Tôi là mẹ kế bị ghẻ lạnh cho đến đêm đó, thằng bé gọi mẹ trong hoảng loạn, bí mật 10 năm "vỡ tung", kì diệu 1 cách khó lý giải
2 ngày sau cầm kết quả trên tay, tôi run rẩy, bật khóc không thành tiếng.
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Tôi là mẹ kế bị ghẻ lạnh cho đến đêm đó, thằng bé gọi mẹ trong hoảng loạn, bí mật 10 năm "vỡ tung", kì diệu 1 cách khó lý giải", nội dung như sau:
Sau khi kết hôn, tôi đã tưởng rằng cuộc sống sẽ bình yên, ổn định, như một gia đình trọn vẹn. Chồng tôi là một người đàn ông đã trải qua đổ vỡ, có một đứa con riêng và đang tìm kiếm một mái ấm mới. Tôi không ngại trở thành mẹ kế của con anh. Trong lòng tôi, chỉ cần mình chân thành, kiên nhẫn, rồi mọi khó khăn sẽ qua, mọi vết thương sẽ lành lại. Nhưng đâu ai nói rằng có những vết thương không chỉ đến từ người khác mà còn là của chính mình, và chúng có thể âm ỉ đau đớn suốt cả cuộc đời.
Tôi sống cùng chồng và con riêng của anh như một người ngoài, hết lòng tận tụy, cam chịu, cố gắng duy trì sự yên ổn của gia đình. Thế nhưng, một đêm, trong cơn mê sảng, đứa trẻ gọi tôi bằng tiếng "mẹ" đầy hoảng loạn… Và từ đó, mọi bí mật được chôn giấu trong suốt mười năm bỗng chốc bùng nổ như một quả bom nổ chậm, làm cuộc sống của tôi thay đổi mãi mãi.
Chuyện tình bắt đầu như bao câu chuyện khác
Chúng tôi gặp nhau trong một buổi hội thảo về giáo dục. Anh chững chạc, từng trải và đặc biệt rất khéo léo với phụ nữ. Khi biết anh đã có con riêng, tôi không cảm thấy sợ hãi mà lại nghĩ rằng đó chính là dấu hiệu của một người đàn ông nghiêm túc, có trách nhiệm. Sau một năm tìm hiểu, chúng tôi quyết định kết hôn. Nhưng suốt thời gian ấy, cả tôi và anh đều không một lần đề cập đến người cũ, mẹ của đứa con trai tên Bin. Thằng bé lúc đó mới chỉ 7 tuổi, sống khép kín, ít nói và tôi luôn cảm nhận được khoảng cách giữa chúng tôi. Dù tôi cố gắng gần gũi, nấu cơm, kể chuyện hay đưa đón đi học, thì Bin vẫn luôn nhìn tôi như một người xa lạ. Mỗi lần nó gọi tôi là "dì", tôi cảm thấy lòng mình như có một vết đâm sâu.
Người ngoài khen tôi là mẹ kế tốt, là người "cao thượng", "tận tâm", nhưng trong tôi chỉ có một cảm giác lạc lõng. Tôi không cần lời khen, tôi chỉ mong được nhận một cái ôm, một cái nắm tay nhỏ bé gọi tôi là "mẹ" thật sự. Mỗi lần ngồi bên cạnh nó, tôi tự nhủ rằng mình sẽ phải làm người lớn, không mong đợi điều gì, nhưng chính vì nén nỗi lòng quá lâu mà đến một đêm, khi thằng bé gọi tôi trong hoảng loạn, tôi đã không thể giữ được bình tĩnh nữa.
Đêm ấy, bí mật vỡ lở
Ngày hôm đó, Bin bị ốm. Cậu bé sốt cao liên tục và mệt mỏi. Tôi thức trắng đêm, thay mẹ chăm sóc thằng bé, lau mồ hôi, và nắm tay nó. Khi đứa trẻ mê sảng, nó lẩm bẩm: "Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con nữa... đừng đi nữa... con ngoan mà…". Tiếng gọi ấy khiến tôi sững sờ, một cảm giác lạ lùng lan tỏa trong lòng tôi. Cảm giác ấy không phải là thương hại, mà là một luồng điện lạ xuyên thẳng vào trái tim tôi. Tôi nhìn vào mắt thằng bé, và tôi biết rằng nó đang gọi tôi là mẹ.
