Đi họp lớp, người bạn giàu nhất phát cho mỗi người 1 phong bì: Về đến nhà tôi mở ra mà sững sờ với thứ bên trong
Hóa ra, thứ khiến người ta “giàu” không phải là số tiền trong tài khoản, mà là cách họ dùng nó để gieo lại điều tử tế.
Theo Đời sống pháp luật đưa tin "Đi họp lớp, người bạn giàu nhất phát cho mỗi người 1 phong bì: Về đến nhà tôi mở ra mà sững sờ với thứ bên trong", nội dung chính như sau:
Buổi họp lớp sau 20 năm
Buổi họp lớp kỷ niệm 20 năm ra trường năm nay khiến tôi háo hức hơn thường lệ. Sau bao năm, ai cũng đã có cuộc sống riêng, người thành đạt, người bình thường, người vẫn đang chật vật mưu sinh. Trong số đó, nổi bật nhất vẫn là Lương - người được xem là “giàu nhất lớp”. Hiện anh bạn này là chủ một công ty lớn, thường xuất hiện trong các chương trình từ thiện và trên mạng xã hội với hình ảnh người đàn ông thành đạt, sống giản dị và nhân hậu.
Buổi họp lớp hôm đó diễn ra trong một nhà hàng sang trọng do chính Lương đích thân chọn. Ai cũng có chút e dè, bởi không ít người ngại khi nhìn lại mình ở tuổi này vẫn chưa có gì nổi bật. Tuy nhiên cậu bạn ấy vẫn luôn xuất hiện với nụ cười hiền, cái bắt tay thân tình, nói chuyện nhẹ nhàng như thuở còn ngồi trên ghế nhà trường.

Ảnh minh hoạ
Trong bữa tiệc, Lương không nói nhiều về bản thân. Anh chỉ hỏi han từng người, nhớ tên con cái của bạn bè, hỏi ai còn ở quê, ai đã chuyển lên thành phố. Không khí dần trở nên thoải mái, tiếng cười rộn ràng như xưa. Khi tiệc gần tàn, cậu bạn này bất ngờ đứng dậy phát biểu.
“Hai mươi năm rồi, có những điều chúng ta quên đi, nhưng có những điều nên được nhớ lại. Hôm nay, coi như món quà nhỏ để mọi người mang về”, anh bạn này vừa nói, vừa tự tay trao cho mỗi người một phong bì màu trắng. Đặc biệt, anh không quên bảo mọi người về nhà rồi mới mở.
Ngay khi đó, nhiều bạn trong lớp bàn tán về thứ có bên trong chiếc phong bì này. Người đoán là tiền, bạn lại nói có phiếu mua hàng, hay thiệp mời sự kiện. Khi đó, tôi chỉ cười nhận lấy món quà mà không nghĩ nhiều.
Bên trong chiếc phong bì
Phải đến khi về tận nhà, tôi mới tò mò mở phong bì ra. Thực tế, Lương không để tiền hay thẻ quà tặng nào ở bên trong. Món quà là 1 tờ giấy nhỏ, kèm bức ảnh cả lớp chụp năm cuối cấp 3. Dưới bức ảnh là dòng chữ nắn nót của Quang:
“Nếu có thể quay lại, tôi vẫn muốn được ngồi cùng các bạn thêm một lần nữa, trong căn phòng cũ, với những ước mơ chưa kịp phai. Hãy giữ lại điều tốt đẹp nhất của thanh xuân”
Phía sau tờ giấy, còn có dòng chữ viết tay khác: “Tôi đã chuẩn bị sẵn một quỹ học bổng nhỏ mang tên lớp mình. Mỗi năm sẽ giúp 3 sinh viên nghèo ở trường cũ. Mỗi người bạn hôm nay, chính là người đồng sáng lập.”
Tôi đọc đi đọc lại mấy dòng ấy, tự nhiên thấy mắt cay cay. Không phải vì món quà vật chất, mà vì tấm lòng sâu sắc của người bạn năm xưa.
