Chăm vợ bị li//ệt suốt 5 năm, một lần quên đồ về lấy, vừa mở cửa tôi liền nhìn thấy… cảnh tượng đó khiến tôi ng/ã ng/ửa
“5 năm trời, tôi gắn bó với chiếc giường bệnh hơn là giường ngủ của mình. Tôi bón cho vợ từng thìa cháo, thay từng miếng băng, lau từng giọt mồ hôi. Người ta bảo tôi dại, nhưng tôi tin vào tình nghĩa vợ chồng. Cho đến một chiều, tôi quên ví ở nhà, quay về sớm hơn thường lệ. Mở cửa phòng, tôi chết đứng. Thế giới tôi gìn giữ suốt ngần ấy năm, đổ sụp chỉ trong một cái chớp mắt…”
Minh là một người đàn ông ngoài ba mươi, có ngoại hình gầy gò nhưng vẫn toát lên sự mạnh mẽ, bền bỉ. Khuôn mặt anh mang dấu vết của thời gian và sự lao lực, những nếp nhăn hằn lên khiến anh trông già dặn hơn tuổi thật của mình. Minh sống cùng vợ là Thảo trong một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố Huế, nơi mà họ đã dựng nên tổ ấm từ những ngày còn là những giáo viên tiểu học. Cuộc sống của họ bình dị nhưng luôn tràn đầy niềm vui, không giàu có nhưng yên ấm, và đó là điều mà nhiều người mong muốn.
Nhưng rồi, cuộc sống đã không còn như xưa. Một ngày cuối năm, khi Tết đang đến gần, Thảo gặp phải tai nạn giao thông nghiêm trọng khi đang đi chợ Tết. Cô bị chấn thương cột sống và phải sống trong tình trạng liệt nửa người. Thời điểm ấy, Minh vẫn đang đứng lớp và nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, báo tin dữ về vợ mình. Đứng trước giường bệnh của Thảo, Minh không thể tin được rằng người vợ từng hoạt bát, vui vẻ, giờ đây chỉ còn biết rơi nước mắt trong sự bất lực.
Sau tai nạn, Minh quyết định xin nghỉ phép dài hạn để chăm sóc vợ. Anh dành tất cả thời gian chăm lo cho Thảo, từ việc ăn uống, vệ sinh cá nhân cho đến việc thực hiện vật lý trị liệu tại nhà. Căn nhà nhỏ bé trở thành một "trạm y tế mini" với đủ các loại thuốc men, băng gạc và thiết bị hỗ trợ. Anh kiên trì giúp vợ, hy vọng từng ngày cô sẽ hồi phục. Nhưng cuộc sống của Minh không chỉ có công việc chăm sóc vợ, mà còn phải kiếm sống để duy trì cuộc sống gia đình. Anh sửa điện tại nhà để kiếm thêm thu nhập, còn buổi tối lại ngồi bên vợ, đọc sách cho cô nghe, mát-xa chân tay cho cô.
Có người đã khuyên Minh đưa vợ vào viện dưỡng lão để tiện chăm sóc hơn, nhưng anh đã từ chối. Minh kiên quyết nói: “Vợ tôi, tôi chăm. Không ai thay được.” Dù rằng những ngày tháng ấy đã rất vất vả, Minh không hề oán trách. Anh chỉ nghĩ đơn giản rằng tình yêu của mình sẽ có thể giúp Thảo vượt qua tất cả.
Gia đình nội ngoại lúc đầu còn qua lại, giúp đỡ một chút, nhưng theo thời gian, mỗi người lại có cuộc sống riêng của mình, và sự hỗ trợ dần thưa thớt. Minh không trách ai, vì anh hiểu rằng chăm sóc một người bị liệt không phải là công việc dễ dàng, và không ai có thể làm mãi được. Anh đã chấp nhận số phận và chỉ biết sống ngày qua ngày trong cuộc sống bình dị ấy, nơi mà chỉ có anh và Thảo.
Thế rồi một ngày, trong khi Minh đang trên đường đến tiệm sửa điện, anh bỗng nhớ ra rằng mình để quên chiếc ví ở nhà. Chiếc ví chứa đựng tất cả giấy tờ quan trọng và tiền bạc cần thiết cho công việc. Anh quay lại nhà, chỉ với ý nghĩ sẽ nhanh chóng lấy ví rồi tiếp tục công việc. Nhưng khi bước vào nhà, Minh đã chứng kiến một cảnh tượng khiến cả cuộc đời anh thay đổi mãi mãi.
