Chồng bảo ngu mới đâm đầu vào tôi

Đây chính là cách né nồm, tránh nồm rẻ nhất hiệu quả nhất miền Bắc!

Tôi cảm thấy bị coi thường, xúc phạm và nhận thấy hiện tại im lặng là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề.

Báo VnExpress có bài viết: "Chồng bảo ngu mới đâm đầu vào tôi", nội dung như sau:

Hôn nhân chông chênh và nỗi cô đơn của tôi

Tôi và anh ấy đã kết hôn được hơn một năm rưỡi, sau hai năm tìm hiểu. Suốt thời gian yêu nhau, chúng tôi cũng có những lần giận hờn rồi lại làm lành, và rồi, cả hai quyết định tiến tới hôn nhân. Cứ ngỡ mọi thứ sẽ êm đẹp, nhưng giờ đây, tôi cảm thấy mình và chồng ngày càng xa cách. Có lẽ là vì mỗi người đều có những kỳ vọng riêng về đối phương, nhưng rồi lại thất vọng khi người kia không như mình mong đợi.

Gần đây, cuộc sống của tôi như một gánh nặng khổng lồ. Từ công việc đến chuyện con cái, áp lực cứ đè nặng lên vai. Cả hai bên gia đình đều mong ngóng có cháu, trong khi tôi lại đang đối mặt với chuyện hiếm muộn. Những ngày tháng điều trị, tôi lủi thủi một mình ra vào bệnh viện (và vẫn đang tiếp tục điều trị). Số lần chồng đi cùng tôi chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bao nhiêu tiền lương ít ỏi tôi dành dụm được đều đổ hết vào việc thăm khám, thuốc thang. Vậy mà chồng tôi, ngay cả tiền sinh hoạt hàng ngày cũng cứ kì kèo không muốn đưa, lý do là anh ấy còn nhiều khoản phải chi nên không đủ.

Tôi thực sự cảm thấy kiệt sức và chán nản, đến mức gần đây chẳng còn muốn trò chuyện, chia sẻ bất cứ điều gì với anh ấy nữa. Anh ấy nhận ra sự thay đổi của tôi, rồi có ngỏ ý muốn nói chuyện thẳng thắn để giải quyết vấn đề. Nhưng tôi chỉ biết ngồi đó, nước mắt cứ thế chảy dài mà không thể nói nên lời. Tôi thừa nhận bản thân không giỏi ăn nói, lại nhút nhát và rất dễ xúc động. Tôi không thể bình tĩnh trả lời ngay những câu hỏi của chồng, khiến cuộc nói chuyện càng thêm căng thẳng và chẳng đi đến đâu.

Hôm sau, tôi đã cố gắng bắt chuyện lại với anh, nhưng đổi lại chỉ là những lời lẽ lạnh lùng mà tôi không thể ngờ chồng mình lại có thể thốt ra được. Anh ấy bảo tôi vô ơn, thấp kém về nhận thức, và ngu mới đâm đầu vào tôi. Cuộc trò chuyện lại rơi vào ngõ cụt. Tôi cảm thấy bị coi thườngxúc phạm nặng nề. Hiện tại, tôi nhận ra rằng im lặng có lẽ là cách tốt nhất để giải quyết mọi chuyện. Tôi thật sự bế tắc, cảm giác như mọi thứ đang tan vỡ. Mong mọi người chia sẻ cùng tôi.

Báo VnExpress có bài viết: "Tôi từng nghĩ chồng tử tế, cho đến khi mẹ tôi vào chăm cháu", nội dung như sau:

Cuộc sống hôn nhân của tôi và chồng đã gần 9 năm rồi, kết hôn cũng được 3 năm, có với nhau một bé trai 8 tháng tuổi kháu khỉnh. Tình cảm vợ chồng thì chẳng có gì đáng để bận tâm, vẫn luôn gắn bó. Ấy vậy mà, có một chuyện tôi chưa từng nghĩ sẽ trở thành vấn đề, lại đang làm tôi đau đầu từng ngày.

Mọi chuyện bắt đầu phức tạp hơn từ khi tôi sinh con, vì chồng tôi… anh ấy yêu con đến mức thái quá. Từ lúc con chào đời đến giờ, mẹ ruột tôi từ quê đã lên Sài Gòn ở cùng để đỡ đần việc chăm sóc gia đình nhỏ. Mẹ tôi năm nay 63 tuổi rồi, sức khỏe cũng không còn tốt nữa, nào là cao huyết áp, rối loạn tiền đình, rồi giãn tĩnh mạch chân nữa chứ.

Chồng tôi thì vốn kỹ tính, đặc biệt là trong việc chăm sóc con cái. Từ chuyện ăn uống, vệ sinh cho đến giấc ngủ của con, anh ấy đều muốn phải đúng theo ý mình. Anh lo lắng đến mức cứ chuyện nhỏ nhặt cũng dễ bị thổi phồng thành vấn đề lớn. Không ít lần, tôi và chồng đã cãi vã chỉ vì tôi thấy phản ứng của anh ấy quá mức cần thiết. Dù tôi đã cố gắng ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc, góp ý về cách nuôi dạy con, nhưng cứ hễ gặp tình huống tương tự, mọi chuyện lại đâu vào đấy.

