Quyết làm mẹ đơn thân, tôi một mình đi đẻ rồi chết lặng khi thấy người đàn ông bế con gái mình
Tôi còn chưa kịp tiếp nhận hết thông tin mẹ nói thì trái tim như bị đóng băng khi nhìn thấy người đàn ông đang bế con gái tôi.
Báo Thời báo VHNT có bài viết: "Quyết làm mẹ đơn thân, tôi một mình đi đẻ rồi chết lặng khi thấy người đàn ông bế con gái mình", nội dung như sau:
Cuộc đời này đúng là một chuỗi những bất ngờ, mà đôi khi, chính những biến cố lại mở ra một con đường mới. Tôi vẫn nhớ như in cái ngày tôi yêu anh, người đàn ông mà tôi từng tin rằng sẽ cùng mình đi hết cuộc đời. Thế nhưng, khi tôi mang thai, anh ấy lại tìm đủ lý do trì hoãn trách nhiệm, rồi đột nhiên biến mất, cứ như chưa từng tồn tại trong cuộc đời tôi vậy. Cảm giác hụt hẫng, cô đơn, và tổn thương cứ thế đan xen, suýt chút nữa đã đánh gục tôi.
Tôi nhớ rõ cái ngày mình gọi cho anh, giọng run run đến lạ:
“Anh… anh có định chịu trách nhiệm với đứa con này không?”
Anh ấy im lặng một lúc, rồi trả lời lửng lơ:
“Em đừng làm khó anh lúc này, mọi chuyện sẽ từ từ tính.”
Và rồi anh biến mất. Bụng tôi ngày càng lớn, tôi không thể cứ thế mà chịu đựng. Tôi quyết tâm phải tìm hiểu cho ra nhẽ. Tôi về tận quê anh, gặp bố mẹ anh với một chút hy vọng mong manh rằng sẽ có lời giải thích, một cơ hội để anh quay lại. Nhưng khi bước vào căn nhà ấy, ánh mắt tôi chạm ngay vào bức ảnh cưới treo trang trọng trên tường. Lúc đó, tôi mới bàng hoàng nhận ra, anh đã kết hôn từ lâu rồi.
Tôi sững sờ, bàng hoàng. Cảm giác bị lừa dối, phản bội dội vào tim như một cơn sóng dữ. Bố mẹ anh biết chuyện thì chối bỏ mọi thứ, thậm chí còn bảo tôi “ăn nằm” với người khác rồi đến nhà bắt con trai họ “đổ vỏ”.
Đau đớn đến quặn lòng, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, day dứt không biết nên giữ hay bỏ đứa bé trong bụng. Bố mẹ tôi khuyên nên bỏ đi vì tương lai còn dài, nhưng tình mẫu tử không cho phép tôi làm điều đó. Tôi quyết định sẽ sinh con. Bố mẹ tôi giận lắm, đòi từ mặt tôi.
Ngày sinh nở đến, tôi đau đớn đến ngất đi trong cơn chuyển dạ. Khi tỉnh lại trong phòng hậu phẫu, điều đầu tiên tôi thấy là mẹ tôi, người mà tôi cứ nghĩ sẽ không thèm nhìn mặt tôi nữa. Hóa ra, mẹ vẫn âm thầm dõi theo, lo lắng cho tôi suốt những ngày tháng quan trọng ấy.
Mẹ kể tôi đã phải mổ cấp cứu vì một sự cố bất ngờ trong quá trình sinh nở. Tôi còn chưa kịp tiếp nhận hết thông tin mẹ nói thì trái tim như bị đóng băng khi nhìn thấy người đàn ông đang bế con gái tôi. Anh ấy nhìn tôi, nở nụ cười hiền, giọng trầm ấm:
“Con bé đáng yêu lắm… Em có muốn bế con một chút không?”
Tôi chết lặng, tim đập thình thịch, cổ họng nghẹn ứ. Trước mắt tôi là Quân, người đàn ông từng là cả thanh xuân của tôi, giờ đang nhẹ nhàng bế con gái tôi một cách tự nhiên như thể đó là điều hiển nhiên.
Ngày trước, chúng tôi yêu nhau sâu đậm lắm. Nhưng khi anh muốn tôi theo anh vào Nam khởi nghiệp, tôi không thể từ bỏ công việc, bạn bè, gia đình ở đây. Chúng tôi chia tay trong tiếc nuối, dù từng về ra mắt hai bên.
