Chủ ngôi nhà cấp 4 từ chối nhận bồi thường 37 tỷ đồng, giờ "mắc kẹt" giữa khu biệt thự tiền tỷ, sống cảnh khó tin
Từng gây chấn động vì kiên quyết “nói không” với khoản đền bù lên đến 37 tỷ đồng, chủ nhân căn nhà cấp 4 ở Trung Quốc giờ đây sống giữa hai căn biệt thự xa hoa, nhưng chẳng ai ngờ được kết cục của câu chuyện lại như thế này.
Ngày 14 tháng 10 năm 2025, tạp chí Thanh Niên Việt đăng tải bài viết với tiêu đề "Chủ ngôi nhà cấp 4 từ chối nhận bồi thường 37 tỷ đồng, giờ "mắc kẹt" giữa khu biệt thự tiền tỷ, sống cảnh khó tin". Nội dung như sau:
Những năm gần đây, cụm từ “nhà đinh” (nail house) - để chỉ những ngôi nhà kiên quyết không chịu di dời trong các dự án giải tỏa, đã trở thành một hiện tượng đặc trưng ở Trung Quốc.
Từ những hộ dân “chống cày ủi” giữa công trường cho đến căn nhà lẻ loi giữa cao ốc, giữa xa lộ hay khu trung tâm thương mại, tất cả đều mang chung một hình ảnh vừa bi vừa hài: một dấu chấm nhỏ cố trụ lại giữa vòng xoáy đô thị hóa khổng lồ.



Nhìn từ trên cao, ngôi nhà nằm lọt thỏm giữa loạt các căn biệt thự tiền tỷ.
Trong số đó, câu chuyện của ông Trang Long Đệ (Zhuang Longdi) - chủ một ngôi nhà cấp 4 ở quận Ngô Giang, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc, từng được xem là “biểu tượng của sự cứng đầu” suốt nhiều năm.
Theo Sohu, vào năm 2011, khu đất nơi ông Trang sinh sống được quy hoạch để xây dựng một khu biệt thự cao cấp. Các hộ dân xung quanh lần lượt chấp nhận di dời sau khi nhận tiền bồi thường, chỉ riêng ông Trang là người duy nhất kiên quyết ở lại.
Ban đầu, phía chủ đầu tư đưa ra mức bồi thường khoảng 1 triệu NDT (hơn 3,7 tỷ đồng), sau đó tăng lên 3 triệu rồi 10 triệu NDT (tương đương hơn 37 tỷ đồng). Đây là con số đủ để mua vài căn hộ cao cấp thời điểm đó, nhưng ông Trang vẫn lắc đầu.



Xung quanh nhà bị bao bởi một ao nhỏ.
Ông cho biết: “ Tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn được sống ở nơi tôi đã gắn bó cả đời.” Tuy nhiên, theo nguồn tin địa phương, nguyên nhân thực sự là do ông Trang muốn được tái định cư ngay trong khu biệt thự mới, điều mà phía chủ đầu tư không thể đáp ứng.
Khi dự án chính thức thi công, căn nhà cấp 4 của ông Trang trở thành “ốc đảo” giữa biển công trình. Xung quanh bị quây kín bằng hàng rào sắt, nền đất san phẳng, máy xúc hoạt động ngày đêm. Điện nước bị cắt, không có lối ra chính.
Một số hình ảnh thời điểm đó từng lan truyền trên mạng cho thấy, căn nhà nhỏ của ông lọt thỏm giữa khu đất trống rộng lớn, xung quanh là cần cẩu, xe ủi và những khối bê tông ngổn ngang.
Sau vài năm, khu biệt thự hoàn thiện. Điều trớ trêu là căn nhà cấp 4 cũ kỹ của ông Trang lại nằm chình ình giữa đường nội khu, ngay giữa loạt biệt thự sang trọng, những căn nhà sơn trắng, mái đỏ, sân vườn cắt tỉa gọn gàng. Trong khi đó, mái tôn nhà ông đã gỉ sét, tường bong tróc, dây điện giăng chằng chịt.
Một nhân viên bảo vệ khu vực từng chia sẻ : “Nhà đó tồn tại như một vết gợn giữa cả khu. Chủ đầu tư từng tính chuyện mua lại, nhưng ông ấy không chịu giá nào hết.”



