Sinh con rồi bỏ lại bệnh viện Từ Dũ, 26 năm sau người con tìm về, nói những điều khiến bố mẹ lặng đi
Sau khi sinh xong, bà Sương rời đi mà chưa từng gặp mặt đứa con mình dứt ruột đẻ ra.
Báo Đời sống Pháp luật ngày 04/12 đưa thông tin với tiêu đề: "Sinh con rồi bỏ lại bệnh viện Từ Dũ, 26 năm sau người con tìm về, nói những điều khiến bố mẹ lặng đi" cùng nội dung như sau:
Chàng trai có tên tiếng Việt là Phan Thái Hòa (người Bỉ gốc Việt) chào đời ngày 19/1/1998 tại Bệnh viện Từ Dũ (TP.HCM). Hòa bị mẹ bỏ lại bệnh viện, sau đó được đưa sang cô nhi viện ở Gò Vấp rồi trở thành con nuôi của một đôi vợ chồng người Bỉ.
Ở đất nước chocolate, đứa trẻ gốc Việt đã có một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc, ổn định, được gia đình hết mực yêu thương. Chàng trai sớm biết mình là con nuôi của bố mẹ và có mong muốn đi tìm nguồn cội từ lâu. Tuy nhiên phải đến tuổi trưởng thành, anh mới đủ điều kiện làm điều đó. Mong muốn của Hòa được bố mẹ nuôi ủng hộ. Năm 2022, anh đã về Việt Nam thăm lại bệnh viện Từ Dũ và cô nhi viện ở Gò Vấp.
Trong giấy tờ, Hòa được biết mẹ ruột tên là Phan Thị Tuyết Sương, ngoài ra không rõ nghề nghiệp, quê quán. Thời điểm sinh con rồi bỏ lại bệnh viện, bà Sương 35 tuổi.
Mặc dù thông tin khá ít ỏi song chỉ một tuần sau khi câu chuyện của chàng trai được chia sẻ qua một kênh tìm kiếm người thân, người hàng xóm của gia đình bà Phan Thị Tuyết Sương đã xem và báo tin cho bà.
Nghe tin, bà Sương cùng chồng là ông Búc vô cùng phấn khởi. Họ bày tỏ bao năm qua rất thương nhớ người con thất lạc nhưng vì điều kiện, hoàn cảnh, không biết tìm con ở nơi nào. Gia đình bà Sương hiện đang sống ở xã Long Phước, huyện Long Thành, tỉnh Đồng Nai.
Xen lẫn những giọt nước mắt đầy xúc động, bà Sương kể năm 1998 bà mang thai người con út. Khi đó, vợ chồng bà đã có 4 người con trai, 1 người con gái, hoàn cảnh rất khó khăn, ngặt nghèo.
Lúc chuyển dạ, bà Sương đi khám ở trạm xá thì bà đỡ nói: “Thấy có 2 cái đầu”, người phụ càng thêm sợ hãi vì nghĩ rằng mình mang thai đôi. Lúc này, bà Sương vay mượn được 150 nghìn đồng để lên Bệnh viện Từ Dũ sinh nở. Tại đây, bà sinh một bé trai bằng phương pháp sinh mổ. Sau khi sinh xong, hai mẹ con cách ly, không nằm chung với nhau nên bà Sương chưa từng gặp con.
“Vì không có tiền trả viện phí nên tôi đành để cháu lại rồi đi về. Khi về nhà, các anh chị của cháu cứ hỏi: “Em bé đâu rồi?” mà tôi không biết trả lời làm sao, chỉ biết khóc”, người mẹ gạt nước mắt kể.
Khi để con lại bệnh viện, bà Sương hoàn toàn không biết số phận sau đó của đứa trẻ sẽ ra sao. Đôi vợ chồng ngoài 60 tuổi đều bộc bạch bao năm qua họ nhớ và muốn tìm con nhưng lực bất tòng tâm. Giờ đây nhìn thấy người có khả năng cao là đứa con thất lạc của mình tìm về, ông bà vừa mừng vừa xúc động.
“Bố mẹ xin lỗi vì đã không nuôi được con. Gặp lại con, nhìn con khỏe mạnh, trưởng thành, bố mẹ rất mừng. Mong con tha thứ cho bố mẹ”, bà Sương, ông Búc nói.
"Cảm ơn bố mẹ vi đã cho con đi"
Về phía mình, Hòa cũng bộc bạch bản thân rất vui khi có cơ hội được gặp lại cha mẹ. Chàng trai chia sẻ suy nghĩ: “Con không trách vì hiểu nỗi lòng của bố mẹ. Cảm ơn bố mẹ đã hy sinh để cho con đi. Khi sang Bỉ, con được phát hiện mắc bệnh thận rất nặng, chữa trị suốt mười mấy năm trời, đến năm 13-14 tuổi mới khỏi. Nếu ở Việt Nam thì chưa chắc đã có cơ hội chữa trị.