Sáng hôm sau, trong lúc suy nghĩ về những gì vừa xảy ra, tôi bắt đầu tìm lại những bức ảnh cũ trong ký ức của mình. Hồi tưởng lại khoảng thời gian tôi 19 tuổi, khi bố mẹ tôi ly hôn, tôi bỏ nhà đi và có quan hệ với một người đàn ông lạ. Sau đó, tôi có thai ngoài ý muốn và quyết định giữ đứa bé, dù biết rằng mình có thể sẽ không có con lại sau này. Mẹ tôi đã nuôi con tôi, nhưng khi tôi thi lại đại học, bố tôi bí mật mang con đi cho, bảo rằng đứa bé sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của tôi. Đã 10 năm trôi qua, tôi không thể tìm lại được đứa bé ấy. Mẹ vẫn an ủi tôi rằng đó là định mệnh.
Bí mật đằng sau đứa trẻ
Chỉ một linh cảm thoáng qua, tôi gọi chồng về và hỏi anh về quá khứ của mình. Anh chần chừ rồi thú nhận rằng hơn 9 năm trước, một người đàn ông lớn tuổi đã đặt đứa bé mới 5 tháng tuổi trước cửa nhà anh. Ban đầu, gia đình anh định đưa đứa bé vào trại trẻ mồ côi, nhưng rồi người cha nghi ngờ và quyết định xét nghiệm ADN. Kết quả là đứa bé chính là con của anh. Anh nói rằng từ khi nuôi Bin, anh đã trưởng thành và có trách nhiệm hơn rất nhiều.
Tôi quyết định âm thầm làm xét nghiệm ADN giữa tôi và Bin, và chỉ trong vài ngày, tôi nhận được kết quả. Khi cầm kết quả trên tay, tôi run rẩy và không thể kìm nén được cảm xúc. Tôi từng nghĩ mình là "mẹ kế tốt", nhưng hóa ra tôi đã ôm đứa con ruột của mình suốt bao năm mà không hề biết. Người đàn ông đã mang đứa bé đến nhà anh chính là bố tôi. Đó là một bí mật mà tôi không thể nào ngờ tới. Tuy bố tôi đã qua đời, nhưng tôi vẫn tin rằng đây chính là định mệnh, một sự sắp đặt của cuộc đời.
Định mệnh diệu kỳ
Những ký ức về Bin hiện lên trong tâm trí tôi như một đoạn phim tua ngược. Tôi nhớ lại những đêm thằng bé ốm, những lần đầu tiên nó tập đi xe đạp và không chịu khóc khi té, chỉ vì "dì sẽ mắng con yếu đuối". Những khoảnh khắc ấy, tình cảm mẹ con đã nhen nhóm trong tôi, chỉ là tôi không nhận ra.
Tôi không trách ai cả, không trách bố mẹ đã ép tôi từ bỏ, không trách chồng tôi vì đã không nhớ đến tôi của đêm hôm ấy. Tất cả dường như đã được an bài, như một sự sắp đặt của số phận. Tôi chỉ biết rằng mình cần thời gian, cần được sống thật với tình cảm của mình, không phải là "dì", không phải là "mẹ kế", mà là "mẹ ruột", một người mẹ từng bỏ con và giờ đây chỉ mong được bù đắp cho đứa con mà mình đã bỏ lỡ suốt bao năm.
Tôi kể câu chuyện này không phải để đòi lại danh xưng, càng không phải để khơi lại những mất mát. Tôi chỉ muốn chia sẻ với những người phụ nữ từng đi qua những khó khăn và đau khổ: Đôi khi, chính những điều ta tưởng đã mất đi mãi mãi lại quay về theo cách không ngờ nhất.
