Người phụ nữ Đồng Tháp bỏng 78%, gương mặt biến dạng vì cứu một bé trai khỏi đám cháy, suốt 18 năm vẫn nuôi như con ruột

Đây chính là cách né nồm, tránh nồm rẻ nhất hiệu quả nhất miền Bắc!

Cuộc đời của chị Phương Thảo (Cao Lãnh, Đồng Tháp) đã trải qua nhiều đau thương nhưng vẫn luôn có tình thương hiện diện.

Theo báo Đời sống pháp luật ngày 19/3 có bài Người phụ nữ Đồng Tháp bỏng 78%, gương mặt biến dạng vì cứu một bé trai khỏi đám cháy, suốt 18 năm vẫn nuôi như con ruột. Nội dung như sau:

Bỏng 78% cơ thể vì cứu bé trai khỏi đám cháy

Mười tám năm trước, chị Phương Thảo (Cao Lãnh, Đồng Tháp) - khi ấy mới ở tuổi 26, đã liều mình lao vào ngọn lửa để cứu bé trai 22 tháng tuổi. Cái giá của hành động dũng cảm ấy là 78% cơ thể chị bị bỏng nặng, gương mặt biến dạng, phải trải qua 28 ca phẫu thuật đầy đau đớn.

Nhưng cũng từ giây phút ấy, chị Thảo quyết định nhận nuôi cậu bé mà chị đã cứu, xem như con ruột. Nhớ lại mối nhân duyên với Thiện - đứa bé mà chị đã cứu, chị Thảo nghẹn ngào: 

“Lúc đó bé Thiện ở nhà trọ với ba, buổi sáng em hay mua đồ ăn sáng cho bé. Đến lúc đó khoảng 7 giờ sáng, bán ở chợ Sóc Trăng về thấy bố bé đứng ngoài nhưng không thấy con, hỏi mới biết chuyện do ống gas lỡ tuột ra ngoài nên ông ấy sợ quá bỏ chạy, không biết con ở đâu…”

Chị Thảo và Thiện hiện tại

Liều lĩnh quay lại căn phòng trọ, bế chặt bé Thiện trên tay, chị Thảo đã gạt bỏ mọi sợ hãi, bất chấp tất cả để có thể đưa đứa bé ra khỏi vòng hiểm nguy sinh tử:

"Em chạy vô, bế chặt bé trong tay, còn hai bước nữa là ra khỏi cửa thì lửa bùng lên chắn ngang cửa. Ban đầu em cũng sợ hãi rồi nhắm mắt quay đầu ngược trở vào nhưng rồi cuối cùng vẫn chạy vụt qua và ôm bé nhảy xuống sông…”

Sau đám cháy, cả thân mình chị gần như chẳng còn phần nào nguyên vẹn. Đặc biệt là gương mặt. Bé Thiện không bị thương quá nặng nhưng chị Thảo. đối diện với hành trình chữa trị gian nan.

Gia đình không đủ điều kiện, chị Thảo không thể chuyển lên thành phố Hồ Chí Minh để được chăm sóc tốt hơn. Sau khi nằm ở bệnh viện Cần Thơ khoảng nửa năm, chị buộc phải chuyển về bệnh viện Sóc Trăng do nợ nần, thiếu kinh phí. Cuối cùng, chị thậm chí phải trốn viện để trở về nhà vì không còn tiền để duy trì điều trị dù vẫn đang mang trên mình những vết bỏng chưa lành. Mỗi ngày với chị đều là đau đớn dày vò:

"Mức độ bỏng là 78%, phần da hai tay hai mặt và từ đùi trở lên mất hết. Lúc đó mặt em chưa lành, mủ chảy cứ thế chảy ra. Em đau đớn đến mức từng nghĩ đến cái chết, đã ba lần uống thuốc tự tử, bốn lần rạch tay nhưng không thành” - Sờ vào những vết sẹo còn lại trên tay, chị Thảo bật khóc. 

Hành trình đau đớn nhưng cũng đầy tình thương

Đau đớn là vậy, nhưng chị vẫn nhận nuôi bé Thiện vì ba bé đã bỏ lại đứa con thơ.

"Lúc đầu em với ba nó cũng có tình cảm, nhưng ông ấy vũ phu quá. Thấy nó giống mình, bị mẹ bị cha bỏ rơi. Mình biết chuyện như nó còn nhỏ quá, mình thương nó” - Chị chầm chậm nói.

Chỉ nhờ một chữ “thương” ấy, chị Thảo cưu mang bé Thiện và cũng tự ôm lấy, chữa lành cuộc đời của chính mình. Trên cơ thể là những nỗi đau vĩnh viễn chẳng thể lành, một gương mặt biến dạng, chị vẫn kiên trì làm đủ nghề để mưu sinh cho bản thân và nuôi sống con. 