Hai năm sau chia tay, tôi yêu một người khác. Không ngờ lúc đó, Quân đã trở lại Hà Nội sau thời gian khởi nghiệp thất bại. Biết tôi có người mới, anh không dám tiếp cận. Nhưng khi biết tôi mang thai và làm mẹ đơn thân, anh đã âm thầm chuyển trọ sát vách, lặng lẽ dõi theo tôi.
Hôm tôi đi đẻ, anh thấy tôi xách đồ một mình. Lo lắng, anh gọi cho mẹ tôi rồi âm thầm đi theo vào bệnh viện. Khi tôi phải mổ cấp cứu, chính anh là người ở lại cùng mẹ, chờ đợi trong lo âu.
Và giờ đây, anh bế con gái tôi bằng ánh mắt dịu dàng như thể đó là con ruột của anh vậy. Tôi không biết gọi cảm xúc ấy là gì, chỉ thấy tim mình ấm dần lên sau những tháng ngày tưởng chừng không thể đứng dậy nổi. Quân nhìn tôi, nói với nụ cười gượng gạo:
“Ngày đó là anh sai khi bắt ép em vào Nam cùng anh. Anh không muốn mất em. Hãy cho anh cơ hội sửa sai, hãy để anh làm bố đứa bé được không em?”
Tôi im lặng, nhưng lòng bắt đầu rung động. Những ngày sau đó, Quân ở bên chăm sóc tôi và con. Sự hiện diện của anh không chỉ là một sự giúp đỡ về vật chất mà còn là nguồn động viên tinh thần lớn lao.
Một hôm, tôi nói với anh:
“Anh có thật sự muốn làm bố của con gái em không?”
Anh nắm chặt tay tôi:
“Anh chắc chắn. Anh hứa sẽ cho mẹ con em một cuộc sống tốt. Em hãy cho anh cơ hội chứng minh nhé, được không?”
Tôi bắt đầu mở lòng, để anh bước vào cuộc sống của tôi và con gái bé bỏng. Tình yêu xưa dần dần được thắp lại, không phải là sự ngây thơ của tuổi trẻ, mà là một tình cảm trưởng thành, chín chắn và sâu sắc hơn rất nhiều.
Giờ đây, khi nhìn lại hành trình dài đầy sóng gió, tôi hiểu rằng cuộc đời đôi khi cho ta những bài học cay đắng, nhưng cũng không thiếu những phép màu đến bất ngờ. Mẹ đơn thân một mình đi đẻ, tưởng chừng sẽ cô đơn mãi mãi, nhưng cuối cùng lại tìm được hạnh phúc thực sự.
Tôi học được rằng, dù có bao nhiêu tổn thương, chỉ cần ta đủ kiên cường và biết mở lòng đón nhận, thì cuộc sống sẽ không bao giờ bỏ rơi ta. Phép màu tình yêu sẽ luôn tìm đến đúng lúc, đúng người, để chữa lành mọi vết thương.
Báo Thời báo VHNT có bài viết: "Tình cờ gặp vợ cũ khi đưa vợ mới đi khám thai, tôi ngã quỵ khi thấy thứ trên tay cô ấy", nội dung như sau:
Cuộc đời này đôi khi lạ lùng lắm, như thể có những sắp đặt sẵn để thử thách lòng người đến tận cùng. Sáng hôm ấy, tôi đưa Linh đi khám thai định kỳ, bé nhà tôi được 22 tuần rồi. Linh nghén nặng, người gầy rộc đi, nhưng em vẫn luôn cố gắng cười thật tươi để tôi yên lòng.
Khám xong, Linh vào nhà vệ sinh, tôi đứng đợi bên ngoài, tiện tay lấy cho em cốc nước. Lúc quay lại hành lang, mắt tôi vô tình lướt qua một bóng hình quen thuộc.
Tim tôi như ngừng đập. Nhìn kỹ, đó chính là Mai, vợ cũ của tôi.
Em gầy hơn xưa, mái tóc buộc gọn gàng. Trên tay là một đứa bé sơ sinh bé tí tẹo, còn tay kia em cầm một tập hồ sơ. Mai ngồi xuống chiếc ghế chờ gần tôi, không may làm rơi vài tờ giấy trong tập hồ sơ. Tôi cúi xuống nhặt giúp em. Một tờ trong số đó là giấy xét nghiệm ADN, phần thông tin người cha hiện lên rõ mồn một. Đó là họ tên đầy đủ của tôi, không sai một chữ nào.
Tôi chết lặng. Cả người như rụng rời. Đứa bé ấy… là con tôi sao?
