Chị chồng lên chơi xót mẹ phải chăm cháu nội vất vả, tôi ức phát khóc nhưng vẫn bình tĩnh nhắn 1 tin được chồng khen IQ cao, tinh tế

Đây chính là cách né nồm, tránh nồm rẻ nhất hiệu quả nhất miền Bắc!

Đọc đến đó… tôi ức phát khóc.

Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Chị chồng lên chơi xót mẹ phải chăm cháu nội vất vả, tôi ức phát khóc nhưng vẫn bình tĩnh nhắn 1 tin được chồng khen IQ cao, tinh tế", nội dung như sau:

Thật ra, tôi chưa từng có ý định sinh đứa thứ hai. Nghĩ mà xem, một đứa bé thôi cũng đủ khiến vợ chồng trẻ chúng tôi ở thành phố này quay cuồng với bao nhiêu lo toan, áp lực rồi. Nhưng rồi mẹ chồng cứ giục, cứ thủ thỉ bên tai: "Cứ đẻ đi, có mẹ trông cho. Mẹ ở quê cũng nhàn rỗi, lên chăm cháu hai năm rồi mẹ về". Nghe mẹ nói vậy, rồi chồng tôi cũng xuôi theo, thế là tôi tặc lưỡi đồng ý. Ai ngờ đâu… tôi lại sinh đôi!

Một đứa đã bận, mà giờ sinh đôi thì đúng là quay như chong chóng. Hai bé nhà tôi lại còn khó tính nữa chứ, đêm thì quấy khóc, ngày thì biếng ăn, rồi cứ hay ốm vặt. Trộm vía, nhìn tụi nhỏ bụ bẫm vậy thôi chứ để được thế này là cả một hành trình bỉm sữa, thiếu ngủ triền miên, stress đủ thứ, và phải cần đến cả "đội hình hỗ trợ xoay vòng": từ bà nội, bà ngoại, đến cả cô giúp việc cứ thay nhau vào "trận chiến" chăm cháu.

Tôi đi làm lại từ tháng thứ 7 sau sinh. Về đến nhà vẫn chẳng ngơi tay, nào là bế con, pha sữa, rửa bình, nấu cháo… Bà nội, bà ngoại thì hỗ trợ tôi rất nhiều, nhưng mà có ai là siêu nhân đâu. Ai cũng có cách riêng, có giới hạn chịu đựng, và có những mệt mỏi riêng của mình. Điều đó tôi hiểu và tôi luôn biết ơn các bà.

Giọt nước tràn ly và lời nhắn "IQ cao"

Cuối tuần vừa rồi, chị chồng tôi từ quê lên chơi hai ngày. Con chị thì ngủ ngoan, ăn ngoan, nhìn sang con tôi cứ gào khóc xoành xoạch là chị lại thở dài thườn thượt: "Mẹ có tuổi rồi, chăm thế này mệt lắm. Được giấc ngủ trưa cũng không yên…". Nghe xong, tôi đã thấy chạnh lòng lắm rồi. Đến hôm chị về quê, chị còn nhắn riêng cho tôi một cái tin, bảo: "Khổ thân bà cả ngày tất bật, bố mẹ đi làm có biết đâu. May mà mẹ nó trộm vía vẫn mũm mĩm!".

Đọc đến đoạn đó… tôi ức phát khóc luôn! Bà vất vả – đúng là bà vất vả thật, nhưng vợ chồng tôi không vất vả chắc? Tôi đi làm cả ngày, về nhà vẫn làm việc nhà, vẫn chăm con, có những đêm phải thức trắng vì một đứa sốt, một đứa mọc răng. Mũm mĩm mà không một ai hỏi: mẹ nó có ngủ đủ giấc không, ăn được mấy bữa một ngày?

Nhưng rồi tôi cũng nuốt giận vào trong. Bởi vì gây mâu thuẫn lúc này thì chẳng để làm gì cả. Mà mẹ chồng cũng đang giúp mình thật, mình phải khéo léo một chút. Thế là tôi nhắn lại: "Bà Thơm (giúp việc) cứ bảo em sao vất vả thế mà không sút cân, vừa trông con vừa nấu nướng, đi làm kiếm tiền. May mà em thuê được bà bế có tâm, thiếu ngủ thiếu máu là bà biết ngay đấy chị ạ". Tôi còn cẩn thận chụp lại đoạn tin nhắn này gửi cho chồng, để tránh sau này tin đồn đến tai chồng tôi lại tam sao thất bản.