May mắn, chị Thảo vẫn gặp được rất nhiều người giúp đỡ. 

Chính những người xa lạ ấy đã tiếp thêm cho chị động lực sống, giúp chị từng chút lấy lại cuộc sống như bao người bình thường. Để có được hình dáng như hiện tại, chị Thảo đã phải trải qua 28 ca phẫu thuật, tất cả đều là một hành trình của sự phi thường và tình yêu thương.

“Em đã trải qua 28 ca phẫu thuật. Trước đây, em đi bán vé số, có một chú thương tình cho em tiền. Không biết bây giờ chú còn hay đã mất, nhưng chính chú đã giúp em có tiền mổ chân. Chân em bị rút lại, không đi được, mỗi lần bước đi, em đều té ngã. Miệng cũng không ăn được bình thường, phải dùng thìa nhỏ để ăn từng chút một. Chú ấy đã quyết định tài trợ cho cả hai ca phẫu thuật trong vòng một tháng, lo hết mọi chi phí.

Những năm sau đó, em tiếp tục tham gia các chương trình phẫu thuật từ thiện. 

Em tự đi bán vé số, mỗi khi có đoàn phẫu thuật là lại lên đường. Ban đầu, em một mình đi mổ, không ai bên cạnh. Nhưng sau này, có Thiện đã chăm sóc em. Khi ấy, nó mới 6 tuổi nhưng đã phải lo cho mẹ, dù chẳng được ăn ngon vẫn cố gắng chăm mẹ."

Hai mẹ con chị Thảo đã trải qua những ngày tháng khó khăn

"Nhiều lần, em muốn buông xuôi tất cả. Nhưng rồi em nghĩ đến những người đã giúp đỡ mình. Đặc biệt là một chị ở Sài Gòn khi ấy. Chị luôn kêu gọi mạnh thường quân giúp đỡ em mỗi lần phẫu thuật, cũng như cưu mang con em, giúp nó có cơ hội học nghề, dạy dỗ nó biết hiếu thảo và động viên em vượt qua khó khăn."

Có thể nói, cuộc đời chị Thảo là những lần đau đớn nhưng cũng chính là những lần được yêu thương. Chị đã mất quá nhiều nhưng cũng may mắn khi vẫn còn có người - dù là xa lạ nhưng luôn bên cạnh. Và vì chính đứa bé chị đã cứu sống, vì những người đã giúp đỡ mình, chị Thảo đã tiếp tục có thêm niềm tin sống, dù con đường phía trước có khó khăn thế nào.

Một gia đình nhỏ

Đến khi gặp được anh Bình – người chồng hiện tại, cuộc sống chị cũng có thêm điểm tựa. Theo lời chị Thảo, chị và người chồng hiện tại tình cờ gặp nhau từ năm 2014, trong một lần vô tình quen biết khi làm thiện nguyện:

“Năm 2014, lúc đó em mới phẫu thuật 13 lần. Lúc mổ từ thiện thì bác sĩ nói sẽ cho em 3 nguyện vọng. 

Em nói nguyện vọng thứ nhất là phẫu thuật thành công, nguyện vọng thứ 2 là có sức khoẻ và nguyện vọng thứ 3 là tìm được những bệnh nhân như em để cho họ có thể được phẫu thuật từ thiện. Bác sĩ đồng ý.

Lúc đó em thấy tin một bé bị phỏng nhưng không biết đường để đi đến. Em nhắn hỏi anh Bình thì được anh ấy hướng dẫn và hỏi chuyện. Sau khi chia sẻ, từ từ tiếp xúc thì chúng em dần có tình cảm.”

Hai vợ chồng anh Bình - chị Thảo

Chính từ những việc làm tốt, chị Thảo cũng đã tìm thấy niềm an ủi cho cuộc sống của mình. Vậy nhưng, gia đình đông người, cuộc sống mưu sinh của anh Bình, chị Thảo vẫn nhiều lúc rơi vào bế tắc. 

“Cơm áo gạo tiền, con thì đông, đôi lúc em vẫn nghĩ đến chuyện muốn buông bỏ nhưng thấy con chỉ có thể nương tựa vào mình nên em ráng làm chỗ dựa. Em cũng ít khi chia sẻ với chồng em lắm.” - chị Thảo nghẹn ngào.

Hiện tại, vợ chồng Thảo sống trong căn nhà nhỏ do bà ngoại chồng để lại cùng năm người con - trong đó có 2 con nuôi và 3 con ruột. Hằng ngày, chị làm tại xưởng khung hình. Đến chiều tối lại cùng các con chia nhau bán 300 tờ vé số để mưu sinh: 

"Tối nào cũng vậy, mấy mẹ con chia nhau bán vé số. Đứa lớn bán xa, đứa nhỏ bán gần. Nhà đông con, đâu ai giúp được gì nhiều, chỉ biết tự lo."

