Nửa đêm dậy uống nước, tôi sốc đến tê dại vì thỏa thuận của bố mẹ chồng, hiểu ra vì sao chồng kiếm tiền giỏi thế
Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Tôi không dám nghe thêm.
Báo Thanh Niên Việt có bài viết "Nửa đêm dậy uống nước, tôi sốc đến tê dại vì thỏa thuận của bố mẹ chồng, hiểu ra vì sao chồng kiếm tiền giỏi thế", nội dung như sau:
Tôi luôn cảm thấy mình là một người phụ nữ rất may mắn. Lấy được một người chồng giỏi giang, kiếm tiền giỏi, chúng tôi có thể mua nhà, đổi ô tô chỉ trong vài năm sau đám cưới, và tài khoản tiết kiệm của tôi cũng lên đến hàng trăm triệu đồng. Mỗi lần chồng đưa thẻ cho tôi, tôi đùa vui: "Anh đúng là siêu nhân". Anh chỉ cười và trả lời: "Anh giỏi là nhờ di truyền thôi".
Ban đầu, tôi nghĩ anh đang khen bố mẹ mình – những người làm trong ngành kinh doanh, nhìn qua thì có vẻ chẳng có gì đặc biệt. Nhưng tôi đã lầm.
Một đêm khuya, khi phòng hết nước, tôi đi xuống tầng 1 để lấy nước uống. Khi đi ngang qua phòng bố mẹ chồng, tôi nghe thấy tiếng trò chuyện. Cánh cửa chỉ khép hờ, tôi định đi qua thì bỗng dừng lại. Trong không gian im lặng, tôi nghe thấy giọng của bố chồng, trầm đục:
"Bà có chắc là khi tôi chết, bà vẫn giữ mồm giữ miệng không?"
Mẹ chồng tôi không trả lời ngay. Một lúc sau, bà thở dài: "Ông yên tâm, đến lúc chết mang theo, như thỏa thuận, chẳng ai dám vạch áo cho người xem lưng".
Tim tôi đập mạnh. Tôi không hiểu họ đang nói về chuyện gì, nhưng cảm giác bồn chồn trong lòng tôi không thể kiềm chế.
Tôi lén nép vào sau bức tường gần đó, căng tai nghe. Bố chồng tôi cười nhạt, giọng như đang trách móc:
"Không phải vì mối quan hệ đó, thằng T. (chồng tôi) làm sao có được hợp đồng béo bở như vậy? Bà tưởng tự nhiên người ta đưa tiền về à?"
Mẹ chồng đáp lại: "Thì… tôi cũng vì con, vì cháu. Chẳng ai muốn ôm nỗi nhục đó cả đời, nên ông phải có trách nhiệm dừng lại càng sớm càng tốt".
Lời nói ấy như một cú sốc khiến tôi gần như không thở nổi. "Mối quan hệ đó"? "Nhục"? "Giữ kín đến chết"?
Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng tôi. Tôi không thể nghe thêm được nữa. Chỉ biết lặng lẽ quay về phòng mà chẳng còn cảm giác khát nước.
Cả đêm đó, tôi không thể ngủ được, trong đầu tôi là hàng trăm giả thiết. Liệu có phải chồng tôi được giúp đỡ nhờ vào mối quan hệ ngoài luồng của bố chồng? Hay là… mẹ chồng?
Sáng hôm sau, tôi thử dò hỏi anh. Tôi nói với chồng rằng đêm qua tôi nghe thấy một số chuyện bí mật từ bố mẹ anh, nghe rất nặng nề. Khi anh đang ăn sáng, anh bỗng khựng lại. Một lúc sau, anh buông thìa, quay sang tôi: "Những việc không liên quan đến mình thì tốt hơn là em không nên biết".
Lời nói của anh khiến tôi như bị đánh một cú mạnh vào ngực. Không phải vì bí mật kia, mà vì tôi nhận ra cả ba người họ thực sự coi tôi như người ngoài. Tôi đã thử nhiều cách để ép chồng thú nhận, và cuối cùng tôi biết được rằng bố mẹ chồng không hạnh phúc như tôi nghĩ. Họ đều có người khác. Chính "bạn gái" của bố chồng là người đã giúp đỡ rất nhiều cho chồng tôi trong công việc.
