Chủ ngôi nhà 3 tầng từ chối nhận bồi thường, tuyên bố "không nhận được số tiền gấp 4 thì không di dời” và cái kết
Đòi bồi thường gấp 4 lần mới chịu di dời, gia chủ Trung Quốc nhận kết cục đầy cay đắng.
Ngày 14 tháng 12 năm 2025, báo Đời Sống Pháp Luật đăng tải bài viết với tiêu đề "Chủ ngôi nhà 3 tầng từ chối nhận bồi thường, tuyên bố "không nhận được số tiền gấp 4 thì không di dời” và cái kết". Nội dung như sau:
Trong quá trình phát triển hạ tầng tại Trung Quốc, không ít trường hợp người dân từ chối di dời, kiên quyết giữ đất để đòi mức bồi thường cao hơn quy định. Trường hợp dưới đây là một ví dụ.
Vào năm 2010, khi tuyến đường sắt cao tốc Hàng Châu – Ninh Ba đi qua khu vực Páo Giang, thuộc thành phố Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, được phê duyệt quy hoạch. Theo thiết kế ban đầu, một số hộ dân trong khu vực này cần di dời để bàn giao mặt bằng phục vụ thi công.
Trong bối cảnh đời sống nông thôn còn nhiều khó khăn, khoản đền bù lên tới hàng triệu NDT giúp người dân ở đây có “cơ hội đổi đời”. Vì vậy, sau khi có thông báo từ phía chính quyền, phần lớn các hộ dân đã nhanh chóng đồng ý di dời theo phương án chung. Chỉ có gia đình ông Tôn (tên nhân vật đã được thay đổi) từ chối phương án bồi thường, không chịu di dời.

Theo người này, căn nhà 3 tầng của ông có sân vườn và nằm ở vị trí thuận lợi nên mức đền bù theo tiêu chuẩn chung là “không thỏa đáng”. Gia đình ông đưa ra yêu cầu bồi thường cao gấp 4 lần mức mà chính quyền đề xuất.
Con số này lập tức gây tranh cãi. Các cơ quan chức năng từ chối yêu cầu này vì cho rằng sẽ tạo tiền lệ xấu, làm phá vỡ tính công bằng trong công tác giải phóng mặt bằng. Các cuộc thương lượng giữa 2 bên diễn ra nhiều lần nhưng đều rơi vào bế tắc.
Không lâu sau, gia đình họ Vương – một hộ dân sống sát bên – cũng thay đổi quyết định. Ban đầu, họ dự định chấp nhận phương án bồi thường để di dời như các hộ khác. Nhưng khi thấy gia đình họ Tôn kiên quyết “giữ nhà”, gia đình họ Vương cũng nảy sinh tâm lý chờ đợi, hy vọng có thể đạt được mức bồi thường cao hơn nếu tiếp tục bám trụ. Điều này khiến việc giải phóng mặt bằng càng thêm phức tạp.
Việc hai hộ dân không chấp nhận di dời khiến tiến độ dự án bị ảnh hưởng. Trong khi đó, tuyến đường sắt cao tốc là công trình trọng điểm, không thể kéo dài vô thời hạn chỉ vì một vài trường hợp cá biệt. Sau nhiều cuộc họp đánh giá, chính quyền địa phương cùng đơn vị thi công đã đưa ra quyết định điều chỉnh thiết kế tuyến đường.

Thay vì tiếp tục thương lượng hoặc tiến hành cưỡng chế, tuyến cao tốc được thiết kế “né” 2 căn nhà nói trên. Cứ thế, đường ray được bẻ cong, chạy lệch so với phương án ban đầu để không đi qua khu đất của 2 hộ dân này. Nhờ đó, dự án vẫn được triển khai đúng tiến độ, dù chi phí và độ phức tạp trong thi công tăng lên đáng kể.
Không còn nằm trong diện phải thu hồi đất, 2 gia đình nói trên cuối cùng không nhận được bất kỳ khoản bồi thường nào. Khi dự án đường sắt cao tốc hoàn thành và đi vào vận hành, ngôi nhà của họ trở thành những công trình “lọt thỏm” giữa không gian đã bị giải phóng mặt bằng. Mỗi ngày, các đoàn tàu cao tốc liên tục chạy qua, kéo theo tiếng ồn lớn, rung chấn mạnh và bụi bặm, ảnh hưởng trực tiếp đến đời sống sinh hoạt.
Đáng chú ý, đường ray tàu cao tốc chỉ cách ngôi nhà của ông Tôn chưa đầy 10m, khiến căn nhà rung lên rõ rệt mỗi khi tàu chạy qua với tốc độ cao. Cùng với những bất tiện về sinh hoạt, giá trị sử dụng và giá trị kinh tế của ngôi nhà cũng sụt giảm rõ rệt. Nằm sát tuyến đường sắt cao tốc, căn nhà khó có thể cải tạo, mở rộng hay chuyển đổi mục đích sử dụng. Điều này khiến chủ nhà rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan: ở lại thì phải chấp nhận tiếng ồn, rung chấn kéo dài, còn nếu muốn bán hoặc di dời cũng không hề dễ dàng.
Trước đó, chuyên trang của tạp chí Người Đưa Tin cũng đăng tải bài viết tương tự với tiêu đề "Từng cố thủ 10 năm để đòi 56 tỷ đồng đền bù đất, chủ căn nhà 30m² giờ bật khóc thừa nhận: “Tôi chỉ muốn thoát khỏi nơi này”". Nội dung như sau:
Cơ hội đổi đời
Câu chuyện bắt đầu năm 2010, khi Quảng Châu (Trung Quốc) gấp rút chuẩn bị cho Đại hội Thể thao châu Á. Dự án cầu vượt Hải Châu Dũng được đẩy nhanh tiến độ. Căn nhà 30 m² gia đình bà Lương Dung nằm trong 1 khu nhà cũ, đúng ngay vị trí quy hoạch trọng điểm.