Trên chiếc giường nơi Thảo vẫn nằm suốt năm qua, lúc này có một người đàn ông lạ ngồi cạnh Thảo. Anh ta mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần kaki, gương mặt khá quen thuộc với Minh, hình như là kỹ thuật viên vật lý trị liệu mà Minh đã thuê một vài lần trước đó. Nhưng điều khiến Minh sững sờ không phải là người đàn ông đó, mà chính là Thảo. Cô không còn nằm bất động như trước nữa, mà đang ngồi dậy, vững vàng, không cần đến điểm tựa. Và điều khiến Minh càng choáng váng hơn là đôi tay Thảo đang nắm chặt tay người đàn ông kia, như thể đang níu giữ một điều gì đó.
Minh bước vào, giọng anh khản đặc, đôi chân lảo đảo: “Thảo… em… đi lại được bao lâu rồi?” Anh không thể tin vào những gì mình đang nhìn thấy.
Thảo nhìn Minh, mắt tròn xoe, khuôn mặt tái đi. Cô cúi đầu, lặng lẽ nói: “Gần 8 tháng.”
“8 tháng…” – Minh lặp lại, trong đầu anh trống rỗng, không thể nào hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra trong suốt thời gian qua.
Thảo khóc. Lần đầu tiên sau nhiều năm, nước mắt cô không phải vì nỗi đau thể xác. “Em sợ anh biết… Em sợ ánh mắt của anh, sợ sự kỳ vọng, sợ cả… chính mình. Em không còn biết mình là ai nữa. 5 năm qua… em sống như cái bóng. Và khi cơ thể em dần hồi phục… em không biết làm gì với chính mình. Anh cho em tất cả… nhưng em không thể yêu anh như xưa nữa…”
Minh không nói gì, trái tim anh quặn lại trong đau đớn. Anh không cảm thấy bị phản bội, nhưng cảm giác 5 năm yêu thương, hy sinh của mình giờ đây trở nên vô nghĩa. Anh từng nghĩ rằng chỉ cần cố gắng hết mình, tình yêu sẽ giúp chữa lành tất cả. Nhưng anh đã quên rằng có những vết thương nằm sâu trong lòng người, không thể nào chữa lành chỉ bằng nỗ lực một phía.
Người đàn ông kia định rời khỏi phòng, nhưng Minh giơ tay ngăn lại. “Anh không cần đi đâu. Tôi chỉ muốn nghe một lời – thành thật.”
Người đàn ông cúi đầu, nói nhỏ: “Tôi không có ý làm tổn thương anh, nhưng cô ấy cần một người biết lắng nghe. Anh là chồng, là người chăm sóc, nhưng không phải là người hiểu cô ấy. Cô ấy cô đơn… ngay trong tình yêu của anh.”
Minh im lặng, bước ra khỏi nhà, tay vẫn cầm chiếc ví mà anh quay lại lấy. Đoạn đường về tiệm sửa điện như dài gấp đôi. Trời bắt đầu đổ mưa.
Minh dọn ra khỏi căn nhà ấy, về quê ngoại sống một thời gian. Anh không trách móc, không kiện tụng. Đơn ly hôn được anh ký nhanh chóng, để lại nhà cửa cho Thảo. “Coi như tôi trả ơn 5 năm vợ chồng”, anh viết trong tờ đơn, với nét chữ run rẩy nhưng đầy quyết tâm.
Minh trở lại nghề giáo viên, nhưng là ở một trường làng nhỏ. Cuộc sống không còn bộn bề lo toan, nhưng cũng không thiếu buồn tủi. Anh học cách sống chậm lại, học cách yêu thương bản thân trước khi yêu thương ai khác.
Có người hỏi anh: “Anh có hối hận vì đã hy sinh nhiều đến vậy không?”
Minh lắc đầu, nở một nụ cười buồn: “Không. Vì khi yêu, người ta đâu tính toán. Nhưng từ giờ, tôi sẽ học cách yêu chính mình trước, rồi mới yêu ai khác.”
Câu chuyện này không có kẻ ác hay người tốt tuyệt đối. Minh không sai vì đã yêu quá nhiều, Thảo cũng không sai vì muốn sống lại cuộc đời của mình. Sai lầm lớn nhất của họ là cả hai đều nghĩ rằng tình yêu sẽ giữ được mọi thứ — kể cả những điều đã chết trong im lặng.