Anh Bình, chồng chị, là tài xế lái xe hợp đồng. Hai vợ chồng dù vất vả nhưng luôn động viên nhau cùng cố gắng. Dù chẳng thể nói ra nhiều điều nhưng anh vẫn mong muốn sau này tất cả người thân, đặc biệt là vợ sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn:

"Mình chỉ mong vợ cố gắng lo cùng cho các con đàng hoàng. Sau này cuộc sống tốt đẹp hơn thì có thể nghỉ ngơi nhiều hơn."

Và may mắn, các con của chị Thảo đều luôn hiếu thảo và thương mẹ. 

Thiện - bé trai năm xưa chị Thảo cứu khỏi biển lửa, giờ đã 20 tuổi, cũng làm việc trong xưởng khung hình để phụ giúp gia đình. Khi nói lại chuyện xưa, chàng trai cũng không khỏi xót xa:

"Mẹ chưa bao giờ kể về chuyện cũ, con hỏi mẹ mới nói. Con chỉ mong mẹ khỏe mạnh, không phải chịu khổ nữa."

Con gái nuôi của chị Thảo

Ngồi cạnh Thiện trong mâm cơm là Sen – một cô con gái nuôi khác được chị Thảo nhận về từ năm 12 tuổi - cũng không khỏi xúc động kể lại hành trình tình yêu thương của mình:

"Lúc con 12 tuổi, con bị ba mẹ bỏ rơi. Mẹ Thảo gặp rồi thương, nhận con về nuôi. Giờ con chỉ mong mẹ có đủ tiền để phẫu thuật, có sức khỏe lo cho các con."

Dù cuộc sống khó khăn, chị Thảo vẫn giữ vững niềm tin và mong muốn làm thiện nguyện của chị cũng chưa từng lụi tàn:

"Em không cần tiền, em chỉ cần một người biết yêu thương, chia sẻ với em, cũng mong các con có nghề nghiệp ổn định, có cuộc sống tốt hơn. Sau này em muốn về Sóc Trăng, vì dù gì cũng còn dòng họ. Em phải sửa nhà thì mấy đứa mới ở được, nhà cũng dột hết rồi. 

Mình vẫn còn làm được, tuy rằng mình tàn nhưng không phế. Em muốn lo cho con, lo cho cả những người khó khăn hơn em."

Nguồn: Gõ Cửa Thăm Nhà

Cùng ngày, báo Vietnamnet cũng có bài Cứu bé trai 2 tuổi khỏi đám cháy, người phụ nữ nhận trái ngọt sau 18 năm. Nội dung như sau:

Xuyên qua ngọn lửa

Tại chương trình Gõ cửa thăm nhà tập 244, chị Lê Thị Phương Thảo (SN 1982, Cao Lãnh, Đồng Tháp) chia sẻ câu chuyện cuộc đời mình trong nước mắt.

18 năm trước, khi còn ở quê tỉnh Sóc Trăng, chị Thảo có tình cảm với một ông bố đơn thân. Người này có con trai 22 tháng tuổi. Dù không máu mủ nhưng chị rất thương yêu, chăm sóc con trai của người yêu. 

Một sáng tháng 7/2007, chị ghé qua đưa đồ ăn sáng cho bé trai thì phát hiện phòng trọ của hai bố con nồng nặc mùi gas. Thấy người yêu không bồng con mà đứng phía ngoài hoảng hốt, chị vội lao vào bên trong, cứu bé trai chạy ra ngoài.

Chị kể: “Khi chỉ còn cách cửa vài bước chân, ngọn lửa bùng lên. Tôi chạy ngược vào trong nhà nhưng ngọn lửa cháy lớn dữ dội.

Không còn cách nào khác, tôi ôm bé vào ngực, cúi đầu lao qua ngọn lửa, chạy ra ngoài. Ra khỏi đám cháy, tôi ôm bé nhảy xuống sông. Dù vậy, tôi vẫn bị bỏng nặng, được đưa vào bệnh viện cấp cứu.

hanh-phuc-1.png
Chị Thảo chia sẻ câu chuyện mình bị bỏng 78%, khuôn mặt, đôi bàn tay biến dạng sau lần xuyên qua ngọn lửa để cứu em bé 22 tháng tuổi. Ảnh: Gõ cửa thăm nhà

Phần đùi, hai bàn tay và khuôn mặt tôi bị lửa cháy, bỏng đến biến dạng. Rất may, đứa bé được tôi ôm kỹ trong lòng nên an toàn”.

Tại bệnh viện, chị Thảo được bác sĩ cho biết bị bỏng 78%. Chị được yêu cầu chuyển lên các bệnh viện tại Cần Thơ, TPHCM điều trị. Nhưng do gia cảnh khó khăn, chị không đủ chi phí.

