Bố chồng tôi ngày nào cũng giục 2 cô con dâu đẻ thêm vì "cảm thấy bất hạnh" khi có tận 5 đứa cháu gái
Sóng gió bắt đầu từ… chính chuyện sinh đẻ của tôi và chị dâu.
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: Bố chồng tôi ngày nào cũng giục 2 cô con dâu đẻ thêm vì "cảm thấy bất hạnh" khi có tận 5 đứa cháu gái", nội dung như sau:
Tôi kết hôn khi vừa tròn 28 tuổi – cái tuổi mà người ta vẫn thường bảo là “chín chắn để lấy chồng, đủ lớn để hiểu đời”. Tôi không cưới sớm, cũng chẳng trễ nải. Mọi chuyện khi ấy, tưởng như đều an yên, suôn sẻ. Nhà chồng tôi có hai người con trai, chồng tôi là con út còn anh cả thì lập gia đình trước vài năm và đã có ba cô con gái đáng yêu. Tôi từng nghĩ, làm dâu trong một gia đình như thế sẽ là điều dễ chịu: hai nàng dâu trẻ trung, đám trẻ thì sàn sàn tuổi nhau, tha hồ ríu rít trong nhà – một khung cảnh mà tôi từng rất háo hức hướng đến.
Thế nhưng, mọi chuyện không hề suôn sẻ như tôi tưởng. Mâu thuẫn đầu tiên đến một cách bất ngờ – từ chuyện sinh nở của tôi và chị dâu.
Một ngày, tin tôi mang thai sinh đôi khiến cả gia đình sửng sốt. Không ai trong họ hàng từng có trường hợp tương tự, nên chuyện này trở thành chủ đề “nóng” suốt mấy tuần. Hai cô con gái sinh đôi ra đời khỏe mạnh, đáng yêu. Ai nấy đều vui mừng, gửi lời chúc tụng và gọi đó là “lộc trời cho”.
Chỉ duy nhất một người dường như không hào hứng trước tin vui này – bố chồng tôi. Ông không thể hiện rõ thái độ phản đối ngay từ đầu, nhưng ánh mắt và những câu nói nửa đùa nửa thật của ông như mũi dao găm vào lòng tôi.
“Lạ thật, hai thằng con lấy hai đứa vợ mà không đứa nào biết đẻ con trai à?”
“Đẻ năm đứa con gái, đến lúc chết thì ai lo, ai thắp hương cho?”
Lúc đầu, tôi còn tự trấn an rằng đó chỉ là lời nói bâng quơ. Người già mà, hay nói linh tinh. Nhưng càng về sau, sự khó chịu của ông càng lộ rõ, không còn giấu giếm. Nhất là khi cả tôi và chị dâu đều không có kế hoạch sinh thêm con. Tôi thì vừa trải qua sinh đôi, sức lực tiêu hao nghiêm trọng, còn chị dâu thì đã ba lần sinh mổ – bác sĩ bảo nếu cố thêm nữa sẽ cực kỳ nguy hiểm cho sức khỏe.
Ấy vậy mà ông vẫn không ngừng lặp lại câu hỏi:
“Bao giờ định đẻ thêm đứa nữa?”
“Bây giờ y học hiện đại lắm rồi, muốn con trai là có cách!”
Tôi cảm thấy như mình đang bị ép phải làm điều gì đó trái với mong muốn. Mỗi bữa cơm trở thành một cuộc tra hỏi về chuyện sinh nở. Tư tưởng “phải có cháu đích tôn” dường như ăn sâu vào tiềm thức của bố chồng, khiến mọi cuộc trò chuyện trong nhà đều xoay quanh việc “nối dõi tông đường”.
Chồng tôi thì khá điềm tĩnh, anh khuyên tôi đừng để tâm. Nhưng càng cố phớt lờ, tôi càng thấy ngột ngạt. Tôi không phải cái máy đẻ, và tôi đã đủ với hai thiên thần nhỏ của mình. Cớ gì phải mang cơ thể, sức khỏe và tinh thần mình ra để thỏa mãn sự “thiếu hụt” nào đó của một người?
Sau nhiều lần đắn đo, vợ chồng tôi quyết định ra ngoài thuê nhà sống riêng. Dù tài chính chưa thực sự dư dả, nhưng chúng tôi cần một không gian thoải mái hơn. Không khí trong gia đình quá nặng nề. Không lâu sau, anh trai chồng tôi cũng đưa vợ con về ngoại “cho thoáng đầu”, và rồi cũng chẳng quay lại nữa.
