dù sao cũng không còn phải đi thuê nhà, cũng có tài sản là căn nhà được thừa kế, cũng yên tâm phần nào.

Tuy nhiên, mọi kỳ vọng của ông về nơi ở mới bỗng tan thành mây khói. Khoảng 1 năm sau khi dọn về nhà bố mẹ để lại, ông bàng hoàng nhận thông báo từ ngân hàng: Căn nhà đã bị siết nợ, gia đình ông bu ộc phải dọn đi gấp.

Ông Trần tất tưởi đến ngân hàng để tìm hiểu sự việc. Tại đây, nhân viên ngân hàng giải thích với ông rằng căn nhà này, bố mẹ ông đã dùng làm tài sản thế chấp cho 1 khoản vay từ cách đây 10 năm. Khoản vay này do bố ông đứng tên để vay vốn làm ăn. Tuy nhiên, bố ông chỉ trả nợ đúng hạn được 8 tháng, sau đó, khoản vay bị trả lắt nhắt, không đều. Ngân hàng đã nhiều lần liên lạc nhắc trả nợ nhưng đều không được, thế nên họ buộc phải tịch thu tài sản đảm bảo - chính là căn nhà mà bố ông để lại.

Không vay nợ nhưng lại bị ngân hàng lấy nhà, người đàn ông chết lặng với khoản nợ xấu hơn 4 tỷ đồng- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Ông Trần nghe từng lời mà như sét đánh ngang tai, liên tục hỏi lại liệu nhân viên có nhầm lẫn với hồ sơ vay nợ của ai khác không, vì đây là lần đầu tiên nghe đến khoản vay này. Bố mẹ ông chưa từng đề cập đến việc thế chấp căn nhà, và các giấy tờ liên quan dường như đã bị thất lạc. Khi bố mẹ ông qua đời, không có bất kỳ thông báo nào từ ngân hàng về khoản nợ cho đến khi ông Trần chính thức đứng tên sở hữu căn nhà. Tuy nhiên, nhân viên ngân hàng phủ nhận mọi nghi hoặc của ông Trần, vì giấy tờ vay vốn đều là của bố ông, không hề có bất kỳ sự nhầm lẫn nào.

Không chấp nhận mất đi căn nhà, ông Trần quyết định đưa vụ việc ra tòa, với hy vọng chứng minh rằng ông không có trách nhiệm với khoản nợ của bố. Ông thuê một luật sư địa phương và cung cấp các tài liệu chứng minh rằng bản thân không được thông báo về việc thế chấp, cũng như không tham gia vào bất kỳ giao dịch nào liên quan đến khoản vay.

Trong phiên tòa kéo dài ba tháng, ngân hàng lập luận rằng căn nhà là tài sản hợp pháp để thanh toán khoản nợ, vì hợp đồng thế chấp đã được công chứng và đăng ký đầy đủ. Họ cũng chỉ ra rằng ông Trần với tư cách người thừa kế, phải chịu trách nhiệm với các nghĩa vụ tài chính liên quan đến tài sản. Luật sư của ông Trần phản bác rằng ngân hàng đã không thực hiện đúng quy trình thông báo cho người thừa kế, đồng thời yêu cầu xem xét việc giảm nhẹ trách nhiệm do hoàn cảnh khó khăn của gia đình ông Trần.

Cuối cùng, vào tháng 10 năm 2004, tòa án đưa ra phán quyết cuối cùng. Theo Luật, người thừa kế phải nộp thuế và các khoản nợ mà người qua đời chưa hoàn thành trong phạm vi di sản được hưởng. Ông Trần là người thừa kế tài sản của bố mẹ để lại, vì thế ông phải có nghĩa vụ thực hiện thanh toán khoản nợ nói trên, dù không chi tiêu đến.

Tòa tuyên bố rằng căn nhà bị tịch thu để thanh toán khoản nợ đã lên tới hơn 1,2 triệu NDT (khoảng 4,2 tỷ đồng) do lãi suất tích lũy. Tuy nhiên, xét đến tình hình tài chính của ông Trần, tòa yêu cầu ngân hàng hỗ trợ gia đình ông tìm nơi ở tạm thời trong vòng 6 tháng. Phán quyết này, dù phần nào giảm nhẹ gánh nặng, vẫn là cú sốc lớn đối với gia đình ông.

Không thể thay đổi được tình hình, ông Trần buộc phải từ bỏ sản bố mẹ để lại. Vợ chồng ông sau đó phải cố gắng vượt qua khó khăn, chuyển đến một căn hộ thuê và tiếp tục tìm cách xây dựng lại cuộc sống.

Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!