Chồng tôi đọc xong thì cười tủm tỉm: "Vợ mình khéo khoe nhỉ, tinh tế đấy. Có phải béo là sướng đâu"

Tối hôm đó, tôi còn nghe loáng thoáng anh gọi điện cho chị chồng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại rất chắc nịch: "...Bọn em chỉ nhờ mẹ lên hỗ trợ năm đầu thôi, không định để bà chăm cháu 5-7 năm như bác đâu".

Tôi nằm trên giường, lưng vẫn còn ê ẩm vì cả ngày bế con, vậy mà tự dưng thấy lòng nhẹ tênh. Hóa ra chỉ cần chồng hiểu mình, biết điều đúng là đủ. Có thể không ai nhìn thấy nỗi mệt mỏi của tôi, nhưng chồng tôi thấy và anh ấy đã đứng về phía tôi. Với một người làm mẹ, có lẽ… thế đã là một món quà vô giá rồi.

Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Gặp người đàn ông đang theo đuổi vợ cũ ở bối cảnh không ngờ, tôi xấu hổ ê chề thì anh ta ghé tai: "Lưu số tôi đi, có quà cho anh đấy"", nội dung như sau:

Cuộc hôn nhân của tôi và cô ấy, Mai, chỉ vỏn vẹn hai năm rồi kết thúc. Nghe thật nhẹ nhàng, chẳng có con cái ràng buộc, tài sản chung cũng không, ngay cả khi chia tay cũng chẳng có một trận cãi vã ầm ĩ nào. Khách quan mà nói, người ngoài nhìn vào chắc chỉ nghĩ hai người bạn cùng nhà chuyển đi mà thôi. Nhưng tôi hiểu, nỗi đau đâu phải lúc nào cũng cần gào thét, cần ồn ào mới thật sự hiện hữu. Nó có thể âm ỉ, lặng lẽ gặm nhấm từ bên trong.

Chúng tôi cưới xong thì về sống chung với bố mẹ tôi. Áp lực từ mẹ, người mà lúc nào cũng khăng khăng rằng con dâu tốt là phải biết sinh con đẻ cái, nó cứ lớn dần, lớn dần đến mức bóp nghẹt mọi niềm vui, mọi sự lãng mạn trong cuộc sống vợ chồng. Gần hai năm trời mà vẫn chẳng thấy tin vui đâu, mẹ tôi bắt đầu bóng gió, rồi công khai đưa Mai đi khám khắp nơi. Mọi kết quả đều bình thường, vậy mà mẹ vẫn cứ khăng khăng một câu duy nhất: "Không đẻ được thì cưới làm gì?". Tôi khi ấy chỉ biết im lặng. Là con trưởng, tôi gánh trên vai quá nhiều áp lực vô hình, đè nặng đến mức chẳng thể cất lời.

Mai cũng im lặng. Rồi một ngày, cô ấy lặng lẽ thu dọn đồ đạc, đề nghị ly hôn. Tôi ký, không một chút phản đối, cũng chẳng níu kéo. Có lẽ tôi hèn nhát chăng? Hay có lẽ… tôi đã quá quen với việc cứ để mẹ quyết định mọi chuyện trong đời mình.

Ba năm sau cuộc ly hôn ấy...

Tôi giờ đã có vợ mới. Một cuộc hôn nhân mà ai cũng bảo là "đúng chuẩn mực": không quá yêu sâu đậm nhưng hợp lý và ổn định. Hôm đó, hai vợ chồng tôi đi ăn ở một nhà hàng quen thuộc thì bất ngờ gặp lại Mai.

Cô ấy ngồi ở một bàn gần cửa sổ, đi cùng một người đàn ông lạ mặt. Anh ta ăn mặc rất chỉn chu, vẻ mặt điềm tĩnh, và ánh mắt thì thỉnh thoảng lại lướt sang Mai một cách đầy chăm chú. Còn Mai thì bình thản lạ lùng, có chút xa cách nhưng tuyệt nhiên không hề tỏ vẻ khó chịu. Cái tính "hơn thua" của vợ tôi bây giờ quả thật khó bỏ, cô ấy cố tình tiến đến chào hỏi Mai, còn mỉa mai một câu: "Trái đất tròn ghê nhỉ".

