Chúng tôi kết h:ôn đã 9 tháng nhưng vẫn chưa có tin vui, bác sĩ bảo chồng tôi là nguyên nhân

Đây chính là cách né nồm, tránh nồm rẻ nhất hiệu quả nhất miền Bắc!

Tôi từng nghĩ, chỉ cần yêu đủ nhiều thì mọi khó khăn rồi cũng sẽ vượt qua. Nhưng hóa ra, trong cuộc sống hôn nhân, không phải lúc nào tình yêu cũng là thứ duy nhất cần có. Khi chồng tôi – người cần tôi nhất trong hành trình chữa trị vô sinh – lại là người đầu tiên nghi ngờ, trách móc và đẩy tôi vào sự cô đơn tuyệt đối… tôi biết, có những giông bão, mình phải chọn buông tay để tự cứu lấy chính mình.

Tôi từng nghĩ rằng, nếu tình yêu đủ lớn, thì mọi chông gai đều chỉ là bước đệm để vợ chồng sát lại gần nhau hơn. Tôi tin rằng những chuyện như vô sinh, áp lực tài chính hay sự can thiệp của gia đình hai bên rồi sẽ qua đi, miễn là chúng tôi vẫn nắm tay nhau. Nhưng rốt cuộc, điều làm tôi đau đớn nhất không phải là bệnh tật hay khó khăn vật chất – mà là ánh nhìn vô cảm từ người từng hứa đi cùng tôi suốt đời.

Chúng tôi lấy nhau được chín tháng. Mọi thứ khi bắt đầu đều giản dị và yên bình. Cả hai làm văn phòng, thu nhập vừa đủ để sống thoải mái. Duy chỉ có một điều khiến tôi trăn trở: mãi mà không có con.

Thời gian trôi, từ tháng thứ hai đến tháng thứ sáu, mỗi lần thử thai tôi lại thất vọng. Ban đầu tôi nghĩ có lẽ do căng thẳng, nên vẫn cố giữ tinh thần lạc quan. Nhưng đến tháng thứ chín, tôi chủ động đề nghị đi khám để chắc chắn. Và rồi kết quả trả về như một nhát dao âm thầm – nguyên nhân nằm ở anh.

Chẩn đoán cho thấy chất lượng tinh trùng của anh rất kém, khả năng thụ thai tự nhiên gần như bằng không. Giải pháp duy nhất là IVF – thụ tinh trong ống nghiệm. Tôi siết chặt tay anh trong phòng khám, hy vọng tìm thấy sự đồng lòng trong ánh mắt ấy. Nhưng điều tôi thấy chỉ là sự lảng tránh và lạnh nhạt. Anh gật đầu đồng ý điều trị, nhưng không còn là người đàn ông mà tôi từng tin tưởng.

Từ hôm đó, tôi bắt đầu cắt giảm mọi khoản chi tiêu không cần thiết. Những buổi cà phê cuối tuần, bộ mỹ phẩm yêu thích, cả tiền biếu bố mẹ hai bên – tôi đều gác lại. Tôi dành một khoản nhỏ mỗi tháng gửi vào tài khoản riêng, dùng cho chi phí điều trị sau này. Những đêm anh ngủ say, tôi nằm thao thức đọc kinh nghiệm IVF, tra cứu bác sĩ, bệnh viện, lập kế hoạch chi tiết từng giai đoạn. Tôi không than phiền, không trách móc. Bởi tôi nghĩ, mình đang làm điều cần làm cho tương lai cả hai.

Nhưng rồi anh bắt đầu thay đổi – không ồn ào, không cãi vã – mà là bằng những câu nói nhỏ giọt như nước chảy đá mòn.

“Em mua gì mà siêu thị tốn dữ vậy?”
“Điều hòa bật kiểu gì mà tháng này tiền điện cao thế?”
“Lúc nào cũng bảo tiết kiệm mà sao chẳng thấy bớt được khoản nào?”

Tôi nén lại những phản ứng trong lòng, nghĩ anh chỉ đang áp lực. Tôi vẫn cố giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát, mong rằng khi giai đoạn khó khăn này qua đi, chúng tôi sẽ ổn.

Cho đến một đêm, tôi về nhà muộn vì tăng ca. Vừa mở cửa, tôi thấy anh đang ngồi trong phòng khách, nói chuyện điện thoại. Tôi định lên tiếng thì chợt nghe thấy anh nói rõ ràng:

“Tháng tới con gửi hết tiền lương về cho mẹ giữ nhé. Vợ con tiêu hoang lắm, không biết tính toán. Bao giờ mới đủ tiền mua nhà…”

Tôi như chết lặng. Những từ ngữ đó đâm thẳng vào tim tôi không thương tiếc. Người đang bị anh nói là tôi – người vẫn đang âm thầm tiết kiệm từng đồng, người gác lại mọi nhu cầu cá nhân để gom góp cho kế hoạch IVF, cho tương lai của chúng tôi.

Tôi không thể chịu đựng thêm. Tôi bước vào, không một lời trách móc, chỉ lặng lẽ đưa cho anh xấp giấy tờ y tế mà tôi chuẩn bị từ trước – bảng thuốc bổ, lịch tái khám, và bảng tính chi phí.

