Vợ cũ gửi ảnh cưới mời tôi đi dự, đến nơi tôi mới hiểu vì sao con trai tôi không dám kể gì suốt thời gian qua

Đây chính là cách né nồm, tránh nồm rẻ nhất hiệu quả nhất miền Bắc!

Tôi định không đi. Nhưng rồi có gì đó thôi thúc tôi bước lên xe, vì con trai.

Báo Thanh Niên Việt có bài viết: Vợ cũ gửi ảnh cưới mời tôi đi dự, đến nơi tôi mới hiểu vì sao con trai tôi không dám kể gì suốt thời gian qua", nội dung như sau:

Tôi và vợ cũ chia tay nhau cách đây đã ba năm. Không có cảnh cãi vã ồn ào, cũng chẳng có ai phản bội ai. Chúng tôi chỉ dần kiệt sức trong những ngày sống cùng nhau, giống như hai người cùng trèo trên một con thuyền nhưng không cùng hướng. Khi quyết định buông tay, cô ấy chọn nuôi con – thằng bé khi đó vừa tròn 8 tuổi. Tôi nhường vì nghĩ rằng mẹ sẽ là người chăm sóc tốt hơn, và bản thân mình vẫn còn trẻ, còn cả một tương lai phía trước để bắt đầu lại.

Thế nhưng, những cuộc điện thoại thưa dần. Mỗi lần gọi, con chỉ trả lời ngắn ngủn: “Dạ”, “Vâng”, “Con ổn”. Không còn sự hào hứng, không cả một lời kể lể ngây ngô của trẻ con. Tôi tự an ủi: “Chắc nó vẫn còn buồn chuyện bố mẹ chia tay”. Dù vậy, trong lòng vẫn có gì đó không yên.

Rồi một ngày, tôi nhận được tin nhắn từ vợ cũ. Chỉ vỏn vẹn một câu: “Em mời anh đến dự đám cưới của em. Con trai mình sẽ đến dự.” Tin nhắn kèm theo một tấm ảnh cưới — cô ấy trong bộ váy trắng, bên cạnh là một người đàn ông lạ mặt, lịch lãm và trông có vẻ chững chạc.

Tôi thoáng chùng lòng. Có một phần trong tôi cảm thấy bị kéo lại bởi quá khứ — như thể mình vừa trở thành nhân vật phụ trong cuốn phim mà mình từng đóng vai chính. Cảm giác bị "mời tới chứng kiến hạnh phúc của người cũ" khiến tôi gần như không muốn đến. Nhưng rồi, cái tên "con trai" trong tin nhắn cứ lặp lại trong đầu tôi. Đã lâu nó không chủ động gọi tôi, không hỏi han, không nhắc gì đến tôi nữa… Tôi phải đi. Không phải vì cô ấy, mà vì thằng bé.

Bữa tiệc diễn ra tại một nhà hàng nhỏ nằm bên bờ sông. Không gian sang trọng nhưng ấm cúng, khách khứa không quá đông. Cô ấy thật đẹp trong bộ váy cưới, nụ cười dịu dàng, ánh mắt sáng lấp lánh. Người đàn ông bên cạnh trông đĩnh đạc, lịch thiệp, bắt tay niềm nở với từng người.

Tôi lặng lẽ quan sát và rồi ánh mắt dừng lại ở thằng bé – con trai tôi. Nó đứng gần mẹ, mặc bộ vest nhỏ, trông bảnh bao nhưng ánh mắt thì trống rỗng. Không cười, không nói, giống như một bức tượng được đặt vào cho đủ vai trò "con trai của mẹ".

Khi thấy tôi, nó bỗng chạy lại, ôm tôi thật nhanh rồi buông ra liền. Tôi cúi xuống hỏi nhỏ: “Con vẫn ổn chứ? Ở với mẹ và… chú kia có tốt không?”. Nó gật đầu, mắt lảng đi hướng khác. Tôi định hỏi thêm nhưng chưa kịp thì vợ cũ đã kéo nó đi chụp ảnh cùng gia đình mới. Họ đứng cạnh nhau, cười rất tươi. Nếu là người ngoài, có lẽ ai cũng nghĩ đó là một gia đình hạnh phúc, viên mãn.

Tôi ra ban công tìm chút không khí. Lặng lẽ. Và ở đó, tôi thấy con trai mình đang đứng một mình, tay mân mê chiếc khăn nhỏ. Tôi bước lại, đặt tay lên vai con, và giọng nó khẽ cất lên:

– Bố ơi… con có thể về sống với bố không?

Tôi chết lặng, quay sang nhìn nó:

– Có chuyện gì sao con?

