Nghe tin bố bệnh, tôi về thăm sau 6 năm bặt tăm, thật không ngờ chờ đón tôi lại là những xót xa căm giận chưa nguôi
Khi tôi đứng gần, ông mở mắt ra nhìn tôi, sau giây phút bất ngờ, ông thều thào từng chữ: "Về làm gì? Về nhìn tao chết à?".
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Nghe tin bố bệnh, tôi về thăm sau 6 năm bặt tăm, thật không ngờ chờ đón tôi lại là những xót xa căm giận chưa nguôi", nội dung như sau:
Tôi năm nay 29 tuổi, là con trai thứ hai trong gia đình. Suốt một thời gian dài, tôi luôn nghĩ mình là đứa con khó dạy nhất trong mắt bố, hoặc chính xác hơn là đứa con mà bố chưa bao giờ hiểu, chưa bao giờ muốn hiểu.
Tôi rời nhà vào năm 23 tuổi, sau một trận cãi vã không thể lấp đầy khoảng cách giữa tôi và ông.
Hôm đó, tôi xin nghỉ việc ở công ty nhà nước – nơi mà bố đã phải nhờ vả ba lần mới có thể xin cho tôi vào. Tôi muốn theo đuổi ước mơ riêng, mở xưởng cơ khí và làm chủ cuộc đời mình. Nhưng phản ứng của bố lại rất mạnh mẽ, như thể tôi là kẻ bất hiếu, ông lớn tiếng quát: "Mày nghỉ việc thì cút khỏi nhà tao. Cả đời tao cực khổ cho mày ăn học, giờ mày quay lại coi thường tao à?"
Lúc đó, tôi không kìm nén được cảm xúc. Cái "cực khổ" mà ông thường nhắc đi nhắc lại, chính là những năm tháng tôi sống trong sự kiểm soát chặt chẽ của ông. Mỗi lần tôi vẽ vời, làm thơ hay chỉ đơn giản là ngồi máy tính, ông lại la lên: "Đồ vô dụng, không lo học cho tử tế, mơ mộng cái gì". Ông muốn tôi đi theo con đường ông vạch ra, tôi không muốn. Và thế là một cuộc chiến không hồi kết bắt đầu. Sau khi ném chùm chìa khóa lên bàn, tôi nói: "Nhà này con không ở nữa. Bố cứ coi như con chết đi". Nói xong, tôi bỏ đi thật.
Ba năm trôi qua, tôi sống tại xưởng cơ khí, bắt đầu lại với cái giường xếp và bộ đồ nghề cũ mượn từ người quen. Tôi và ba người bạn thay nhau đi giao hàng, nhận sửa chữa, làm việc dưới mưa dưới nắng, có lần ngất vì cảm sốt nhưng không dám vào viện vì không có tiền.
Trong suốt thời gian đó, tôi chưa từng gọi về nhà, và cũng chẳng ai từ nhà gọi cho tôi, trừ mẹ. Mẹ nhắn tin cho tôi: "Bố con lúc nào cũng tỏ ra cứng rắn, nhưng thực ra buổi tối vẫn lén xem Facebook của con đấy".
Tôi không biết nên vui hay buồn. Tôi vẫn giận ông. Giận cái cách ông dùng tình thương để áp đặt, cái cách ông lấy danh nghĩa "lo cho tương lai" để giẫm đạp lên ý muốn của con mình.
Rồi một ngày, mẹ gọi cho tôi giữa đêm: "Bố con nhập viện rồi, bác sĩ bảo nặng lắm, về đi con". Tôi vội vàng bắt xe chuyến sớm nhất, và khi vừa đến bệnh viện, tôi thấy mẹ đứng đợi tôi, mắt thâm quầng. Bà nắm tay tôi, giọng run rẩy: "Con về rồi là tốt lắm, nhưng đừng nói gì nhiều, đừng để bố con kích động".
Khi tôi bước vào phòng, thấy bố nằm đó, người gầy gò, tóc bạc trắng, máy móc gắn đầy người, tôi sững sờ. Ông mở mắt nhìn tôi, sau một giây ngạc nhiên, ông thều thào: "Về làm gì? Về nhìn tao chết à?". Tôi nghẹn lời, đứng lặng người: "Con không về thì mẹ bảo con bất hiếu, mà về thì bố lại hỏi như vậy."
"Tao không cần đứa con như mày. Mày làm tao tức đến mức này còn chưa đủ à?"
Tôi nhìn sang mẹ. Bà khóc. Còn tôi, chỉ biết cúi đầu im lặng. Tôi muốn nói rằng mình không còn giận nữa. Tôi muốn kể với ông rằng xưởng cơ khí của tôi giờ đã có hợp đồng ổn định, tôi có thể tự lo cho mình, tôi đã trưởng thành rồi. Nhưng tôi không thể nói ra. Vì chỉ cần tôi mở miệng, ông lại sẽ nổi giận. Khi tôi đưa cốc nước cho ông uống, ông gạt đi. Khi tôi ngồi ở đầu giường, ông quay mặt sang phía tường, không hề muốn nhìn tôi.
Trước đây, tôi nghĩ mình sẽ về để xin lỗi, nhưng giờ tôi hiểu, ông chưa bao giờ sẵn sàng tha thứ cho tôi. Hoặc có thể, ông không biết cách tha thứ và cũng chưa bao giờ học cách giáo dục con trai mình mà không áp đặt.
