Tình cờ gặp vợ cũ khi đưa vợ mới đi khám thai, tôi ngã quỵ khi thấy thứ trên tay cô ấy
Nhìn kỹ, đó chính là Mai, vợ cũ của tôi. Cô ấy gầy hơn xưa, tóc buộc gọn sau gáy.
Báo Thời báo VHNT có bài viết: "Tình cờ gặp vợ cũ khi đưa vợ mới đi khám thai, tôi ngã quỵ khi thấy thứ trên tay cô ấy", nội dung như sau:
Cuộc đời này đôi khi lạ lùng lắm, như thể có những sắp đặt sẵn để thử thách lòng người đến tận cùng. Sáng hôm ấy, tôi đưa Linh đi khám thai định kỳ, bé nhà tôi được 22 tuần rồi. Linh nghén nặng, người gầy rộc đi, nhưng em vẫn luôn cố gắng cười thật tươi để tôi yên lòng.
Khám xong, Linh vào nhà vệ sinh, tôi đứng đợi bên ngoài, tiện tay lấy cho em cốc nước. Lúc quay lại hành lang, mắt tôi vô tình lướt qua một bóng hình quen thuộc.
Tim tôi như ngừng đập. Nhìn kỹ, đó chính là Mai, vợ cũ của tôi.
Em gầy hơn xưa, mái tóc buộc gọn gàng. Trên tay là một đứa bé sơ sinh bé tí tẹo, còn tay kia em cầm một tập hồ sơ. Mai ngồi xuống chiếc ghế chờ gần tôi, không may làm rơi vài tờ giấy trong tập hồ sơ. Tôi cúi xuống nhặt giúp em. Một tờ trong số đó là giấy xét nghiệm ADN, phần thông tin người cha hiện lên rõ mồn một. Đó là họ tên đầy đủ của tôi, không sai một chữ nào.
Tôi chết lặng. Cả người như rụng rời. Đứa bé ấy… là con tôi sao?
Mai ngước nhìn tôi, ánh mắt không chút bất ngờ hay hoảng hốt. Giọng em trầm tĩnh đến lạnh lùng:
“Em không định gặp anh hôm nay. Nhưng số phận đã sắp đặt thế này rồi thì tiện đây em nói luôn. Con là con anh. Em đã làm xét nghiệm đầy đủ, có giấy tờ để làm khai sinh cho bé. Còn việc anh muốn thừa nhận hay chối bỏ, em không ép.”
Tôi đứng đó, tim như bị ai bóp nghẹt. Tôi cầm lấy tờ giấy, giọng nghẹn lại:
“Sao em không nói với anh sớm hơn?”
Mai cười nhạt:
“Vì lúc em biết có thai, anh đã tổ chức đám cưới rồi. Không ngờ anh lại vội vàng đến vậy. Em không muốn biến mình thành người thứ ba. Em từng nghĩ có thể tự mình nuôi con, nhưng… nghĩ đi nghĩ lại, em thấy anh cũng có quyền biết đến sự tồn tại của con. Con bé cũng không thể sống mà thiếu một người bố trên giấy tờ. Đó là quyền của nó. Những gì cần nói em đã nói xong rồi, còn anh muốn thăm nom hay chu cấp cho con hay không thì tùy, em không ép buộc.”
Nói rồi, Mai quay lưng bước đi, không một lần ngoảnh lại. Tôi vẫn đứng đó, tay run run cầm tờ kết quả xét nghiệm ADN ghi rõ tôi là bố ruột của đứa bé. Tôi đã có con. Một đứa con ra đời âm thầm, không có tiệc mừng, không có sự chứng kiến của người bố.
Tôi quay lại, thấy Linh bước ra, tay em dịu dàng đặt lên bụng, ánh mắt đầy trìu mến. Tôi ôm lấy em thật chặt, cố giấu đi sự hỗn loạn đang cuộn trào trong lòng.
Tối hôm đó, tôi ngồi một mình trong phòng làm việc, nhìn chằm chằm vào tờ kết quả xét nghiệm. Tôi không tài nào chợp mắt được. Không phải vì sợ hãi, mà vì một nỗi day dứt khôn nguôi.