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: Vợ cũ gửi ảnh cưới mời tôi đi dự, đến nơi tôi mới hiểu vì sao con trai tôi không dám kể gì suốt thời gian qua", nội dung như sau:
Tôi và vợ cũ chia tay nhau cách đây đã ba năm. Không có cảnh cãi vã ồn ào, cũng chẳng có ai phản bội ai. Chúng tôi chỉ dần kiệt sức trong những ngày sống cùng nhau, giống như hai người cùng trèo trên một con thuyền nhưng không cùng hướng. Khi quyết định buông tay, cô ấy chọn nuôi con – thằng bé khi đó vừa tròn 8 tuổi. Tôi nhường vì nghĩ rằng mẹ sẽ là người chăm sóc tốt hơn, và bản thân mình vẫn còn trẻ, còn cả một tương lai phía trước để bắt đầu lại.
Thế nhưng, những cuộc điện thoại thưa dần. Mỗi lần gọi, con chỉ trả lời ngắn ngủn: “Dạ”, “Vâng”, “Con ổn”. Không còn sự hào hứng, không cả một lời kể lể ngây ngô của trẻ con. Tôi tự an ủi: “Chắc nó vẫn còn buồn chuyện bố mẹ chia tay”. Dù vậy, trong lòng vẫn có gì đó không yên.
Rồi một ngày, tôi nhận được tin nhắn từ vợ cũ. Chỉ vỏn vẹn một câu: “Em mời anh đến dự đám cưới của em. Con trai mình sẽ đến dự.” Tin nhắn kèm theo một tấm ảnh cưới — cô ấy trong bộ váy trắng, bên cạnh là một người đàn ông lạ mặt, lịch lãm và trông có vẻ chững chạc.
Tôi thoáng chùng lòng. Có một phần trong tôi cảm thấy bị kéo lại bởi quá khứ — như thể mình vừa trở thành nhân vật phụ trong cuốn phim mà mình từng đóng vai chính. Cảm giác bị "mời tới chứng kiến hạnh phúc của người cũ" khiến tôi gần như không muốn đến. Nhưng rồi, cái tên "con trai" trong tin nhắn cứ lặp lại trong đầu tôi. Đã lâu nó không chủ động gọi tôi, không hỏi han, không nhắc gì đến tôi nữa… Tôi phải đi. Không phải vì cô ấy, mà vì thằng bé.
Bữa tiệc diễn ra tại một nhà hàng nhỏ nằm bên bờ sông. Không gian sang trọng nhưng ấm cúng, khách khứa không quá đông. Cô ấy thật đẹp trong bộ váy cưới, nụ cười dịu dàng, ánh mắt sáng lấp lánh. Người đàn ông bên cạnh trông đĩnh đạc, lịch thiệp, bắt tay niềm nở với từng người.
Tôi lặng lẽ quan sát và rồi ánh mắt dừng lại ở thằng bé – con trai tôi. Nó đứng gần mẹ, mặc bộ vest nhỏ, trông bảnh bao nhưng ánh mắt thì trống rỗng. Không cười, không nói, giống như một bức tượng được đặt vào cho đủ vai trò "con trai của mẹ".
Khi thấy tôi, nó bỗng chạy lại, ôm tôi thật nhanh rồi buông ra liền. Tôi cúi xuống hỏi nhỏ: “Con vẫn ổn chứ? Ở với mẹ và… chú kia có tốt không?”. Nó gật đầu, mắt lảng đi hướng khác. Tôi định hỏi thêm nhưng chưa kịp thì vợ cũ đã kéo nó đi chụp ảnh cùng gia đình mới. Họ đứng cạnh nhau, cười rất tươi. Nếu là người ngoài, có lẽ ai cũng nghĩ đó là một gia đình hạnh phúc, viên mãn.
Tôi ra ban công tìm chút không khí. Lặng lẽ. Và ở đó, tôi thấy con trai mình đang đứng một mình, tay mân mê chiếc khăn nhỏ. Tôi bước lại, đặt tay lên vai con, và giọng nó khẽ cất lên:
– Bố ơi… con có thể về sống với bố không?
Tôi chết lặng, quay sang nhìn nó:
– Có chuyện gì sao con?