Hóa ra, thứ khiến người ta “giàu” không phải là số tiền trong tài khoản, mà là cách họ dùng nó để gieo lại điều tử tế. Lương có thể dễ dàng tặng cho mỗi người một phong bì dày cộp tiền mặt. Tôi nghĩ điều đó chẳng khó với anh. Nhưng cậu bạn chọn cách khác để mỗi người khi mở phong bì đều được chạm đến phần ký ức đẹp nhất của mình, và cùng anh bắt đầu một việc ý nghĩa.
Mấy ngày sau, nhóm chat lớp học bỗng nhộn nhịp. Ai cũng chia sẻ cảm xúc, kể lại khoảnh khắc khi mở phong bì. Người nói “mình đã khóc”, người viết “đã lâu rồi mới cảm nhận được sự ấm áp đến vậy”. Có người còn đề nghị cùng góp thêm vào quỹ học bổng đó, biến điều Lương khởi xướng thành việc làm chung của cả lớp.
Tối hôm đó, tôi lấy lại bức ảnh, cẩn thận ép vào khung. Dưới ánh đèn bàn, gương mặt từng người bạn hiện lên rõ ràng. Và tôi tin tất cả những ai từng mở phong bì ấy sẽ mãi không thể quên cảm xúc trong đêm hôm đó. Một món quà không đắt tiền, nhưng đủ để ấm lòng suốt cả đời.
Chuyên trang Gia Đình & Xã Hội cũng đăng tải bài viết với tiêu đề "Đi họp lớp, người bạn giàu tranh thanh toán hoá đơn 300 triệu: Về đến nhà thì chết điếng trước 1 cảnh tượng". Nội dung như sau:
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi ở lại Thượng Hải làm việc. Những năm đầu mới ra trường, tôi từng làm hành chính lương thấp, phải thuê phòng trọ chật chội, ăn mì gói qua ngày.
Có tháng không dám bật điều hoà vì sợ hoá đơn điện. Nhưng rồi nhờ học thêm nghiệp vụ, chuyển công ty, nỗ lực không ngừng nghỉ, giờ tôi đã là trưởng bộ phận logistics cho một doanh nghiệp thương mại quốc tế.
Lương tháng hơn 25.000 tệ (~87,5 triệu đồng), tôi không dám nói mình giàu, nhưng đủ sống ổn, dư chút để gửi về cho bố mẹ ở quê và để dành tiết kiệm.
Dù sống nơi thành thị sôi động, đôi khi tôi vẫn thấy trống rỗng.
Những đêm đi làm về muộn, tôi hay nhớ lại thời đại học - những buổi học nhóm, những trò đùa ngốc nghếch, và cả những lần góp tiền ăn lẩu trong ký túc xá.
Có lẽ vì cuộc sống trưởng thành quá nhiều áp lực nên tôi cứ mãi hoài niệm về những năm tháng vô tư ấy.
Ảnh minh hoạ
Một hôm, trong nhóm chat của bạn đại học, lớp trưởng đăng lời kêu gọi tổ chức họp lớp kỷ niệm 10 năm tốt nghiệp. Bữa tiệc sẽ diễn ra tại một nhà hàng cao cấp ở trung tâm thành phố. Tôi đọc mà lòng bồi hồi, liền xin nghỉ phép và bay về quê.
Tôi nghĩ đơn giản: “Lâu rồi không gặp nhau, bạn cũ giờ ra sao rồi nhỉ?”
Hôm đó, tôi đến nhà hàng từ sớm. Khi các bạn lần lượt bước vào và nhận ra tôi, cả căn phòng bỗng rộn rã. Có người reo lên: “Trời ơi, không ngờ cậu cũng về!”, “Lâu lắm rồi không thấy cậu trong mấy buổi offline!”
Tôi mỉm cười, ôm từng người, cảm giác như được trở lại những năm tháng rực rỡ nhất của tuổi trẻ.