Giờ tôi không biết phải làm gì. Liệu tôi có thể tiếp tục sống như chưa nghe thấy gì không, hay tôi phải đối mặt với sự thật? Tôi sợ rằng nếu tôi lên tiếng, mọi thứ sẽ tan vỡ. Nhưng nếu im lặng, tôi có khác gì một kẻ đồng lõa với cuộc sống trái thuần phong đạo đức này không? Khi con cái tôi lớn lên, chúng sẽ nhìn ông bà, nhìn bố như thế nào?
Tôi phải làm gì bây giờ? Sự thật này quá lớn, quá khó để nuốt trôi, và tôi không biết liệu mình có đủ can đảm để sống tiếp, như thể chưa bao giờ nghe thấy bất cứ điều gì.
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: Vợ cũ gửi ảnh cưới mời tôi đi dự, đến nơi tôi mới hiểu vì sao con trai tôi không dám kể gì suốt thời gian qua", nội dung như sau:
Tôi và vợ cũ chia tay nhau cách đây đã ba năm. Không có cảnh cãi vã ồn ào, cũng chẳng có ai phản bội ai. Chúng tôi chỉ dần kiệt sức trong những ngày sống cùng nhau, giống như hai người cùng trèo trên một con thuyền nhưng không cùng hướng. Khi quyết định buông tay, cô ấy chọn nuôi con – thằng bé khi đó vừa tròn 8 tuổi. Tôi nhường vì nghĩ rằng mẹ sẽ là người chăm sóc tốt hơn, và bản thân mình vẫn còn trẻ, còn cả một tương lai phía trước để bắt đầu lại.
Thế nhưng, những cuộc điện thoại thưa dần. Mỗi lần gọi, con chỉ trả lời ngắn ngủn: “Dạ”, “Vâng”, “Con ổn”. Không còn sự hào hứng, không cả một lời kể lể ngây ngô của trẻ con. Tôi tự an ủi: “Chắc nó vẫn còn buồn chuyện bố mẹ chia tay”. Dù vậy, trong lòng vẫn có gì đó không yên.
Rồi một ngày, tôi nhận được tin nhắn từ vợ cũ. Chỉ vỏn vẹn một câu: “Em mời anh đến dự đám cưới của em. Con trai mình sẽ đến dự.” Tin nhắn kèm theo một tấm ảnh cưới — cô ấy trong bộ váy trắng, bên cạnh là một người đàn ông lạ mặt, lịch lãm và trông có vẻ chững chạc.
Tôi thoáng chùng lòng. Có một phần trong tôi cảm thấy bị kéo lại bởi quá khứ — như thể mình vừa trở thành nhân vật phụ trong cuốn phim mà mình từng đóng vai chính. Cảm giác bị "mời tới chứng kiến hạnh phúc của người cũ" khiến tôi gần như không muốn đến. Nhưng rồi, cái tên "con trai" trong tin nhắn cứ lặp lại trong đầu tôi. Đã lâu nó không chủ động gọi tôi, không hỏi han, không nhắc gì đến tôi nữa… Tôi phải đi. Không phải vì cô ấy, mà vì thằng bé.
Bữa tiệc diễn ra tại một nhà hàng nhỏ nằm bên bờ sông. Không gian sang trọng nhưng ấm cúng, khách khứa không quá đông. Cô ấy thật đẹp trong bộ váy cưới, nụ cười dịu dàng, ánh mắt sáng lấp lánh. Người đàn ông bên cạnh trông đĩnh đạc, lịch thiệp, bắt tay niềm nở với từng người.
Tôi lặng lẽ quan sát và rồi ánh mắt dừng lại ở thằng bé – con trai tôi. Nó đứng gần mẹ, mặc bộ vest nhỏ, trông bảnh bao nhưng ánh mắt thì trống rỗng. Không cười, không nói, giống như một bức tượng được đặt vào cho đủ vai trò "con trai của mẹ".
Khi thấy tôi, nó bỗng chạy lại, ôm tôi thật nhanh rồi buông ra liền. Tôi cúi xuống hỏi nhỏ: “Con vẫn ổn chứ? Ở với mẹ và… chú kia có tốt không?”. Nó gật đầu, mắt lảng đi hướng khác. Tôi định hỏi thêm nhưng chưa kịp thì vợ cũ đã kéo nó đi chụp ảnh cùng gia đình mới. Họ đứng cạnh nhau, cười rất tươi. Nếu là người ngoài, có lẽ ai cũng nghĩ đó là một gia đình hạnh phúc, viên mãn.