Ngày hôm sau, tôi lặng lẽ đến tìm Mai. Đó là một căn trọ nhỏ, yên tĩnh. Mai đang bế con, thằng bé ngủ say sưa. Em mở cửa, im lặng chờ tôi lên tiếng.
Tôi khẽ nói:
“Anh không xứng đáng với em. Nhưng anh muốn làm bố của thằng bé. Dù em không cần gì, anh vẫn muốn có mặt trong đời nó… ít nhất là một người bố đúng nghĩa.”
Mai nhìn tôi rất lâu rồi gật đầu.
“Được thôi. Miễn là anh đến với con bằng tình yêu thật lòng, không phải vì cảm thấy mắc nợ hay mặc cảm.”
Tôi không nói gì thêm, chỉ bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng con trai. Một cảm giác ấm áp, mềm mại và run nhẹ lan tỏa, giống như trái tim tôi lúc ấy.
Cuộc sống sau đó chẳng hề dễ dàng hơn. Tôi giấu chuyện này với Linh suốt thời gian em mang thai. Đến khi con trai thứ hai của tôi chào đời, tôi quyết định kể cho em biết tất cả.
Linh khóc, nhưng không phải vì ghen tuông, mà vì đau lòng. Nhưng rồi, sau vài ngày im lặng, em nói:
“Em không cấm anh thăm con. Nhưng đừng để đứa trẻ nào trong số chúng nó cảm thấy mình là người thừa.”
Tôi ôm lấy Linh, lòng trào dâng một thứ cảm xúc vừa biết ơn, vừa xót xa.
Từ đó, tôi sống với hai vai trò, vừa là chồng của Linh, vừa là bố của hai đứa trẻ mang cùng huyết thống nhưng lại có số phận khác nhau. Tôi không thể quay lại quá khứ để thay đổi điều gì. Nhưng tôi có thể lựa chọn cách mình bước đi trong hiện tại – với trách nhiệm, sự tử tế và không bao giờ trốn chạy.
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Tôi giúp anh shipper bị tai nạn, ai ngờ 1 tuần sau đám người lạ đến nhà tôi "làm loạn", bố mẹ tôi thì mừng ra mặt", nội dung như sau:
Tôi còn nhớ như in cái chiều mưa hôm ấy. Anh xuất hiện như một "vị khách định mệnh", người shipper giao đồ ăn đến văn phòng tôi. Trên đường về, chẳng rõ vì đường trơn hay vì quá vội vã, tôi thấy anh ngã xe ngay khúc cua quen thuộc gần nhà. Mọi người cứ thế lướt qua, ai cũng né tránh, chỉ mình tôi dừng lại. Cùng với bác bảo vệ tốt bụng gần đó, chúng tôi đưa anh vào trạm y tế. Ví anh ướt sũng, điện thoại cũng tắt ngúm, nên tôi đã thanh toán hộ hóa đơn thuốc men cho anh.
Anh cảm ơn tôi rối rít, cứ nằng nặc đòi hỏi tên để trả lại tiền. Tôi chỉ xua tay, cười bảo: “Có gì đâu anh, chuyện nhỏ mà, anh cứ lo dưỡng sức đi đã”. Lúc đó, tôi đâu thể ngờ được, chỉ đúng một tuần sau, nhà tôi bỗng chốc trở thành tâm điểm của sự chú ý. Cả một đoàn ô tô sang trọng đỗ đầy con hẻm nhỏ, những vị khách lạ kéo đến khiến tôi không khỏi bất ngờ.
Một người phụ nữ bước vào nhà, toát lên vẻ sang trọng từ đầu đến chân, theo sau là tài xế và cô giúp việc ôm đầy những giỏ quà. Mẹ tôi mặt tái mét vì quá đỗi ngạc nhiên. Bố tôi thì cứ chắp tay, ngơ ngác hỏi: “Có chuyện gì vậy chị?”.
Người phụ nữ ấy nhẹ nhàng đặt giỏ quà xuống bàn, rồi cất lời: “Tôi là mẹ của thằng Minh. Hôm trước cháu nhà tôi bị tai nạn, may mắn sao lại được con bé nhà mình giúp đỡ. Nó không kể gì cả, nhưng tôi đã tra camera ở nhà và tìm được địa chỉ. Gia đình tôi nợ cháu nhà mình một ân tình lớn”.