Sau thời gian điều trị ngắn tại bệnh viện ở TP Cần Thơ, chị Thảo trốn viện về nhà khi các vết bỏng trên khuôn mặt vẫn sưng tấy, mưng mủ, chân tay co quắp, miệng không thể mở để ăn cơm…

Tại nhà, chị nén những cơn đau thừa sống thiếu chết, tự điều trị. Sau một thời gian, những vết thương của chị lành dần.

Tuy nhiên, khuôn mặt, cơ thể của chị chằng chịt những vết sẹo to tướng. Điều này khiến chị tự ti, khiếp sợ bản thân. Nhiều lần chị tìm đến cái chết để kết thúc nỗi đau thể xác lẫn tinh thần.

Sau nhiều lần thoát chết, chị nghĩ đến đứa trẻ mình từng cứu khỏi đám cháy. Thương bé phải sống cảnh côi cút nên chị chấm dứt ý định dại dột.

Sau 18 năm, cậu bé được chị Thảo cứu thoát khỏi đám cháy đã trở thành thanh niên và gọi chị là mẹ nuôi. Ảnh: Gõ cửa thăm nhà

"Cha bé thường đánh đập tôi nên gia đình không cho cả hai đến với nhau. Sau đó, anh ta bỏ đứa nhỏ cho tôi nuôi dưỡng. Thương bé bị cha mẹ bỏ rơi, tôi nhận bé làm con nuôi", chị Thảo chia sẻ.

Hạnh phúc mỉm cười

Vết bỏng lành, chị Thảo mưu sinh bằng công việc bán vé số. Dù cuộc sống khó khăn, chị vẫn chắt chiu từng đồng nuôi bé trai mình cứu sống.

Xúc động trước tấm lòng của người phụ nữ, nhiều mạnh thường quân đã tìm cách hỗ trợ chị có kinh phí phẫu thuật. Sau 28 lần phẫu thuật, chị Thảo tự tin hơn và có thể đi lại, sinh hoạt bình thường.

Chị Thảo tâm sự: “Những lần vào bệnh viện phẫu thuật, tôi không có người thân chăm nuôi. Chỉ có một mình đứa con nuôi mà tôi đã cứu trong trận hỏa hoạn năm 2007 đến chăm sóc, túc trực bên cạnh. Lúc đó, bé mới hơn 6 tuổi. Bé hiếu thảo lắm".

Suốt thời gian điều trị bệnh, dù cuộc sống khó khăn, chị Thảo vẫn tích cực tham gia các hoạt động thiện nguyện.

Chị nhận thêm một bé gái bị bố mẹ bỏ rơi làm con nuôi. Chị tìm kiếm, kết nối, giới thiệu các trường hợp bị bỏng đến điều trị với các đoàn phẫu thuật từ thiện.

hanh-phuc-3.png
Anh Bình, chị Thảo quen biết nhau qua mạng xã hội và về chung một nhà sau nhiều thời gian tìm hiểu nhau. Ảnh: Gõ cửa thăm nhà

Một lần, thông qua mạng xã hội, chị và anh Võ Thái Bình (SN 1981) vô tình gặp gỡ, kết bạn với nhau. Cả hai có cùng niềm đam mê thiện nguyện nên nhắn tin, trò chuyện.

Năm 2014, khi đến bệnh viện thực hiện ca phẫu thuật thứ 14, hai anh chị có lần gặp nhau đầu tiên. Qua trò chuyện, anh Bình nhận thấy chị Thảo dù chịu nhiều đau khổ nhưng đầy nghị lực, biết yêu thương, chăm sóc gia đình nên đem lòng yêu thương.

Sau nhiều lần từ chối, nhận thấy sự chân thành của anh Bình, chị Thảo mở lòng. Cả hai đến với nhau, xây dựng gia đình nhỏ và có thêm 3 người con chung.

Hiện, anh Bình chạy xe dịch vụ, chị Thảo và 2 người con nuôi làm việc tại một xưởng sản xuất khung bằng khen. Cuối ngày, chị Thảo và các con nhận thêm 300 tờ vé số đi bán dạo.

hanh-phuc-4.png
Ngoài cậu con trai nuôi, chị Thảo còn nhận nuôi cô bé tên Sen (áo hồng, giữa). Ảnh: Gõ cửa thăm nhà

Dù còn nhiều khó khăn nhưng cuộc sống của chị Thảo đã an yên hơn bên gia đình. Quả ngọt lớn nhất của đời chị chính là 2 người con nuôi hiếu thảo. 

Cuối chương trình, chị gửi lời cảm ơn sâu sắc đến các mạnh thường quân đã hỗ trợ mình trong suốt thời gian qua. Chị hứa sẽ không nghĩ đến việc hủy hoại bản thân và sống thật tốt để hỗ trợ những mảnh đời khó khăn hơn mình.

Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!