Đi làm xa, mẹ mở camera ra ngắm con rồi bật khóc khi chứng kiến hành động bố mẹ chồng làm với con mình
Người mẹ vô cùng bất ngờ trước cảnh tượng mình nhìn thấy.
Chuyên trang Đời sống & Pháp luật ngày 6/12/2025 đăng tải bài viết: "Đi làm xa, mẹ mở camera ra ngắm con rồi bật khóc khi chứng kiến hành động bố mẹ chồng làm với con mình". Nội dung như sau:
Không bậc cha mẹ nào muốn xa con. Thế nhưng vì mưu sinh, nhiều người buộc phải rời quê, để con lại cho ông bà chăm sóc với nỗi day dứt khó nói thành lời. Người mẹ sống tại Bình Hương, Giang Tây (Trung Quốc) trong câu chuyện dưới đây có lẽ hiểu rõ hơn ai hết cảm giác ấy.
Do hoàn cảnh khó khăn, chị phải rời quê đến tỉnh khác làm việc và gửi con gái cho bố mẹ chồng trông nom. Mỗi ngày, khi công việc đỡ bận, chị thường mở ứng dụng kết nối camera ở nhà chỉ để nhìn con vài phút hoặc gọi video nói chuyện cho vơi nỗi nhớ.
Một buổi sáng, chị mở camera như thường lệ nhưng lại thấy cảnh tượng khiến mình rơi nước mắt. Qua màn hình giám sát, chị nhìn thấy mẹ chồng dậy từ rất sớm nấu bữa sáng cho cháu. Trong lúc cháu ngồi ăn, bà tranh thủ nhẹ nhàng buộc tóc cho cô bé. Khi mọi thứ đã đâu vào đấy, bà đưa cháu ra sân, còn ông nội là người đèo cháu đến trường trên chiếc xe đạp cũ đã theo ông suốt nhiều năm.
Qua camera, người mẹ thấy cảnh bố mẹ chồng mình chăm lo cho cháu
Từ bữa ăn đến chải tóc, chuẩn bị quần áo sách vở tới trường
Sự chỉn chu, tận tụy và trìu mến của ông bà dành cho cháu khiến người mẹ nghẹn lại. Chị vừa thương con vì xa mẹ, vừa xúc động vì con gái đang nhận được tình yêu thương đủ đầy từ gia đình. Khoảnh khắc ấy giúp chị yên tâm hơn với lựa chọn đi làm xa và biết ơn bố mẹ chồng vì đã chăm cháu như chăm chính con mình.
Chị vô cùng xúc động trước sự tận tụy, quan tâm của bố mẹ chồng
Câu chuyện nhanh chóng khiến nhiều bậc phụ huynh xúc động và chia sẻ trải nghiệm tương tự. Ngay cả những gia đình sống cùng con mỗi ngày cũng thừa nhận không phải lúc nào họ cũng có đủ thời gian trọn vẹn dành cho con, đôi lúc cảm thấy áy náy vì sự bận rộn của mình. Họ hiểu rằng trẻ thiếu sự gắn kết và cảm giác an toàn có thể chịu nhiều thiệt thòi hơn bạn bè đồng trang lứa.
Từ câu chuyện này, nhiều phụ huynh đặt ra câu hỏi: Làm sao để trẻ vẫn cảm nhận được tình yêu thương và sự an toàn, ngay cả khi cha mẹ không thể ở bên cạnh thường xuyên?
1. Tạo thời gian chất lượng bên con
Dù ngày thường bận rộn, nhưng những khoảnh khắc rảnh rỗi cần được biến thành thời gian thật sự kết nối. Một buổi dã ngoại cuối tuần, cùng đọc truyện trước khi ngủ hay phụ nhau nấu bữa tối đều giúp trẻ cảm nhận rõ sự quan tâm của cha mẹ.
2. Duy trì liên lạc mỗi ngày
Video call, tin nhắn hay những lời chúc buổi sáng, buổi tối là cách giúp trẻ cảm thấy luôn được nhớ đến. Dù khoảng cách xa, sự chủ động kết nối sẽ tạo ra cảm giác gần gũi không kém gì ở cạnh nhau.
3. Tin tưởng và phối hợp với người chăm sóc
Cha mẹ cần trao đổi thường xuyên với ông bà hoặc người giữ trẻ để thống nhất cách nuôi dạy. Khi người chăm sóc được ghi nhận và cảm ơn, bầu không khí giáo dục của trẻ sẽ ổn định và tích cực hơn rất nhiều.
4. Lắng nghe cảm xúc của trẻ
Khuyến khích trẻ kể về niềm vui, nỗi buồn hay những điều khiến chúng lo lắng trong ngày. Điều này không chỉ giúp trẻ rèn kỹ năng diễn đạt mà còn xây dựng sự tin tưởng giữa cha mẹ và con.
5. Giữ thói quen và nguyên tắc ổn định
Trẻ cảm thấy an toàn nhất khi cuộc sống có nề nếp: giờ ăn, giờ ngủ, thời gian học tập… Sự nhất quán giúp trẻ hiểu điều gì được mong đợi và hình thành cảm giác trật tự trong cuộc sống.
6. Khích lệ và công nhận nỗ lực của trẻ
Một lời khen đúng lúc, một cái ôm, hay phần thưởng nhỏ đều là động lực để trẻ cố gắng. Sự ghi nhận cho thấy cha mẹ luôn dõi theo và tự hào về con.