Mai ngước nhìn tôi, ánh mắt không chút bất ngờ hay hoảng hốt. Giọng em trầm tĩnh đến lạnh lùng:
“Em không định gặp anh hôm nay. Nhưng số phận đã sắp đặt thế này rồi thì tiện đây em nói luôn. Con là con anh. Em đã làm xét nghiệm đầy đủ, có giấy tờ để làm khai sinh cho bé. Còn việc anh muốn thừa nhận hay chối bỏ, em không ép.”
Tôi đứng đó, tim như bị ai bóp nghẹt. Tôi cầm lấy tờ giấy, giọng nghẹn lại:
“Sao em không nói với anh sớm hơn?”
Mai cười nhạt:
“Vì lúc em biết có thai, anh đã tổ chức đám cưới rồi. Không ngờ anh lại vội vàng đến vậy. Em không muốn biến mình thành người thứ ba. Em từng nghĩ có thể tự mình nuôi con, nhưng… nghĩ đi nghĩ lại, em thấy anh cũng có quyền biết đến sự tồn tại của con. Con bé cũng không thể sống mà thiếu một người bố trên giấy tờ. Đó là quyền của nó. Những gì cần nói em đã nói xong rồi, còn anh muốn thăm nom hay chu cấp cho con hay không thì tùy, em không ép buộc.”
Nói rồi, Mai quay lưng bước đi, không một lần ngoảnh lại. Tôi vẫn đứng đó, tay run run cầm tờ kết quả xét nghiệm ADN ghi rõ tôi là bố ruột của đứa bé. Tôi đã có con. Một đứa con ra đời âm thầm, không có tiệc mừng, không có sự chứng kiến của người bố.
Tôi quay lại, thấy Linh bước ra, tay em dịu dàng đặt lên bụng, ánh mắt đầy trìu mến. Tôi ôm lấy em thật chặt, cố giấu đi sự hỗn loạn đang cuộn trào trong lòng.
Tối hôm đó, tôi ngồi một mình trong phòng làm việc, nhìn chằm chằm vào tờ kết quả xét nghiệm. Tôi không tài nào chợp mắt được. Không phải vì sợ hãi, mà vì một nỗi day dứt khôn nguôi.
Ngày hôm sau, tôi lặng lẽ đến tìm Mai. Đó là một căn trọ nhỏ, yên tĩnh. Mai đang bế con, thằng bé ngủ say sưa. Em mở cửa, im lặng chờ tôi lên tiếng.
Tôi khẽ nói:
“Anh không xứng đáng với em. Nhưng anh muốn làm bố của thằng bé. Dù em không cần gì, anh vẫn muốn có mặt trong đời nó… ít nhất là một người bố đúng nghĩa.”
Mai nhìn tôi rất lâu rồi gật đầu.
“Được thôi. Miễn là anh đến với con bằng tình yêu thật lòng, không phải vì cảm thấy mắc nợ hay mặc cảm.”
Tôi không nói gì thêm, chỉ bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng con trai. Một cảm giác ấm áp, mềm mại và run nhẹ lan tỏa, giống như trái tim tôi lúc ấy.
Cuộc sống sau đó chẳng hề dễ dàng hơn. Tôi giấu chuyện này với Linh suốt thời gian em mang thai. Đến khi con trai thứ hai của tôi chào đời, tôi quyết định kể cho em biết tất cả.
Linh khóc, nhưng không phải vì ghen tuông, mà vì đau lòng. Nhưng rồi, sau vài ngày im lặng, em nói:
“Em không cấm anh thăm con. Nhưng đừng để đứa trẻ nào trong số chúng nó cảm thấy mình là người thừa.”
Tôi ôm lấy Linh, lòng trào dâng một thứ cảm xúc vừa biết ơn, vừa xót xa.
Từ đó, tôi sống với hai vai trò, vừa là chồng của Linh, vừa là bố của hai đứa trẻ mang cùng huyết thống nhưng lại có số phận khác nhau. Tôi không thể quay lại quá khứ để thay đổi điều gì. Nhưng tôi có thể lựa chọn cách mình bước đi trong hiện tại – với trách nhiệm, sự tử tế và không bao giờ trốn chạy.
Nguồn:
https://arttimes.vn/gia-dinh/quyet-lam-me-don-than-toi-mot-minh-di-de-roi-chet-lang-khi-thay-nguoi-dan-ong-be-con-gai-minh-c59a64218.html
https://arttimes.vn/gia-dinh/tinh-co-gap-vo-cu-khi-dua-vo-moi-di-kham-thai-toi-nga-quy-khi-thay-thu-tren-tay-co-ay-c59a64197.html