Bây giờ đôi vợ chồng này vẫn sống ở đây, như bị "mắc kẹt".
Theo Sohu, đến năm 2025, căn nhà này vẫn chưa bị phá bỏ. Ông Trang hiện đã ngoài 70 tuổi, sống cùng người vợ già. Cánh cổng sắt hoen gỉ, tường phủ đầy rêu, nhưng vẫn thấp thoáng bóng người ra vào.
Hàng xóm xung quanh kể lại, dù sống giữa khu biệt thự hàng chục tỷ đồng, ông Trang vẫn duy trì thói quen sinh hoạt cũ: nấu ăn bằng bếp than, gánh nước từ xa về, dùng đèn pin buổi tối.
Nhiều người khuyên ông nên bán đi để có cuộc sống dễ thở hơn, nhưng ông vẫn từ chối mọi lời đề nghị, khẳng định: “Đây là nhà của tôi, không ai có quyền đuổi tôi đi.”
Sau hơn mười năm “giữ nhà”, cuộc sống của vợ chồng ông Trang rơi vào cảnh cô lập hoàn toàn: không hàng xóm, không tiện ích, không an ninh. Họ phải sống nhờ máy phát điện, tự đào giếng lấy nước sinh hoạt.
Theo truyền thông Trung Quốc, trong suốt thời gian dài, ông Trang từng định kiện chính quyền địa phương nhưng không có kết quả. Đến năm 2016, sức khỏe yếu, hai vợ chồng rời khỏi căn nhà để về sống cùng người thân. Ngôi nhà sau đó bị bỏ hoang, cửa khóa kín, cỏ mọc um tùm.
Tuy nhiên, dấu tích “nhà đinh” của ông Trang vẫn còn đó, giữa khu biệt thự trắng sáng, một mảnh tường xám cũ kỹ vẫn đứng im, như nhắc lại câu chuyện từng khiến cả khu phố xôn xao.
Trước đó, báo Đời sống Pháp luật cũng đăng tải bài viết với tiêu đề "Chủ ngôi nhà 3 tầng từ chối nhận bồi thường 74 tỷ đồng, tuyên bố "dưới 1.000 tỷ không bàn” và cái kết". Nội dung như sau:
Nhắc đến “truyền thuyết đô thị” về những ngôi nhà không chịu di dời, người ta sẽ nghĩ ngay đến những công trình trơ trọi giữa rừng cao ốc, những biểu tượng vừa kỳ dị vừa đáng suy ngẫm về tốc độ đô thị hóa.
Và giữa Thâm Quyến - thành phố “tấc đất tấc vàng” của Trung Quốc, có một ngôi nhà như thế thật: Một căn ba tầng nhỏ bé, đứng lặng lẽ suốt gần 20 năm giữa những tòa nhà chọc trời, chỉ vì chủ nhân từng đòi bồi thường 300 triệu nhân dân tệ (tương đương khoảng 1.000 tỷ đồng) mới chịu di dời.

Hình ảnh căn nhà 3 tầng.
Theo Sina, vào đầu những năm 2008, Thâm Quyến bước vào giai đoạn cải tạo đô thị mạnh mẽ. Hàng loạt khu dân cư cũ được quy hoạch lại thành cao ốc, trung tâm thương mại, khu phức hợp sang trọng. Người dân nơi đây thường nói vui rằng, “ngủ dậy đã thành triệu phú”... Lúc này, một dự án cải tạo nhà cũ ở quận trung tâm được hầu hết người dân ủng hộ, nhận mức đền bù hợp lý và rời đi. Song, có duy nhất chủ của một căn nhà cao 3 tầng rộng hơn 300m2 - nằm đúng vị trí trung tâm của dự án thì lại kiên quyết từ chối.
Ban đầu, chủ đầu tư đưa mức đền bù 5 triệu NDT (khoảng 18,5 tỷ đồng). Gia đình này từ chối. Chủ đầu tư nâng lên 8 triệu, rồi 10 triệu, cuối cùng là 20 triệu NDT (khoảng 74 tỷ đồng) nhưng đáp lại vẫn là cái lắc đầu. “Ngôi nhà của tôi ở vị trí vàng, vô giá. Dưới 300 triệu NDT (khoảng 1.000 tỷ đồng), chúng tôi không bàn,” chủ hộ tuyên bố. Một con số khiến cả giới bất động sản khi ấy sửng sốt. Bởi thời điểm đó, mức đền bù 10 triệu NDT đã là siêu hiếm ở Thâm Quyến, chứ chưa nói đến 300 triệu - gấp tới 30 lần giá thị trường.