Nó cắn môi, ngập ngừng:

– Chú ấy… khóa phòng con lại, không cho con dùng iPad, bắt con gọi chú là bố. Nhưng con không muốn… Có lần con gọi điện cho bố, chú ấy quát con…

Tôi nghe mà lạnh người. Cổ họng nghẹn lại. Mọi mảnh vỡ trong lòng tôi như vỡ tan thêm lần nữa, không phải vì người phụ nữ từng đầu ấp tay gối, mà là vì đứa con bé bỏng – người tôi đã vô tình bỏ lại phía sau.

Những năm qua, tôi cứ mải miết chạy theo công việc, đi khắp nơi với lý do “mẹ nó lo rồi”, mà quên rằng, thằng bé ấy vẫn đang lớn lên mỗi ngày, với một nỗi sợ không tên.

Tôi ôm thằng bé vào lòng, không hỏi thêm gì nữa. Ngay trong đêm đó, tôi đưa nó về căn phòng trọ nhỏ – nơi tôi đang ở tạm trong thời gian chuyển việc. Căn phòng không rộng, chẳng có nhiều đồ chơi, chỉ có hai gói mì và vài lon nước. Nhưng đêm hôm ấy, thằng bé ăn hết tô mì, kể tôi nghe chuyện ở trường, rồi bật cười – lần đầu tiên tôi thấy nó cười thật lòng sau bao tháng ngày.

Hôm sau, tôi quay lại gặp vợ cũ. Không tranh cãi, không đổ lỗi. Tôi chỉ kể lại những gì thằng bé nói. Cô ấy sững người, rồi bật khóc. “Em không biết, thật đấy. Anh ấy vẫn tốt với mẹ con em… chắc là cách anh ấy dạy con không khéo.”

Tôi nhìn cô ấy, bình thản:

– Anh không muốn tranh giành. Nhưng con cần một nơi mà nó được là chính mình. Anh sẽ xin nuôi con, ít nhất là trong thời gian em ổn định lại cuộc sống mới.

Chúng tôi không đưa nhau ra tòa, không cần phân xử. Chỉ đơn giản là hai người đã từng yêu nhau, giờ ngồi lại để lắng nghe điều tốt nhất cho con mình.

Giờ đây, mỗi buổi sáng tôi thức dậy nấu bữa sáng cho con, rồi đưa con đến trường. Tối đến, hai bố con ngồi làm bài tập, nói chuyện, thậm chí cùng xem phim và cười khúc khích. Tôi không giàu, căn nhà nhỏ, nhưng từ khi có tiếng con trong nhà, nó ấm áp lạ kỳ.

Tôi từng nghĩ làm cha là có thể gửi tiền đầy đủ mỗi tháng, mua vài món quà khi đến thăm. Nhưng không. Làm cha là phải đủ gần để con cảm thấy an toàn. Là người con có thể chạy đến bất kỳ lúc nào, kể cả khi nó làm sai.

Con trai tôi từng bị buộc phải gọi một người khác là bố. Nhưng hôm qua, khi tôi đón nó từ trường về, nó níu tay tôi, khẽ nói: “Bố ơi, tối nay mình ăn mì gói tiếp nha, nhưng lần này con muốn pha nước sôi”.

Tôi gật đầu, cười.

Không phải đứa trẻ nào cũng có quyền chọn ai là cha mẹ mình. Nhưng người lớn thì có thể chọn cách mình làm cha, làm mẹ. Và nếu lỡ đi sai đường, cũng không sao cả — chỉ cần quay lại kịp lúc, tình thương vẫn đủ để chữa lành.

Báo Thanh Niên Việt có bài viết "Thấy giúp việc lau ảnh cưới của tôi rồi khóc, tưởng cô ta thích chồng tôi cho đến ngày phát hiện thứ bí mật nằm dưới khung ảnh", nội dung như sau:

Tôi không phải là người phụ nữ hay ghen tuông, nhưng gần đây, tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn mỗi khi nhìn thấy cô Hạnh – cô giúp việc mà vợ chồng tôi mới thuê được hơn nửa năm nay.

Cô ấy không phải là người trẻ đẹp, nhưng lại rất chỉn chu trong công việc. Cô ít nói và luôn làm việc sạch sẽ, tỉ mỉ. Tuy nhiên, một điều khiến tôi cảm thấy kỳ lạ là mỗi khi lau dọn phòng khách, cô ấy thường dừng lại rất lâu trước bức ảnh cưới của chúng tôi, như thể đang nhìn chằm chằm vào đó. Có những lần, tôi thấy đôi mắt cô ấy ửng đỏ, như thể vừa khóc.

Sự thay đổi này khiến tôi không khỏi nghi ngờ. Liệu có phải cô ấy yêu chồng tôi và cảm thấy tủi thân vì không thể có được anh ấy? Cô ấy nhìn vào bức ảnh cưới mà không phải là cô dâu, mà là tôi – người vợ hiện tại của anh ấy.

Tôi không thể giữ im lặng nữa, và kể cho chồng nghe về những nghi ngờ trong lòng mình. Anh chỉ cười xòa và bảo tôi nghĩ quá nhiều: “Em cứ lo xa rồi. Ảnh cưới em chẳng ai lau giúp, có người làm thay thì cũng tốt mà.”