Tôi quyết định ngủ lại bệnh viện đêm đó. Ngồi ở hành lang, tôi nghe mẹ gọi cho chị gái: "Nó về rồi nhưng ông ấy cứ đuổi đi".
Tôi ngồi đó đến sáng, suy nghĩ về điều này: nếu ngày mai bố không qua khỏi, liệu tôi có nên nói một câu "Con xin lỗi" trước không, để ông có thể nghe thấy khi còn sống, còn hơn là nói bên mộ ông?
Chưa bao giờ tôi sợ cảm giác mất mát đến thế này, tôi chỉ mong có thể làm gì đó trước khi quá muộn. Nhưng nếu nhìn thấy tôi, bố lại giận thì tôi phải làm sao?
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Nhờ bố chồng trông con 3 tiếng, ông mải xem livestream đá gà đến quên luôn cháu ngoài đường", nội dung như sau:
Tôi viết những dòng này trong tâm trạng vừa tức tưởi, vừa đau lòng. Làm dâu đã khó, làm mẹ còn khó hơn. Nhưng có lẽ, khó nhất là khi phải đặt niềm tin vào người thân mà niềm tin ấy lại bị phản bội một cách... không thể ngờ.
Con tôi mới hai tuổi, cái tuổi mà chưa thể nói sõi, chưa phân biệt được đâu là nguy hiểm. Vợ chồng tôi vì công việc mà phải nhờ ông nội, tức là bố chồng tôi, trông cháu một buổi sáng, chỉ vài tiếng thôi. Nghĩ rằng ông rảnh rỗi, thương cháu, sẽ coi cháu như "cục vàng" mà giữ gìn.
Thực ra, tôi không muốn phải nhờ vả ông đâu, nếu không phải vì hôm nay công ty tôi có cuộc họp quan trọng thì tôi cũng không làm vậy.
Trước khi đi, tôi đã dặn rõ ràng: "Bố ơi, thằng bé đang chơi ở sân, bố để ý giùm con, chừng 3 tiếng nữa con về." Ông gật đầu, tay cầm ly trà đá, mắt lướt ra ngoài đường như đang hóng chuyện. Tôi chủ quan nghĩ: "Ừ, nhà sát bên, ông nội với cháu chơi với nhau chắc ổn." Ai ngờ...
Chưa đầy nửa tiếng sau, điện thoại tôi réo inh ỏi. Hàng xóm gọi: "Cháu mày đang đứng trước cổng nhà tao, khóc um lên. Tao hỏi ai dẫn thì nó không nói, chỉ gào ‘mẹ ơi’. Tao bế nó vô rồi, mày về liền giùm tao cái đi!"
Tôi hoảng hồn. Tim như muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Bỏ hết công việc, tôi chạy bán sống bán chết về nhà.
Về đến nơi, thấy con đang ngồi trong lòng cô hàng xóm, mắt sưng húp, quần áo lấm lem đất cát. Tôi chưa kịp hỏi han con thì đã nhìn thấy bố chồng tôi vẫn ngồi chỗ cũ, mắt dán vào điện thoại, xem livestream đá gà!
Tôi hỏi dồn: "Bố ơi! Sao bố không trông cháu? Thằng bé đi lạc, may mà không có chuyện gì! Bố để cháu lang thang ngoài đường nguy hiểm lắm!"
Ông ngẩng lên, trợn mắt: "Mày nói ai không trông? Bố mày ngồi đây, ai bảo nó chạy đi? Mày không dạy con cẩn thận còn la làng à? Cái thứ dâu con gì mà láo toét!" Rồi ông chửi tôi như xát muối vào mặt, trước mặt bao nhiêu người.
Tôi nghẹn lời. Vừa lo, vừa tủi. Lỗi là do tôi đã nghĩ ông sẽ chịu khó để mắt đến cháu. Nhưng ông lại xem việc trông cháu như gánh nặng, chỉ cần có cái điện thoại livestream đá gà là ông quên hết. Tôi không trách việc ông già rồi, có thể lơ đãng. Tôi trách là ở thái độ, sự vô trách nhiệm và cách ông phủi tay, đổ lỗi cho chính đứa bé mới lên hai!
Cả nhà sau chuyện đó ai cũng giận. Chồng tôi dù thương bố nhưng vẫn phải công nhận ông sai. Nhưng khi chồng góp ý, ông lại bảo: "Tụi bây coi tao như ô sin à? Giữ cháu cũng trách, muốn gì nữa?" Kể từ hôm đó, vợ chồng tôi không dám giao con cho ông nữa, đành phải thuê người trông dù tốn kém.
Tôi vẫn buồn. Buồn vì sự bất lực khi giữa người trong nhà mà không tìm được sự tin cậy. Buồn hơn nữa là con gái tôi – khi gặp lại ông nội – giờ cũng e dè, không còn lao vào lòng ông như trước nữa.
Tôi không biết sau này có nguôi ngoai không. Nhưng riêng ký ức về một buổi sáng điên loạn vì con tôi suýt nữa gặp nguy hiểm, có lẽ sẽ là vết sẹo không dễ lành trong lòng một người mẹ như tôi.
Nguồn:
https://thanhnienviet.vn/nghe-tin-bo-benh-toi-ve-tham-sau-6-nam-bat-tam-that-khong-ngo-cho-don-toi-lai-la-nhung-xot-xa-cam-gian-chua-nguoi-209250618211506592.htm
https://thanhnienviet.vn/nho-bo-chong-trong-con-3-tieng-ong-mai-xem-livestream-da-ga-den-quen-luon-chau-ngoai-duong-209250618144637685.htm