Tôi ra ban công tìm chút không khí. Lặng lẽ. Và ở đó, tôi thấy con trai mình đang đứng một mình, tay mân mê chiếc khăn nhỏ. Tôi bước lại, đặt tay lên vai con, và giọng nó khẽ cất lên:
– Bố ơi… con có thể về sống với bố không?
Tôi chết lặng, quay sang nhìn nó:
– Có chuyện gì sao con?
Nó cắn môi, ngập ngừng:
– Chú ấy… khóa phòng con lại, không cho con dùng iPad, bắt con gọi chú là bố. Nhưng con không muốn… Có lần con gọi điện cho bố, chú ấy quát con…
Tôi nghe mà lạnh người. Cổ họng nghẹn lại. Mọi mảnh vỡ trong lòng tôi như vỡ tan thêm lần nữa, không phải vì người phụ nữ từng đầu ấp tay gối, mà là vì đứa con bé bỏng – người tôi đã vô tình bỏ lại phía sau.
Những năm qua, tôi cứ mải miết chạy theo công việc, đi khắp nơi với lý do “mẹ nó lo rồi”, mà quên rằng, thằng bé ấy vẫn đang lớn lên mỗi ngày, với một nỗi sợ không tên.
Tôi ôm thằng bé vào lòng, không hỏi thêm gì nữa. Ngay trong đêm đó, tôi đưa nó về căn phòng trọ nhỏ – nơi tôi đang ở tạm trong thời gian chuyển việc. Căn phòng không rộng, chẳng có nhiều đồ chơi, chỉ có hai gói mì và vài lon nước. Nhưng đêm hôm ấy, thằng bé ăn hết tô mì, kể tôi nghe chuyện ở trường, rồi bật cười – lần đầu tiên tôi thấy nó cười thật lòng sau bao tháng ngày.
Hôm sau, tôi quay lại gặp vợ cũ. Không tranh cãi, không đổ lỗi. Tôi chỉ kể lại những gì thằng bé nói. Cô ấy sững người, rồi bật khóc. “Em không biết, thật đấy. Anh ấy vẫn tốt với mẹ con em… chắc là cách anh ấy dạy con không khéo.”
Tôi nhìn cô ấy, bình thản:
– Anh không muốn tranh giành. Nhưng con cần một nơi mà nó được là chính mình. Anh sẽ xin nuôi con, ít nhất là trong thời gian em ổn định lại cuộc sống mới.
Chúng tôi không đưa nhau ra tòa, không cần phân xử. Chỉ đơn giản là hai người đã từng yêu nhau, giờ ngồi lại để lắng nghe điều tốt nhất cho con mình.
Giờ đây, mỗi buổi sáng tôi thức dậy nấu bữa sáng cho con, rồi đưa con đến trường. Tối đến, hai bố con ngồi làm bài tập, nói chuyện, thậm chí cùng xem phim và cười khúc khích. Tôi không giàu, căn nhà nhỏ, nhưng từ khi có tiếng con trong nhà, nó ấm áp lạ kỳ.
Tôi từng nghĩ làm cha là có thể gửi tiền đầy đủ mỗi tháng, mua vài món quà khi đến thăm. Nhưng không. Làm cha là phải đủ gần để con cảm thấy an toàn. Là người con có thể chạy đến bất kỳ lúc nào, kể cả khi nó làm sai.
Con trai tôi từng bị buộc phải gọi một người khác là bố. Nhưng hôm qua, khi tôi đón nó từ trường về, nó níu tay tôi, khẽ nói: “Bố ơi, tối nay mình ăn mì gói tiếp nha, nhưng lần này con muốn pha nước sôi”.
Tôi gật đầu, cười.
Không phải đứa trẻ nào cũng có quyền chọn ai là cha mẹ mình. Nhưng người lớn thì có thể chọn cách mình làm cha, làm mẹ. Và nếu lỡ đi sai đường, cũng không sao cả — chỉ cần quay lại kịp lúc, tình thương vẫn đủ để chữa lành.
Nguồn: https://thanhnienviet.vn/vo-cu-gui-anh-cuoi-moi-toi-di-du-den-noi-toi-moi-hieu-vi-sao-con-trai-toi-khong-dam-ke-gi-suot-thoi-gian-qua-209250613114331623.htm
Nguồn: https://thanhnienviet.vn/nua-dem-day-uong-nuoc-toi-soc-den-te-dai-vi-thoa-thuan-cua-bo-me-chong-hieu-ra-vi-sao-chong-kiem-tien-gioi-the-209250611161305031.htm