Dù chồng nói vậy, nhưng cái cảm giác bất an trong tôi vẫn không thể dập tắt được. Phụ nữ đôi khi có linh cảm rất chính xác, và tôi cảm thấy có gì đó không đúng.

Một hôm, cô Hạnh về quê, và tôi quyết định ở lại nhà dọn dẹp. Khi lau đến bức ảnh cưới, tôi chợt cảm thấy một điều gì đó kỳ lạ. Không hiểu sao, tôi lại dừng lại, ngắm nhìn khung ảnh một cách kỹ lưỡng.

Và rồi tôi mở bức ảnh ra, và không thể tin vào mắt mình. Đằng sau bức ảnh cưới của chúng tôi là một bức ảnh khác – một bức ảnh nhỏ, có chồng tôi nhưng không phải là tôi đứng bên cạnh anh ấy. Người con gái trong ảnh không phải tôi, cũng không phải cô Hạnh. Trái tim tôi như bị siết lại, bàn tay tôi run rẩy khi tháo bức ảnh ra và giấu đi, để tìm hiểu rõ ràng hơn.

Tối hôm đó, tôi chất vấn chồng về bức ảnh và toàn bộ những gì tôi đã phát hiện ra. Anh im lặng một lúc lâu, rồi mới lên tiếng: “Đó là người yêu cũ của anh. Chúng tôi từng đính hôn, nhưng cô ấy đã mất trong một tai nạn.”

Lời nói của anh khiến tôi chết lặng. Anh giải thích rằng bức ảnh đó là kỷ niệm duy nhất anh còn giữ lại về cô ấy, nhưng có lẽ chính Hạnh là người đã lén lút nhét bức ảnh cũ vào trong khung ảnh cưới của chúng tôi. Hạnh là chị gái của người yêu cũ anh, và khi cô ấy biết hoàn cảnh của chồng tôi, cô đã nhận giúp việc cho gia đình chúng tôi. Cô ấy không bao giờ nghĩ rằng việc làm này sẽ kéo dài đến mức gây ra những rắc rối trong cuộc sống hôn nhân của chúng tôi.

Chồng tôi không ngoại tình, không phản bội tôi, chỉ là một nỗi đau mà tôi chưa từng biết đến. Tôi đã từng nghĩ đến việc đuổi cô ấy, nhưng rồi tôi lại không nỡ. Là một người phụ nữ, tôi hiểu cảm giác phải giữ lại những ký ức nhỏ bé về người thân yêu như thế nào.

Cuối cùng, tôi quyết định cất bức ảnh vào trong hộp, không phải vì tôi ghen, mà vì tôi cảm thấy rằng những ký ức thuộc về quá khứ nên được đặt ở một nơi riêng tư, không phải là trung tâm của cuộc sống hiện tại. Bức ảnh cũ không nên nằm ngay giữa phòng khách, nơi mà mỗi người trong gia đình đều nhìn thấy nó.

Chồng tôi không nói gì, chỉ nắm tay tôi thật chặt như một lời an ủi. Còn cô Hạnh, có lẽ cô đã nhận ra điều gì đó và không hỏi về bức ảnh nữa. Cô vẫn tiếp tục công việc của mình một cách lặng lẽ, như không có gì thay đổi.

Vậy tôi có nên đuổi cô ấy không? Tôi vẫn phân vân. Bao dung với người đã khuất là một điều tốt, nhưng vẫn có một phần trong tôi cảm thấy không hoàn toàn yên lòng. Dù sao, tôi cũng không biết lý do gì để cho cô ấy nghỉ việc mà không làm tổn thương cô ấy. Liệu tôi có quá tàn nhẫn không? Tôi thật sự không biết phải làm thế nào để mọi thứ trở nên ổn thỏa.

Cuối cùng, tôi hiểu rằng, cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng. Và đôi khi, những quyết định khó khăn nhất lại là những quyết định liên quan đến sự tha thứ và bao dung. Hạnh không phải là kẻ phản bội, cô ấy chỉ là người có quá khứ chưa thể buông bỏ. Và tôi, dù có đau lòng đến đâu, cũng phải học cách để chấp nhận điều đó, vì không phải ai cũng có thể sống mãi trong quá khứ.

 

Nguồn:  

https://thanhnienviet.vn/thay-giup-viec-lau-anh-cuoi-cua-toi-roi-khoc-tuong-co-ta-thich-chong-toi-cho-den-ngay-phat-hien-thu-bi-mat-nam-duoi-khung-anh-209250612114505649.htm 

https://thanhnienviet.vn/vo-cu-gui-anh-cuoi-moi-toi-di-du-den-noi-toi-moi-hieu-vi-sao-con-trai-toi-khong-dam-ke-gi-suot-thoi-gian-qua-209250613114331623.htm 

Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!