Chủ nhà kiên quyết không rời đi.
Từ năm 2008 đến 2010, đôi bên vẫn giằng co. Chủ đầu tư tìm đủ cách thương lượng, nhưng gia chủ giữ vững lập trường. Không thể cưỡng chế, vì toàn bộ giấy tờ quyền sở hữu nhà đất của hộ này đều hợp pháp. Sau nhiều lần kiện tụng không đi đến kết quả, tòa án xác định đây là vấn đề hành chính, không thuộc thẩm quyền xét xử. Vụ kiện khép lại, ngôi nhà 3 tầng vẫn nằm nguyên giữa vùng đất mà toàn bộ các hộ khác đã di dời.
Đến lúc này, phía doanh nghiệp tuyên bố một câu được xem như “đòn chốt hạ”: “Chúng tôi không cần nữa. Muốn ở bao lâu thì ở.”
Từ đó, bản vẽ dự án được chỉnh lại, toàn bộ tòa cao ốc, khu trung tâm thương mại được xây dựng bao quanh ngôi nhà cũ kỹ ấy. Đến năm 2013, khi dự án hoàn tất, căn nhà nhỏ nằm trơ trọi giữa bãi đỗ xe - như một “ốc đảo” giữa lòng đô thị rực rỡ ánh đèn. Xung quanh là cao ốc kính thép, trung tâm thương mại, đường lớn. Chỉ riêng căn nhà 3 tầng vẫn giữ nguyên lớp sơn cũ, lan can sắt gỉ, cửa gỗ đã bạc màu. Ban công tầng hai treo mấy chậu cây nhỏ, bên dưới là sân xi măng lát cũ, vừa đủ đỗ một chiếc xe máy.
Truyền thông gọi đây là “ngôi nhà đinh” - nghĩa đen là “chiếc đinh cắm chặt vào đất”, nghĩa bóng là người không chịu rời đi dù thế giới xung quanh đã đổi thay.


Căn nhà 3 tầng nhưng giờ lọt thỏm giữa phố xá đông đúc.
Người dân xung quanh kể, đêm nào ánh đèn cao ốc chiếu xuống cũng sáng trưng căn nhà, còn ban ngày, chủ hộ vẫn sống như bình thường, đi chợ, phơi đồ, tưới cây. Dù vậy, căn nhà giờ không thể bán, không thể di dời, cũng chẳng còn ai muốn ở.
Hiện tại, giá đất ở Thâm Quyến đã tăng gấp hàng chục lần, căn nhà 3 tầng này cũng không còn nằm trong quy hoạch, không được định giá lại, không thể chuyển nhượng,... Giữa những đại lộ sáng đèn và những tòa cao ốc 50 tầng, căn nhà 3 tầng ấy vẫn đứng đó – thứ duy nhất không thay đổi suốt 20 năm qua. Hình ảnh một căn nhà đã cũ, về cả vẻ bề ngoài lẫn nội thất bên trong nằm lọt thỏm giữa khu nhà tầng, bãi đậu xe hơi vẫn được nhiều người quan tâm.

Góc nhìn từ trong nhà, đây vẫn là nơi sinh sống của nhiều thế hệ trong gia đình này.
Câu chuyện này từ lâu đã chia cộng đồng mạng Trung Quốc thành hai luồng ý kiến. Một bên cho rằng chủ nhà quá tham, tự tay bỏ lỡ cơ hội đổi đời. Bên còn lại lại trách doanh nghiệp quá cứng nhắc, chỉ chăm chăm tính toán chi phí mà thiếu sự linh hoạt. Không ít người chia sẻ rằng, với số tiền bồi thường 10 triệu NDT năm đó gia chủ đã mua được rất nhiều căn nhà khác. Nhưng bây giờ họ có chỉ 1 căn nhà cô độc giữa sự phồn hoa.
Cuối cùng, cuộc giằng co này rốt cuộc ai thắng, ai thua, e rằng chỉ có người trong cuộc mới rõ.