Mẹ tôi run rẩy tay mở gói quà đầu tiên. Bên trong là sâm Hàn Quốc loại thượng hạng, những miếng vàng lấp lánh đính kèm thiệp cảm ơn, một chiếc đồng hồ hàng hiệu, và cả một chiếc túi xách có logo mà tôi chưa bao giờ dám mơ bước vào cửa hàng của nó. Bố tôi trợn tròn mắt kinh ngạc, còn mẹ tôi thì cứ "ôi giời ơi" mãi không thôi.
Bất ngờ nối tiếp bất ngờ
Nhưng mọi chuyện còn bất ngờ hơn thế nữa. Hóa ra, Minh – anh shipper mà tôi đã giúp hôm ấy – lại là con trai duy nhất của một gia đình sở hữu chuỗi bất động sản lớn bậc nhất thành phố. Anh từng được bố mẹ sắp xếp đi du học, mọi thứ đã sẵn sàng để anh về kế nghiệp công ty gia đình. Thế nhưng, sau một trận cãi vã lớn với bố, Minh bỏ nhà đi, cắt đứt mọi liên lạc, tự mình mở một chuỗi đồ ăn nhanh. Và hôm đó, vì không có nhân viên, anh đành phải tự đi ship hàng.
Mẹ anh kể trong nước mắt: “Thằng bé nhà tôi nó có chí lắm. Nhưng nếu hôm ấy gặp chuyện mà không ai giúp đỡ thì tôi không biết giờ nó sẽ ra sao. Tôi chỉ mong, một cô gái tử tế như cháu nhà mình, nếu có duyên, thì…”.
Tôi còn chưa kịp thốt ra lời nào thì mẹ tôi đã gật đầu lia lịa: “Duyên số đó chị ơi! Gia đình em không dám mong cao sang gì đâu, nhưng cháu nhà em năm nay cũng 27 rồi mà chưa có mảnh tình nào vắt vai, làm mẹ lo sốt vó…”.
Cứ thế, mọi chuyện cứ trôi đi. Hai bà mẹ từ chỗ xa lạ bỗng chốc trở nên thân thiết, rồi phát hiện ra từng là bạn học chung trường cấp 3, còn cùng chung niềm đam mê trồng lan. Họ nhắn tin cho nhau mỗi ngày, gửi ảnh món ăn, thậm chí còn bàn chuyện xem ngày lành tháng tốt, đặt tiệc.
Tôi cứ như người đứng giữa trời, mọi thứ cứ xoay vần chóng mặt. Từ chuyện giúp đỡ một người xa lạ, giờ lại thành chuyện gả con, tất cả chỉ trong chưa đầy nửa tháng. Minh vẫn thường xuyên nhắn tin cảm ơn tôi, gửi những đường link nhạc hay và cả ảnh mèo con đáng yêu. Anh ấy rất tử tế, nhẹ nhàng, không hề kiêu ngạo như những người giàu có mà tôi từng gặp. Thế nhưng, tôi lại không thể hiểu rõ lòng mình và cảm thấy anh ấy cũng không mấy mặn mà với tôi.
Tôi không hề ghét anh, nhưng cũng chẳng dám gọi là rung động. Tôi sợ cái cảm giác mang ơn sẽ biến thành tình yêu, càng sợ bố mẹ mình đặt quá nhiều kỳ vọng vào mối quan hệ này. Tôi luôn muốn tình yêu phải là cảm xúc chân thật từ trái tim, chứ không phải là một món quà để hồi đáp cho một lần giúp đỡ.
Nhưng giờ đây, tất cả mọi người xung quanh tôi đều đang vui vẻ, còn tôi… thì lại bối rối không biết nên tiếp tục bước đi trên con đường này hay rẽ sang một lối khác?
Nguồn:
https://arttimes.vn/gia-dinh/tinh-co-gap-vo-cu-khi-dua-vo-moi-di-kham-thai-toi-nga-quy-khi-thay-thu-tren-tay-co-ay-c59a64197.html
https://thanhnienviet.vn/toi-giup-anh-shipper-bi-tai-nan-ai-ngo-1-tuan-sau-dam-nguoi-la-den-nha-toi-lam-loan-bo-me-toi-thi-mung-ra-mat-209250707185625298.htm