Khi qua đây sống, con có được tình yêu thương của cha mẹ nuôi. Bây giờ tìm được nguồn cội, con rất vui mừng và mong được gặp trực tiếp bố mẹ để nói lời cảm ơn vì bố mẹ đã cho con hình hài này”. Những chia sẻ của chàng trai khiến bà Sương, ông Búc lặng đi vì xúc động.
Hòa hỏi thăm về sức khỏe, cuộc sống của bố mẹ, các anh chị em trong gia đình và rất vui khi tất cả đều mạnh khỏe. Anh nhắn nhủ bố mẹ nếu có khó khăn thì cứ chia sẻ, nếu có thể giúp được gì thì sẽ giúp.
Vợ chồng bà Sương nhờ Hòa gửi lời cảm ơn đến bố mẹ nuôi vì đã nuôi dưỡng chàng trai trưởng thành như ngày hôm nay. Hòa cũng kể rằng bố mẹ nuôi rất muốn gặp bố mẹ ruột của anh để cảm ơn vì đã cho họ một người con tuyệt vời.
Hòa thấy mình rất giống bố và vợ chồng bà Sương cũng cùng suy nghĩ. Tuy nhiên, hai bên thống nhất sẽ làm xét nghiệm ADN để chứng minh huyết thống một cách chắc chắn.
Hòa dự định khoảng 2-3 tháng nữa sẽ về Việt Nam. Chàng trai 26 tuổi nhắn nhủ bố mẹ ăn uống đầy đủ, giữ gìn sức khỏe và mong sớm đến ngày đoàn tụ.
Trước đó, báo ngày cũng có bài đăng với thông tin: "Cô gái Pháp về Việt Nam tìm mẹ: Biết ơn quá khứ và hướng đến tương lai". Nội dung được báo đưa như sau:
Sau 25 năm, Emma cùng ba mẹ nuôi người Pháp đến Việt Nam tìm lại gia đình ruột thịt của mình. May mắn đã mỉm cười khi chỉ trong vài ngày, cô đã chính thức xác nhận tìm được chị gái Trần Thị Thanh Loan và gia đình hiện sống tại TPHCM.
Tại buổi gặp mặt giữa hai chị em, Emma được nghe nhiều hơn về người mà bấy lâu nay cô luôn tìm kiếm - đó chính là mẹ ruột của mình.Clip Emma kể về hành trình tìm mẹ ruột và trả lời câu hỏi về nguồn gốc của bản thân.
“Đến lúc mất, mẹ vẫn không nhắm được mắt”
Emma mang khao khát mãnh liệt trở về Việt Nam để tìm những lời giải cho những câu hỏi về quê hương, về người sinh thành nên mình. Nhưng sự thực đã khiến cô đau đớn: “Tôi về đây là để tìm mẹ của mình, tâm sự với bà ấy. Tôi đã mong rằng bà ấy còn sống, khỏe mạnh. Tôi ước rằng có thể nhìn thấy bà ấy, nói với bà ấy rằng tôi sống tốt và vui vẻ, nói rằng tôi đã tìm kiếm và nghĩ về bà ấy nhiều năm qua. Nhưng rồi tôi như chết lặng khi biết rằng mẹ tôi không còn sống nữa.
Tim tôi bắt đầu đập nhanh, tôi cảm thấy choáng ngợp với những gì chị gái nói với tôi về mẹ, rằng bà đã rất đau khổ, rất yêu tôi. Bà không muốn bỏ lại tôi, nhưng hoàn cảnh lúc đó bà phải làm vậy vì lý do tài chính. Đó không phải điều vui vẻ gì khi đứa trẻ biết mẹ mình đã sống cuộc đời như vậy”.
Chị Loan đã kể cho Emma hoàn cảnh khi đó. Vào năm 1996, ba mất, mẹ chị là bà Trương Thị Thanh để chị lại nhà nội rồi chuyển sang nơi khác sống. Bà đi thêm bước nữa nhưng rồi lại một mình sinh ra Hạnh. Cuộc sống khó khăn lúc đó khiến mẹ không đủ điều kiện để nuôi Hạnh nên buộc lòng phải gửi lại Hạnh tại bệnh viện Từ Dũ.
Người mẹ năm đó đã sống cảnh lang thang, bệnh tật, bán vé số ngoài đường ở ngã năm Thủ Đức bữa đói bữa no, bà không tìm được chút thông tin nào của nhà ngoại nên sau cùng chỉ còn mỗi chị Loan là người thân duy nhất.