Suy cho cùng, điều trẻ cần nhất không chỉ là người chăm sóc mà là tình yêu thương và sự đồng lòng trong gia đình. Cha mẹ ở xa hay gần không quan trọng bằng cách họ nuôi dưỡng sự kết nối với con. Khi trẻ cảm thấy được yêu thương vô điều kiện, đó chính là nền tảng giúp chúng lớn lên khỏe mạnh, an toàn và hạnh phúc.
Trước đó, báo Vietnamnet đưa tin: "Nhờ mẹ chồng lên chăm con, tôi lắp camera để rồi bật khóc khi thấy hành động này của bà", chia sẻ câu chuyện tương tự với nội dung chính như sau:
Tôi lấy chồng ở xa nhưng may mắn không phải đi làm dâu. Bố mẹ tôi chỉ có một mình tôi, nhà chồng lại đông anh chị em nên sau khi cưới bố mẹ tôi cho tiền để chúng tôi mua một căn nhà và ở tại thành phố.
Bố mẹ tôi cũng tâm lí nên cuộc sống của chúng tôi khá êm ấm, thi thoảng thì về quê chồng thăm bố mẹ chồng và các em chồng.
Chồng tôi là con trưởng nên tôi trở thành chị dâu trưởng. Tuy nhiên vì từ bé tôi đã được bố mẹ chiều chuộng nên mấy việc sắp cỗ giỗ chạp hay nấu nướng mời khách khứa thì tôi chẳng biết làm thế nào.
Vậy mà bao lâu nay, gia đình nhà chồng không một lời than vãn về tôi. Chẳng những quan tâm, săn sóc hết lòng lúc ốm đau, bỏ thời gian, công sức, tiền của cho những tháng ngày tôi nằm viện mà ngay cả khi sức khỏe của tôi đã tạm ổn, bố mẹ chồng, các em chồng vẫn cưng chiều hết mực.
Tôi có chút vấn đề về sức khỏe nên 2 năm sau cưới vẫn chưa mang thai, vậy nhưng bố mẹ chồng cũng không hề áp lực gì cả, mỗi lúc về quê chồng chơi thì cỗ bàn mâm bát đã chờ sẵn, đón tiếp không khác nào thượng khách.
Lúc đi thì bao giờ cũng nặng trĩu các thứ túi to túi nhỏ. Nếu lỡ tôi đau ốm không về được thì nhà chồng vẫn sẽ gửi quà cho. Có đàn gà đẻ trứng, bố mẹ chồng cũng gom góp đợi gửi cho con dâu. Mẹ chồng không bao giờ xét nét tôi một tiếng mà chỉ lẳng lặng xem tôi cần gì để đáp ứng.
Tới khi tôi sinh con, vì bố mẹ tôi đều là viên chức nhà nước nên phải đi làm cả ngày. Chồng tôi cũng đi suốt nên không ai chăm tôi được cả. Mới đầu mẹ tôi bàn thuê giúp việc nhưng chồng tôi không đồng ý. Sau đó anh gọi mẹ anh từ quê lên chăm tôi.
Tất nhiên tôi cũng không được thoải mái vì nói gì thì nói mẹ chồng nàng dâu cũng có khoảng cách nhất định, đó là chưa kể cái tính quá tiết kiệm của mẹ chồng cũng không hợp với tôi.
Tôi sinh con xong thì mẹ chồng lên, bà chỉ nấu những món béo ngậy bắt tôi ăn cho tốt, còn những món ăn chua, cứng, bà đều không cho đụng tới. Mặc dù biết ăn uống vậy tăng cân quá nhiều nhưng tôi vẫn nghe theo vì bà làm thế chỉ là muốn tốt cho tôi thôi.
Đến khi hết 6 tháng nghỉ sinh tôi phải đi làm. Tôi muốn khi mình ở công ty cũng có thể quan sát nhất cử nhất động của con nên bí mật lắp camera trong nhà. Tất nhiên tôi không nói cho chồng biết vì anh mà biết thì thế nào anh cũng phản đối cho bằng được.
Bình thường thì cuối tuần tôi sẽ đi siêu thị mua đồ ăn và về sơ chế. Vợ chồng tôi chỉ ăn ở nhà với mẹ bữa tối nên thường thì bữa tối sẽ có đủ món mặn, canh, món xào... Tôi cũng có mua vài món mẹ chồng thích và dặn bà ở nhà thích ăn gì thì chủ động nấu bữa trưa.
Tuần trước, khi đang ăn trưa với đồng nghiệp ở công ty, tôi mở điện thoại ra xem camera để xem bà nội và cháu ở nhà thế nào. Tình cờ tôi thấy đúng lúc bà đang ăn cơm nguội với nước mắm. Nhìn cảnh bà vừa dỗ cháu vừa ăn cơm nguội mà tôi thấy thương bà quá.
Buổi chiều về nhà tôi có hỏi sao mẹ không nấu nướng ăn tử tế mà lại ăn cơm nguội với nước mắm thì bà bảo một mình bà ăn thế nào cũng được, ăn thế cho tiết kiệm cho chúng tôi, một ngày chỉ cần một bữa ăn đủ chất là được.
Nghe đến đây mắt tôi cay xè, cả đời mẹ chồng tôi tần tảo nuôi đàn con ăn học, trưởng thành nhưng khi các con có điều kiện bà vẫn giữ thói quen tiết kiệm. Tôi chỉ mong bà ăn uống đủ chất để giữ gìn sức khỏe, chứ tiết kiệm thế không may ốm thì biết làm sao.