Nó cắn môi, ngập ngừng:
– Chú ấy… khóa phòng con lại, không cho con dùng iPad, bắt con gọi chú là bố. Nhưng con không muốn… Có lần con gọi điện cho bố, chú ấy quát con…
Tôi nghe mà lạnh người. Cổ họng nghẹn lại. Mọi mảnh vỡ trong lòng tôi như vỡ tan thêm lần nữa, không phải vì người phụ nữ từng đầu ấp tay gối, mà là vì đứa con bé bỏng – người tôi đã vô tình bỏ lại phía sau.
Những năm qua, tôi cứ mải miết chạy theo công việc, đi khắp nơi với lý do “mẹ nó lo rồi”, mà quên rằng, thằng bé ấy vẫn đang lớn lên mỗi ngày, với một nỗi sợ không tên.
Tôi ôm thằng bé vào lòng, không hỏi thêm gì nữa. Ngay trong đêm đó, tôi đưa nó về căn phòng trọ nhỏ – nơi tôi đang ở tạm trong thời gian chuyển việc. Căn phòng không rộng, chẳng có nhiều đồ chơi, chỉ có hai gói mì và vài lon nước. Nhưng đêm hôm ấy, thằng bé ăn hết tô mì, kể tôi nghe chuyện ở trường, rồi bật cười – lần đầu tiên tôi thấy nó cười thật lòng sau bao tháng ngày.
Hôm sau, tôi quay lại gặp vợ cũ. Không tranh cãi, không đổ lỗi. Tôi chỉ kể lại những gì thằng bé nói. Cô ấy sững người, rồi bật khóc. “Em không biết, thật đấy. Anh ấy vẫn tốt với mẹ con em… chắc là cách anh ấy dạy con không khéo.”
Tôi nhìn cô ấy, bình thản:
– Anh không muốn tranh giành. Nhưng con cần một nơi mà nó được là chính mình. Anh sẽ xin nuôi con, ít nhất là trong thời gian em ổn định lại cuộc sống mới.
Chúng tôi không đưa nhau ra tòa, không cần phân xử. Chỉ đơn giản là hai người đã từng yêu nhau, giờ ngồi lại để lắng nghe điều tốt nhất cho con mình.
Giờ đây, mỗi buổi sáng tôi thức dậy nấu bữa sáng cho con, rồi đưa con đến trường. Tối đến, hai bố con ngồi làm bài tập, nói chuyện, thậm chí cùng xem phim và cười khúc khích. Tôi không giàu, căn nhà nhỏ, nhưng từ khi có tiếng con trong nhà, nó ấm áp lạ kỳ.
Tôi từng nghĩ làm cha là có thể gửi tiền đầy đủ mỗi tháng, mua vài món quà khi đến thăm. Nhưng không. Làm cha là phải đủ gần để con cảm thấy an toàn. Là người con có thể chạy đến bất kỳ lúc nào, kể cả khi nó làm sai.
Con trai tôi từng bị buộc phải gọi một người khác là bố. Nhưng hôm qua, khi tôi đón nó từ trường về, nó níu tay tôi, khẽ nói: “Bố ơi, tối nay mình ăn mì gói tiếp nha, nhưng lần này con muốn pha nước sôi”.
Tôi gật đầu, cười.
Không phải đứa trẻ nào cũng có quyền chọn ai là cha mẹ mình. Nhưng người lớn thì có thể chọn cách mình làm cha, làm mẹ. Và nếu lỡ đi sai đường, cũng không sao cả — chỉ cần quay lại kịp lúc, tình thương vẫn đủ để chữa lành.
Nguồn:
https://thanhnienviet.vn/toi-la-me-ke-bi-ghe-lanh-cho-den-dem-do-thang-be-goi-me-trong-hoang-loan-bi-mat-10-nam-vo-tung-ki-dieu-1-cach-kho-ly-giai-209250615143723371.htm
https://thanhnienviet.vn/vo-cu-gui-anh-cuoi-moi-toi-di-du-den-noi-toi-moi-hieu-vi-sao-con-trai-toi-khong-dam-ke-gi-suot-thoi-gian-qua-209250613114331623.htm