Cây cầu trong sự việc
Khi ấy, phương án bồi thường của chính quyền được đánh giá là hào phóng. Mỗi hộ được nhận căn hộ tái định cư mới, diện tích lớn hơn nhà cũ, kèm khoản hỗ trợ tiền mặt 8.000 NDT/m² (gần 30 triệu đồng). Với diện tích nhà bà Lương, số tiền bồi thường đã hơn 240.000 NDT (khoảng 894 triệu đồng) – 1 khoản tiền vô cùng lớn đối với gia đình.
Ban đầu, bà Lương cũng vui mừng như bao người. Bà tính toán chỗ đặt bộ sofa mới, thậm chí còn hỏi giá thợ để sửa sang căn hộ tái định cư. Nhưng rồi, khi nghe vài hộ dân khác muốn nâng giá, cộng thêm thông tin nhà mình nằm đúng vị trí then chốt của dự án, bà bắt đầu nảy sinh ý định đòi nhiều hơn.
Từ hy vọng chuyển sang nghi ngờ, từ hợp tác chuyển sang quyết liệt phản đối, thái độ của bà thay đổi chóng mặt. Bà tự nhủ: “Nhà mình là đất vàng, sao lại chỉ nhận như người khác?”
Bà Lương Dung
Từ chối hết lần này đến lần khác
Trong nhiều tháng, tổ công tác giải tỏa kiên nhẫn tìm đến nhà bà Lương, vừa thuyết phục vừa lắng nghe. Họ cho bà quyền tự chọn căn hộ tái định cư. Nhưng bà lần lượt viện đủ lý do: căn thì “không hợp hướng”, căn thì “không thích thiết kế”, thậm chí ngay cả căn có hướng nhìn ra sông được nhiều người ao ước bà cũng từ chối với lý do “bị phong thấp, không hợp ở gần nước”.
Khi mức bồi thường được nâng lên 10.000 tệ/m² (khoảng 37 triệu đồng), bà vẫn không đồng ý. Đỉnh điểm là khi bà đưa ra yêu cầu 300.000 NDT (khoảng 1,1 tỷ đồng), khiến đội giải tỏa rơi vào bế tắc. Dẫu biết yêu cầu vô lý, họ vẫn tìm cách thương lượng, hy vọng tiến độ công trình không bị ảnh hưởng. Nhưng khi chủ đầu tư buộc lòng chấp nhận mức đó, bà lại đổi ý, nâng lên 500.000 NDT (khoảng 1,8 tỷ đồng), rồi 800.000 NDT (khoảng 2,9 tỷ đồng) và sau cùng là con số 1,5 triệu NDT (gần 56 tỷ đồng), bà nói: “Không trả 1,5 triệu tệ thì đừng mơ tôi chuyển đi.”
Đại hội Thể thao càng đến gần, áp lực thi công càng lớn. Cuối cùng, chính quyền đưa ra mức đề nghị là 400.000 NDT (khoảng 1,4 tỷ đồng). Nhưng bà Lương vẫn cự tuyệt. Cuối tháng 9/2010, trước thông báo cảnh báo “tiếp tục cản trở sẽ vi phạm pháp luật”, bà vẫn giữ nguyên thái độ.

Một góc nhà của bà Lương Dung
Kết quả
Không thể trì hoãn thêm, ban quản lý dự án buộc phải lựa chọn phương án điều chỉnh thiết kế, cho cầu dẫn uốn cong tách đôi, vòng qua 2 bên căn nhà. Thế là cái tên “Con mắt Hải Châu” ra đời.
Sau đó, ngôi nhà nhỏ bị nhánh cầu cao hơn 10 mét vây kín. Phía trước là làn xe tốc độ cao, ồn ào suốt ngày đêm; phía sau là khói bụi mịt mù khiến bà gần như không dám mở cửa sổ. Ánh sáng tự nhiên bị chắn, cả căn nhà chìm trong bóng tối. Nền móng nhà bị ảnh hưởng, tường nứt, những ngày mưa nước từ mái thấm xuống khiến gia đình bà phải chịu cảnh “ngoài trời mưa to, trong nhà mưa nhỏ”.

Căn nhà của bà Lương Dung nằm kẹt giữa cây cầu
Thêm vào đó, căn nhà trở thành “điểm check-in đặc biệt”, có không ít người tò mò đến gõ cửa, chụp ảnh, vứt rác bừa bãi. Tất cả khiến cuộc sống của bà như rơi xuống vực thẳm.
Từ hi vọng đổi đời nhờ giải tỏa, gia đình bà Lương lại mắc kẹt giữa 2 nhánh cầu suốt 10 năm. Đến năm 2020, bà Lương đã tự mình tìm đến cơ quan chức năng xin hỗ trợ, bà nghẹn lời: “Nếu được quay lại thời điểm 10 năm trước, tôi sẽ ký ngay mà không đắn đo.”
Hiện giờ, bà Lương đã rời khỏi căn nhà cũ, còn nơi ấy chỉ còn lại một khối nhà xuống cấp, được đánh giá là nguy hiểm. Cây cầu vẫn vận hành, dòng xe vẫn qua lại.
Câu chuyện của bà Lương Dung nhắc nhở rằng khi lợi ích cá nhân bị đẩy lên đến cực đoan, cả cá nhân lẫn cộng đồng đều phải gánh hậu quả. Và trên hành trình phát triển đô thị, sự hài hòa giữa tiếng nói của người dân và nhu cầu của thành phố luôn là điều không thể xem nhẹ.