Ngôi nhà to rộng ngày nào giờ trống vắng hẳn. Mẹ chồng tôi – người phụ nữ hiền lành, nhẫn nhịn – thường xuyên thở dài. Còn bố chồng thì vẫn giữ nguyên tư tưởng cứng nhắc ấy. Ông gọi cuộc đời mình là “bất hạnh” vì sinh được hai đứa con trai mà không ai có khả năng “sinh quý tử”. Đối với ông, sinh con gái là thất bại, là “vô dụng”.
Tôi nhìn hai con gái mình, lòng chợt chua xót. Các con ngoan ngoãn, thông minh, xinh xắn. Tôi không hiểu nổi tại sao có người có thể xem thường những đứa trẻ đáng yêu như thế chỉ vì giới tính. Xã hội bây giờ có thiếu con trai đâu? Cái thời “nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô” đã lùi vào dĩ vãng từ lâu, cớ sao tư tưởng trọng nam vẫn bám víu như cái bóng không chịu rời?
Nhưng trong mọi cuộc chiến, người chịu thiệt thường không phải là người nói nhiều. Tôi thương mẹ chồng – người phụ nữ cam chịu, chưa từng cãi lại chồng dù chỉ một lời. Bà chỉ lặng lẽ nhìn các con dọn đi từng người, rồi ôm nỗi cô đơn vào lòng. Tôi biết bà buồn. Nhưng bà không thể làm gì, vì bà cũng bị kìm kẹp trong khuôn khổ của người đàn bà thời cũ – nơi người vợ tốt là người không bao giờ trái lời chồng.
Tôi ước gì bố chồng tôi hiểu rằng “cháu đích tôn” không thể là thước đo của hạnh phúc. Tôi ước gì ông có thể nhìn thấy những điều tuyệt vời mà các cháu gái của ông đang mang lại: tiếng cười, sự hồn nhiên, và cả tương lai rạng rỡ. Ông cứ than vãn “con trai để thờ cúng”, nhưng ai dám chắc đến lúc ông già yếu, người chăm ông là con trai? Có biết bao gia đình, con gái mới là người phụng dưỡng cha mẹ, lo lắng lúc đau ốm.
Thật ra, giả sử cả tôi và chị dâu đẻ ra năm đứa con trai đi chăng nữa, thì thử hỏi: ông có đủ sức nuôi nấng, chia đất chia của để chúng nó lập nghiệp, lấy vợ không? Hay rồi lại gồng mình làm “đàn ông ba đảm đang”, cày mặt suốt đời để lo “cháu đích tôn” có miếng đất dựng vợ gả chồng?
Tôi không ghét bố chồng. Nhưng tôi thất vọng. Bởi lẽ đáng ra, ông – người từng trải hơn, phải là người hiểu rõ hơn ai hết rằng, con cái là phúc phần, không phân biệt trai hay gái. Đứa nào cũng là máu mủ, là sinh linh đáng quý. Vậy mà ông lại chính là người khiến gia đình tan vỡ, con cái bỏ đi, vì một tư tưởng lỗi thời.
Sau này, tôi không quay lại sống cùng bố mẹ chồng nữa. Chúng tôi mua một căn nhà nhỏ, đủ để nuôi dạy con cái trong yêu thương và sự tôn trọng lẫn nhau. Thỉnh thoảng tôi vẫn đưa các con về thăm ông bà. Mẹ chồng tôi mừng rỡ, còn bố chồng… dần dần cũng dịu giọng hơn. Có lẽ, ông cũng đã nhận ra rằng không phải cứ có con trai là hạnh phúc, và rằng đám cháu gái kia chính là những niềm vui duy nhất khiến căn nhà ấy còn ấm lại phần nào.
Có lần, tôi nghe ông bảo hàng xóm: “Tôi có mấy đứa cháu gái ngoan lắm. Thằng cu chưa thấy đâu, nhưng thôi, con nào ngoan là được.” Tôi không phản ứng gì, chỉ khẽ cười.
Bởi tôi biết, không phải ai cũng thay đổi trong một sớm một chiều. Nhưng sự thay đổi ấy – dù nhỏ đến đâu – cũng là một bước tiến rồi.
Và tôi tin, điều khiến người ta hạnh phúc không phải là việc có cháu trai hay cháu gái, mà là khi con cháu được sống trong một mái ấm thực sự – nơi không ai phải chịu áp lực chỉ vì mình mang giới tính nào.
Báo Thanh Niên Việt có bài viết "Nửa đêm dậy uống nước, tôi sốc đến tê dại vì thỏa thuận của bố mẹ chồng, hiểu ra vì sao chồng kiếm tiền giỏi thế", nội dung như sau:
Tôi luôn cảm thấy mình là một người phụ nữ rất may mắn. Lấy được một người chồng giỏi giang, kiếm tiền giỏi, chúng tôi có thể mua nhà, đổi ô tô chỉ trong vài năm sau đám cưới, và tài khoản tiết kiệm của tôi cũng lên đến hàng trăm triệu đồng. Mỗi lần chồng đưa thẻ cho tôi, tôi đùa vui: "Anh đúng là siêu nhân". Anh chỉ cười và trả lời: "Anh giỏi là nhờ di truyền thôi".