Ví dụ như khi con bị té, tôi thường nhẹ nhàng an ủi, động viên con tự đứng dậy và bảo "không sao đâu"; còn chồng tôi thì ngay lập tức lao đến bế con lên, dỗ dành, rồi quay sang trách tôi sao không chạy lại bế con ngay.

Mẹ tôi và chồng, hai tính cách hoàn toàn trái ngược nhau. Mẹ tôi thì hay nói nhiều, đôi khi hơi lan man nhưng thật lòng không có ý xấu; còn chồng tôi thì lại không hợp với kiểu nói chuyện đó. Anh ấy rất dễ cáu kỉnh và hay cằn nhằn. Anh chê mẹ tôi nói quá nhiều, hay than vãn, rên rỉ, đặc biệt là chuyện vệ sinh.

Anh ấy thường bảo "anh chỉ đang nói chuyện bình thường", nhưng sống với nhau gần 10 năm rồi, tôi hiểu rõ đó không đơn giản chỉ là những cuộc trò chuyện bình thường. Tôi đã từng nói với chồng: "Nhiều chuyện em nói được nhưng anh thì không, vì đó là mẹ em, còn anh là con rể, cần có sự tế nhị, nhẹ nhàng trong cách ứng xử", vậy mà những lời tôi nói dường như chẳng có tác dụng gì cả.

Mẹ tôi vì thương con, thương cháu nên lúc nào cũng nhẫn nhịn. Mỗi khi bị chồng tôi nói những lời khó nghe, mẹ chưa bao giờ phản ứng lại. Bà sợ nếu cãi vã thì không khí trong nhà sẽ căng thẳng, ảnh hưởng đến cháu. Thỉnh thoảng, mẹ có tâm sự với tôi, chỉ là để giãi bày nỗi lòng chứ chưa bao giờ yêu cầu tôi phải làm gì vì bà cả. Tôi biết mẹ buồn nhưng bà vẫn chọn cách im lặng.

Còn tôi, đứng giữa hai người, tôi thấy bản thân ngày càng mệt mỏi và bất lực. Thật lòng mà nói, tôi cũng không hợp tính mẹ cho lắm, nhưng vì là mẹ mình nên dễ dàng bỏ qua và cho qua hơn. Tôi không kể chi tiết vì ai cũng có lý lẽ của riêng mình, nhưng chốt lại với chồng là mình đang nhờ mẹ chăm con, anh ấy không thể yêu cầu mẹ làm giống y hệt như anh ấy được. Còn nếu anh ấy không ưng, thì cho mẹ về, rồi thuê người mà chăm.

Dù đã nhiều lần nói chuyện thẳng thắn với chồng, thậm chí tôi còn chia sẻ những vất vả của mẹ để mong anh ấy hiểu và đồng cảm, thế nhưng cuối cùng anh ấy vẫn chỉ chốt lại bằng những câu như "hạn chế giao tiếp" hay "anh rất ghét, mà không hiểu vì sao lại ghét như vậy". Tôi đã từng hỏi lại anh: "Anh cư xử như vậy, rồi nếu ai hỏi lý do, anh sẽ trả lời sao? Má chưa từng nặng lời, chưa có thái độ không tốt gì với anh cả, chỉ là không hợp tính, không hợp cách nói chuyện, như vậy có đáng để anh ghét và đối xử như thế không?"

Gần đây, có lẽ mẹ tôi cũng cảm nhận được sự khó chịu từ con rể nên bà cũng hạn chế nói chuyện hẳn. Những chuyện nhỏ trong nhà như đổ gạo, lấy đồ cho cháu… mẹ đều trực tiếp nói với tôi chứ không thông qua anh ấy nữa. Còn tôi, tôi bắt đầu trở nên lạnh nhạt với chồng, không còn thân mật như trước, một phần vì giận, một phần vì không biết nên cư xử thế nào mới đúng.

Nhiều lúc, tôi đã nghĩ sẽ cư xử với gia đình chồng y như cách anh ấy đối xử với mẹ tôi, thế nhưng trong thâm tâm tôi không muốn làm điều đó. Ba mẹ chồng, anh chị bên chồng đều hiền lành, tử tế và đối xử với tôi rất tốt. Từ khi cưới nhau ba năm nay, vợ chồng tôi chỉ về thăm nhà chồng vào dịp lễ tết nên chưa từng có mâu thuẫn gì đáng kể.

Tôi cảm thấy uất ức và không phục chồng. Tại sao tôi luôn cố gắng sống biết điều, nhún nhường, giải thích hết lời mà cách cư xử của chồng ngày càng tệ đi? Tôi thấy mình đang rơi vào một trạng thái chông chênh, mệt mỏi và đơn độc ngay trong chính mái ấm này. Không biết đến bao giờ mọi thứ mới có thể nhẹ nhàng hơn?

Nguồn:

https://vnexpress.net/chong-bao-ngu-moi-dam-dau-vao-toi-4903168.html

https://vnexpress.net/toi-tung-nghi-chong-tu-te-cho-den-khi-me-toi-vao-cham-chau-4903731.html

Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!