"Cuối năm 2015, bệnh tình của mẹ trở nặng, mẹ đã gọi chị đến và nói, chị thực sự có một đứa em cùng mẹ khác cha. Và điều nuối tiếc nhất cuộc đời của bà, chính là bỏ lại em ở bệnh viện Từ Dũ và mãi mãi không bao giờ có cơ hội gặp lại. Và đến bây giờ chị cũng không biết được, ba ruột của em là ai. Giây phút mẹ từ trần, chị cầm tay mẹ nhưng… mẹ vẫn không nhắm được mắt”, chị Loan xúc động kể lại với Emma.
Biết ơn quá khứ và hướng đến tương lai
Sau những gì chị Thanh Loan nói với Emma, cô như trút bỏ tất cả những câu hỏi theo cô bấy lâu nay. Emma như đã hoàn toàn hiểu được lý do mẹ bỏ lại mình cách đây 25 năm. Cô nói rằng: “Đó là hành động của sự yêu thương và mong muốn tôi có một cuộc sống tốt hơn, thứ mẹ có thể cho tôi. Tôi cũng không trách mẹ bởi trong những phút cuối đời mẹ vẫn khao khát mong gặp lại tôi”.
Emma luôn cảm thấy biết ơn bởi mẹ cô đã đưa cô đến với cuộc đời này một cách đặc biệt. Và giờ đây điều quan trọng nhất với Emma là cô ấy biết được nơi mình sinh ra và hạnh phúc vì còn chị gái là người thân.
Chị Thanh Loan lớn hơn Emma 10 tuổi, dù cả 2 đã sống cách xa nhau đã quá lâu và bất đồng về ngôn ngữ nên cả hai không nói được gì nhiều nhưng bằng một cách nào đó Emma và chị luôn đặt cả trái tim và sự đồng cảm để thắt chặt mối quan hệ tình thân.
"Tôi không cảm thấy cô đơn trên hành trình của mình. Tôi được nhận nuôi bởi một gia đình tuyệt vời, họ yêu thương tôi và không giấu tôi bất cứ điều gì và giúp đỡ tôi tìm lại cội nguồn của mình… Và điều đặc biệt là mọi thứ đã xảy ra như là một phép màu vì cơ hội tìm lại được gia đình với tôi là rất thấp. Vậy nên tôi rất biết ơn, cảm thấy rất may mắn”, Emma xúc động chia sẻ với Lao Động.
Lần đầu về Việt Nam và đây có lẽ là chuyến đi không bao giờ quên trong đời của Emma. Cô vẫn sẽ ở lại đây tới hết tháng 8, để khám phá thêm nhiều tỉnh thành từ Nam ra Bắc. Và hành trình những ngày tới của cô sẽ ngập tràn niềm vui, tiếng cười, hạnh phúc đoàn viên.
Cô cũng không quên cảm ơn những người bạn Việt Nam tốt bụng, đã đồng hành và giúp đỡ cô theo một cách nào đó, để có được kỳ tích này. Sau cùng, Emma thể hiện quyết tâm rằng sẽ học Tiếng Việt, hiểu hơn về gia đình và văn hóa Việt Nam.
"Emma đã tìm lại được quá khứ của bản thân, tìm lại được sự thật phía sau việc mình được cho đi, đặc biệt hơn cả, là hiểu được câu trả lời cho sự tồn tại của Emma trên cõi đời này.
Trước đây, tất cả đều như nằm sau một bức màn bí ẩn đối với Emma nhưng giờ đây, Emma đã tìm lại được mảnh vỡ cuối cùng để khẳng định mình là ai giữa cuộc đời mênh mông này...", Emma viết trên trang cá nhân.
Emma Kiener tên tiếng việt Trương Thị Thanh Hạnh (26 tuổi) là một cô gái người Pháp gốc Việt. Vào ngày 5.10.1996, Emma được sinh ra tại Bệnh viện phụ sản TPHCM (nay là Bệnh viện Từ Dũ).
Nhưng sau khi chào đời, vì một lý do nào đó, mẹ đã bỏ lại Emma một mình ở bệnh viện với một tờ giấy khai sinh và đôi ba thông tin mỏng manh nhưng vô cùng quý giá như mẹ ruột tên Trương Thị Thanh, địa chỉ Thị trấn Thủ Đức.... Nửa tháng sau, chị được chuyển qua Trung tâm Nuôi dưỡng bảo trợ trẻ em Tam Bình và được một cặp vợ chồng người Pháp là Anna và Daniel nhận nuôi và đưa về Pháp sinh sống. Đó cũng là gia đình hiện tại của Emma.
Khoảng giữa tháng 7.2022, Emma đã viết câu chuyện của mình và đăng trên một số group mạng xã hội tại Việt Nam và bài viết lan truyền nhanh chóng với hàng nghìn phản hồi và hàng trăm lượt chia sẻ trong vòng một ngày.
Chỉ sau 4 tiếng đăng tải bài viết, Emma đã tìm lại được người thân của mình. Nhưng cô rất đau lòng khi biết mẹ ruột đã mất 2015.