Mai đứng lên, lịch sự chào lại rồi giới thiệu với người đàn ông bên cạnh: "Đây là bạn em, làm tư vấn tâm lý". Tôi thoáng sững người. "Bạn em" ư? Đó là cách cô ấy chọn để gọi tôi bây giờ sao? Người đàn ông kia thì cười nhàn nhạt, ánh mắt lướt qua tôi đầy ẩn ý: "Tốt quá. Tôi đang cần người tư vấn đây, đang theo đuổi một cô gái rất khó tính, mà mãi cô ấy chẳng gật đầu. Nhờ anh bày cách "gỡ băng" nhé?". Tôi cười gượng, đầu thì nóng bừng, không rõ là cảm giác ghen tuông hay xấu hổ ê chề nữa.

Sau đợt đó, công ty tôi đột ngột cắt giảm nhân sự, và tôi nằm trong danh sách "đen đủi" ấy. Chạy vạy mãi, cuối cùng tôi cũng nhận được một cuộc gọi phỏng vấn vào một tập đoàn lớn. Tôi ăn mặc chỉn chu nhất có thể, hồi hộp bước vào phòng. Và điều không thể tin nổi đã xảy ra: tôi gặp lại người đàn ông hôm nọ. Anh ta là một trong ba người thuộc hội đồng phỏng vấn. Hai người kia khá nghiêm nghị, hỏi han kỹ càng rồi đưa ra kết luận nhạt nhẽo: "Hồ sơ của anh chưa thật sự ấn tượng lắm." Tôi biết, cơ hội của mình gần như không còn.

Thế rồi, bất ngờ thay, anh ta lên tiếng, giọng nói có vẻ khá quyền lực: "Tôi thấy có điểm phù hợp. Hãy cho anh ấy một cơ hội thử việc. Đúng người đúng thời điểm, đôi khi giá trị hơn cả một CV đẹp đẽ." Nhờ câu nói ấy, tôi được giữ lại vòng cuối cùng. Ra về, tôi ghé vào nhà vệ sinh thì nghe tiếng bước chân phía sau. Là anh ta. Không vòng vo, anh ta nói thẳng: "Tôi biết anh là chồng cũ của Mai, biết cả lý do hai người ly hôn. Không phải cô ấy kể đâu, quan tâm đủ nhiều thì tôi sẽ tự có cách biết thôi. Với anh, cô ấy là quá khứ, là người anh bỏ lại, nhưng với tôi, cô ấy là báu vật." Anh ta rút ví, chìa ra một tấm danh thiếp: "Lưu số tôi đi, có quà cho anh đấy, hợp tác vui vẻ."

Đêm đó, tôi trằn trọc không sao ngủ được, không phải vì ghen tuông gì mà là vì tiếc nuối. Tôi nhớ lại cái ngày Mai thu dọn đồ đạc, cô ấy không khóc, không hề nói một lời nặng nề nào. Mọi thứ diễn ra quá nhẹ nhàng, chính vì cái sự "nhẹ" ấy mà tôi đã nghĩ rằng cô ấy không đáng để mình phải giữ lại.

Còn người đàn ông kia, chỉ cần một ánh nhìn, một nụ cười lơ đãng của Mai, cũng đủ khiến anh ta trân trọng đến vậy. Hóa ra, Mai không hề thay đổi, chỉ là có người biết nhìn cô ấy khác đi.

Còn tôi… giờ chỉ biết tự hỏi: Nếu ngày ấy tôi không im lặng, không hèn nhát như vậy, liệu hôm nay người đi bên cô ấy có phải là tôi không? Hay tôi đã đánh mất điều quý giá nhất vì sự yếu đuối của chính mình?

Nguồn:

https://thanhnienviet.vn/chi-chong-len-choi-xot-me-phai-cham-chau-noi-vat-va-toi-uc-phat-khoc-nhung-van-binh-tinh-nhan-1-tin-duoc-chong-khen-iq-cao-tinh-te-209250708135202629.htm

https://thanhnienviet.vn/gap-nguoi-dan-ong-dang-theo-duoi-vo-cu-o-boi-canh-khong-ngo-toi-xau-ho-e-che-thi-anh-ta-ghe-tai-luu-so-toi-di-co-qua-cho-anh-day-209250708142731744.htm

Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!