Ban đầu, tôi nghĩ anh đang khen bố mẹ mình – những người làm trong ngành kinh doanh, nhìn qua thì có vẻ chẳng có gì đặc biệt. Nhưng tôi đã lầm.
Một đêm khuya, khi phòng hết nước, tôi đi xuống tầng 1 để lấy nước uống. Khi đi ngang qua phòng bố mẹ chồng, tôi nghe thấy tiếng trò chuyện. Cánh cửa chỉ khép hờ, tôi định đi qua thì bỗng dừng lại. Trong không gian im lặng, tôi nghe thấy giọng của bố chồng, trầm đục:
"Bà có chắc là khi tôi chết, bà vẫn giữ mồm giữ miệng không?"
Mẹ chồng tôi không trả lời ngay. Một lúc sau, bà thở dài: "Ông yên tâm, đến lúc chết mang theo, như thỏa thuận, chẳng ai dám vạch áo cho người xem lưng".
Tim tôi đập mạnh. Tôi không hiểu họ đang nói về chuyện gì, nhưng cảm giác bồn chồn trong lòng tôi không thể kiềm chế.
Tôi lén nép vào sau bức tường gần đó, căng tai nghe. Bố chồng tôi cười nhạt, giọng như đang trách móc:
"Không phải vì mối quan hệ đó, thằng T. (chồng tôi) làm sao có được hợp đồng béo bở như vậy? Bà tưởng tự nhiên người ta đưa tiền về à?"
Mẹ chồng đáp lại: "Thì… tôi cũng vì con, vì cháu. Chẳng ai muốn ôm nỗi nhục đó cả đời, nên ông phải có trách nhiệm dừng lại càng sớm càng tốt".
Lời nói ấy như một cú sốc khiến tôi gần như không thở nổi. "Mối quan hệ đó"? "Nhục"? "Giữ kín đến chết"?
Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng tôi. Tôi không thể nghe thêm được nữa. Chỉ biết lặng lẽ quay về phòng mà chẳng còn cảm giác khát nước.
Cả đêm đó, tôi không thể ngủ được, trong đầu tôi là hàng trăm giả thiết. Liệu có phải chồng tôi được giúp đỡ nhờ vào mối quan hệ ngoài luồng của bố chồng? Hay là… mẹ chồng?
Sáng hôm sau, tôi thử dò hỏi anh. Tôi nói với chồng rằng đêm qua tôi nghe thấy một số chuyện bí mật từ bố mẹ anh, nghe rất nặng nề. Khi anh đang ăn sáng, anh bỗng khựng lại. Một lúc sau, anh buông thìa, quay sang tôi: "Những việc không liên quan đến mình thì tốt hơn là em không nên biết".
Lời nói của anh khiến tôi như bị đánh một cú mạnh vào ngực. Không phải vì bí mật kia, mà vì tôi nhận ra cả ba người họ thực sự coi tôi như người ngoài. Tôi đã thử nhiều cách để ép chồng thú nhận, và cuối cùng tôi biết được rằng bố mẹ chồng không hạnh phúc như tôi nghĩ. Họ đều có người khác. Chính "bạn gái" của bố chồng là người đã giúp đỡ rất nhiều cho chồng tôi trong công việc.
Giờ tôi không biết phải làm gì. Liệu tôi có thể tiếp tục sống như chưa nghe thấy gì không, hay tôi phải đối mặt với sự thật? Tôi sợ rằng nếu tôi lên tiếng, mọi thứ sẽ tan vỡ. Nhưng nếu im lặng, tôi có khác gì một kẻ đồng lõa với cuộc sống trái thuần phong đạo đức này không? Khi con cái tôi lớn lên, chúng sẽ nhìn ông bà, nhìn bố như thế nào?
Tôi phải làm gì bây giờ? Sự thật này quá lớn, quá khó để nuốt trôi, và tôi không biết liệu mình có đủ can đảm để sống tiếp, như thể chưa bao giờ nghe thấy bất cứ điều gì.
Nguồn:
https://thanhnienviet.vn/nua-dem-day-uong-nuoc-toi-soc-den-te-dai-vi-thoa-thuan-cua-bo-me-chong-hieu-ra-vi-sao-chong-kiem-tien-gioi-the-209250611161305031.htm
https://thanhnienviet.vn/bo-chong-toi-ngay-nao-cung-giuc-2-co-con-dau-de-them-vi-cam-thay-bat-hanh-khi-co-tan-5-dua-chau-gai-209250611162842268.htm