Tôi nghẹn giọng:
“Nếu em là người tiêu hoang, thì người đang dùng thuốc này là ai? Ai là người cần điều trị? Ai là người em đang gom góp từng đồng để chạy chữa? Em không đòi hỏi anh phải biết ơn. Nhưng ít ra, đừng biến em thành kẻ tệ bạc trong mắt người khác.”

Anh cúi đầu. Không xin lỗi. Không một lời giải thích. Không một ánh mắt nhận lỗi.

Tối đó, tôi thức trắng. Tôi nhận ra, điều khiến tim tôi tan vỡ không phải là bệnh vô sinh, mà là sự vô tâm đến lạnh lẽo từ người từng hứa “đi cùng nhau qua giông bão”.

Giông bão đã đến. Nhưng anh là người buông tay trước.

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm như mọi ngày, nấu bữa sáng đơn giản: canh chua, trứng chiên và ly sữa đậu nành – món anh thích. Tôi đặt lên bàn một tờ giấy nhỏ:

“Nếu tình cảm em dành cho anh không đủ để gọi là hy sinh, thì em xin dừng lại ở đây. Vì em không muốn sinh con trong một căn nhà thiếu tin tưởng.”

Tôi không đợi anh thức dậy. Tôi xách một chiếc túi nhỏ, bước ra khỏi căn nhà từng là tổ ấm, nay chỉ còn là nơi trú ngụ của những lời vô tâm. Tôi bắt taxi về nhà mẹ. Không đem theo gì nhiều – mọi thứ tôi từng nâng niu, tôi để lại hết.

Ở nhà mẹ, tôi sống lại những ngày tuổi đôi mươi. Căn phòng nhỏ cũ kỹ nhưng ấm áp. Mẹ tôi không hỏi nhiều, chỉ im lặng ngồi bên cạnh tôi. Có lẽ bà hiểu – có những nỗi đau không cần nói ra.

Ba ngày sau, anh nhắn tin:
“Về nhà đi. Anh không có ý đó.”

Tôi không trả lời. Bởi tôi biết, đó chính xác là điều anh muốn nói. Anh không nổi nóng, không bị kích động – anh nói những điều ấy khi hoàn toàn tỉnh táo. Đó mới là điều đáng sợ. Không phải vì anh nói xấu tôi, mà vì trong lòng anh, tôi không còn là bạn đồng hành – chỉ là vật cản.

Một tuần sau, tôi đi tái khám một mình. Y tá hỏi khẽ:
“Chồng em không đi cùng à?”
Tôi mỉm cười: “Anh ấy bận.”

Bác sĩ nói tôi hoàn toàn khỏe mạnh, có khả năng giữ thai tốt nếu IVF thành công. Nhưng tôi gập hồ sơ lại, xin tạm hoãn kế hoạch. Tôi cần thời gian – không phải cho thể chất, mà cho tâm hồn.

Tôi quay về với công việc, học yoga, đọc sách, gặp gỡ bạn bè. Tôi dần tìm lại chính mình – người phụ nữ từng mạnh mẽ, từng mơ mộng nhưng không còn mù quáng. Một lần, tôi nhìn thấy cặp vợ chồng trẻ ngồi chọn sữa bầu trong quán cà phê, ánh mắt người chồng đầy yêu thương. Tôi không ghen tị – chỉ thấy tiếc. Tiếc vì đã từng nghĩ mình cũng sẽ có điều đó.

Hai tháng sau, anh tìm tôi. Gầy đi, hốc hác.
“Em định sống vậy mãi sao?” – anh hỏi.

Tôi đáp, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
“Em từng nghĩ có con với anh sẽ là hạnh phúc. Nhưng giờ, em hiểu: được sống với sự tôn trọng còn quan trọng hơn.”

Anh nói anh chỉ muốn ổn định tài chính, mua nhà rồi mới tính chuyện sinh con. Tôi chỉ mỉm cười:
“Vấn đề không phải là tiền. Mà là anh đã không chọn tin em. Anh chọn kể tội em với người ngoài, trong khi em đang cố vì anh từng chút một.”

Chúng tôi không tranh cãi nữa. Mọi thứ đã cạn. Ba tháng sau, chúng tôi ký đơn ly hôn. Không nước mắt, không ồn ào. Chỉ là một đoạn kết đã được báo trước từ rất lâu.

Anh nói: “Anh không nghĩ mọi chuyện đi đến mức này.”

Tôi chỉ cười: “Vì anh chưa từng nghĩ em cũng có thể rời đi.”

Tôi dọn về một căn hộ nhỏ. Không rộng, nhưng có cửa sổ đón nắng sớm. Tôi mua một chậu xương rồng, đặt nơi bệ cửa. Mỗi sáng nhìn nó, tôi tự nhủ: mình vẫn sống, vẫn kiên cường, vẫn có thể bắt đầu lại từ đầu.

Tôi chưa tiếp tục kế hoạch IVF. Nhưng tôi không từ bỏ. Nếu một ngày nào đó, tôi gặp được người đủ bao dung, tôi sẽ sẵn sàng. Còn nếu không – tôi vẫn sống tốt, vì giờ đây tôi biết:

Trước khi làm mẹ, hãy là người phụ nữ đủ mạnh mẽ để rời khỏi nơi khiến mình đau.

Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!