Cả lớp có khoảng 20 người tham gia. Bữa tiệc diễn ra ấm cúng mà không kém phần sang trọng. Mọi người gọi đồ ăn thoải mái—từ hải sản tươi sống, bò nhập khẩu, đến rượu vang Pháp chính hãng. Bầu không khí đầy tiếng cười, ánh mắt rạng rỡ và những câu chuyện nối tiếp không dứt.
Đến cuối buổi, khi mọi người còn đang chuyện trò, tôi lặng lẽ ra quầy thu ngân. Không một ai hay biết tôi đã thanh toán toàn bộ bữa tiệc.
Tổng hoá đơn: 86.000 tệ (~300 triệu đồng).
Tôi đưa thẻ, ký tên, rồi quay lại bàn tiệc, mỉm cười nói nhỏ: “Bữa nay để mình mời nhé. Xem như quà kỷ niệm 10 năm.”
Ảnh minh hoạ
Không khí sững lại vài giây. Rồi lớp trưởng vỗ tay: "Cậu đúng là đại ân nhân của lớp rồi!”
Mọi người nhao nhao cảm ơn, xin chụp ảnh kỷ niệm. Có người ngỏ ý chuyển khoản lại phần tiền nhưng tôi từ chối: “Chuyện nhỏ mà. Sau này có dịp gặp lại, mọi người lại mời mình là được.”
Tôi rời bữa tiệc sớm vì có chuyến bay vào sáng hôm sau. Lòng tràn ngập niềm vui. Tôi nghĩ đơn giản: gặp lại bạn cũ, trò chuyện vui vẻ, mời một bữa ăn—có gì đâu to tát?
Nhưng về đến nhà, tôi chết lặng trước hàng trăm dòng tin nhắn.
Vừa tháo giày, tôi mở điện thoại để lưu lại ảnh buổi họp lớp thì thấy nhóm chat nhảy hơn 300 tin nhắn chưa đọc. Tò mò mở ra, tôi chết sững.
— “Tranh thanh toán thế để làm gì nhỉ? Cứ như muốn thể hiện.”— “Chắc làm ăn gì đó trúng mánh, nên giờ muốn khoe.”— “Tự dưng mời nguyên bữa hơn 80.000 tệ, ai chơi kiểu đó?”— “Tôi thấy giả tạo. Giống như PR bản thân.”— “Không khéo tiền đó đi vay để ‘làm màu’ cho nổi bật.”
Tôi đọc từng dòng một mà lòng trĩu nặng. Những người ban nãy còn bắt tay tôi, gọi tôi là “người thành công nhất lớp”, giờ lại đâm sau lưng không thương tiếc.
Tôi không hiểu. Một bữa tiệc, một lần thể hiện lòng quý mến, lại bị hiểu nhầm thành khoe mẽ, “chơi trội”, thậm chí bị nghi ngờ là dùng tiền không minh bạch.
Tôi không nhắn lại gì. Chỉ im lặng rời khỏi nhóm chat.
Tôi đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng tiền có thể giữ lại tình bạn xưa
Tôi không phải người hào nhoáng. Tôi chưa từng nghĩ mình giỏi hơn ai. Nhưng tôi đã sai—sai khi tưởng rằng tình bạn cũ vẫn vẹn nguyên sau ngần ấy năm.
Có lẽ tôi quên mất một điều: thời gian không chỉ thay đổi con người mà còn thay đổi cả cách họ nhìn nhận nhau.
Tôi từng nghĩ rằng một bữa ăn sẽ giúp mọi người xích lại gần hơn. Nhưng hóa ra, với một số người, lòng tốt không đúng cách chỉ khiến họ cảm thấy khó chịu, thậm chí đố kỵ.
Tôi đã rút ra một bài học cay đắng: Không phải ai cũng vui khi thấy bạn mình thành công. Và không phải ai cũng xứng đáng với sự chân thành của bạn.
