63 tuổi, cho con gái, con rể 1 tỷ đồng mua nhà, 363 triệu mua xe, chăm cháu 5 năm, tôi chua xót nhận ra: Con rể vẫn chỉ là “người ngoài”!

Đây chính là cách né nồm, tránh nồm rẻ nhất hiệu quả nhất miền Bắc!

Bà Mai chia sẻ, bà từng dốc lòng hỗ trợ con gái và con rể từ tiền bạc đến công sức, nhưng thái độ, cách hành xử của con rể khiến bà thất vọng.

Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "63 tuổi, cho con gái, con rể 1 tỷ đồng mua nhà, 363 triệu mua xe, chăm cháu 5 năm, tôi chua xót nhận ra: Con rể vẫn chỉ là “người ngoài”!", nội dung như sau:

Tôi năm nay 63 tuổi, đã về hưu cùng chồng sau nhiều năm làm công chức nhà nước. Chúng tôi có duy nhất một đứa con – là con gái. Từ nhỏ, con bé luôn khiến chúng tôi tự hào. Nó học giỏi, ngoan ngoãn, lễ phép, chưa từng khiến bố mẹ phải phiền lòng. Suốt thời đi học, từ tiểu học tới trung học, bảng thành tích của con lúc nào cũng nổi bật. Ai gặp cũng quý, hàng xóm, đồng nghiệp ai cũng khen chúng tôi có phúc khi sinh được một cô con gái như vậy.

Sau này, con thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng. Tốt nghiệp, nó ở lại thành phố và xin được vào làm ở một công ty lớn. Cuộc đời con từ bé tới lớn thuận buồm xuôi gió, không để chúng tôi phải lo lắng gì. Vậy mà chuyện khiến chúng tôi day dứt lại chính là tình cảm riêng của con.

Tôi từng mong con sẽ kết đôi với cậu con trai nhà hàng xóm – một chàng trai hơn nó ba tuổi, học hành đàng hoàng, công việc tốt, lại hiền lành, lễ phép. Gia đình hai bên lại hiểu nhau, đều là người có học, gia cảnh tương đồng. Trong mắt tôi, nếu con gái tôi về làm dâu nhà đó, chắc chắn sẽ được yêu thương, cuộc sống cũng ổn định, chẳng phải bon chen hay lo nghĩ nhiều.

Chúng tôi từng khéo léo gợi mở, hy vọng con sẽ đồng ý. Thế nhưng con bé từ chối ngay. Nó bảo hai đứa quen nhau từ nhỏ, tình cảm chỉ như bạn bè, không thể nảy sinh rung động. Dù chúng tôi phân tích đủ điều, rằng tình yêu có thể vun đắp theo thời gian, rằng một gia đình tốt là nền tảng vững chắc cho hạnh phúc... thì con vẫn kiên quyết giữ lập trường. Nó còn trách chúng tôi coi trọng điều kiện vật chất hơn cảm xúc của con.

Sau đó, con quen một chàng trai khi còn học đại học. Gia cảnh bên đó khá khó khăn, kém xa nhà chúng tôi về mọi mặt. Là cha mẹ, nhất là chỉ có một đứa con gái, chúng tôi chỉ mong nó lấy được người tử tế, môn đăng hộ đối để sau này đỡ vất vả. Vậy mà con vẫn lựa chọn nghe theo con tim. Dù chúng tôi khuyên ngăn, con vẫn giữ ý định tiến tới hôn nhân. Cuối cùng, chúng tôi buộc phải chấp nhận, miễn là con được hạnh phúc.

Hai đứa kết hôn ngay sau khi ra trường được hai năm. Nhà trai chỉ trao 29.990 tệ tiền sính lễ – một số tiền khá nhỏ so với thông thường. Muốn con có vị thế khi bước về nhà chồng, vợ chồng tôi không ngại ngần chuẩn bị cho con gái của hồi môn hơn 30.000 tệ, kèm theo một chiếc xe ô tô trị giá 100.000 tệ.

Bạn bè, họ hàng ai cũng phản đối, khuyên vợ chồng tôi nên giữ lại số tiền đó, vì thời buổi này, chẳng biết con rể có đáng tin không. Nhưng chúng tôi nghĩ đơn giản: con gái là của quý, đã về nhà chồng thì nên để nó có chỗ đứng, được nể trọng. Tôi vẫn tin, khi nhận được nhiều như vậy, bên nhà trai sẽ càng yêu thương con gái tôi hơn.

Thật ra, ban đầu cũng thấy có hy vọng. Bố mẹ chồng của con gái đối đãi tử tế, lễ tết còn gửi quà quê cho vợ chồng tôi. Nhưng rồi mọi chuyện dần phai nhạt vì khoảng cách địa lý và sự thờ ơ của con rể.

Năm thứ hai sau cưới, hai vợ chồng con gái muốn mua nhà riêng. Thương con, vợ chồng tôi lại rút hơn 300.000 tệ tiết kiệm để giúp hai đứa mua căn hộ hai phòng. Chuyện sửa sang nhà cửa, chúng tôi để hai vợ chồng tự xoay xở.

Tôi nghĩ, đã giúp đến vậy thì chắc con rể sẽ hiểu lòng. Ban đầu, đúng là cậu ấy hay gọi điện hỏi thăm, gửi quà biếu. Nhưng chưa đầy 3 tháng, tất cả dần biến mất. Từ chỗ thân tình trở nên lạnh nhạt, xa cách.

Rồi cháu ngoại tôi chào đời. Bố mẹ chồng con gái ở xa lại sức khỏe yếu, không hỗ trợ được gì. Con gái tôi thuộc kiểu người của công việc, không chịu được cảnh ở nhà quá lâu nên muốn thuê bảo mẫu. Nhưng tôi nghĩ, thuê người ngoài vừa tốn tiền vừa không yên tâm, vậy là tôi xung phong chăm cháu.

Từ đó, tôi ở nhà con gái suốt 5 năm để trông cháu. Ấy vậy mà con rể chưa từng thật tâm đối đãi với tôi. Ngày Tết, cậu ta mua quà cho bố mẹ đẻ, gửi cả cho họ hàng dưới quê, còn chúng tôi – bố mẹ vợ – thì chẳng có gì. Lì xì ngày Tết cũng chỉ là hình thức, không lời hỏi han nào đáng nhớ.

Tôi vẫn âm thầm chịu đựng, vì thương con, thương cháu. Nhưng chuyện xảy ra một ngày đông năm ngoái khiến tôi thực sự tỉnh ngộ.

Hôm ấy, khi đang phơi quần áo ngoài ban công, tôi bất ngờ chóng mặt, ngã xuống. May mà cháu ngoại nhanh trí gọi điện cho mẹ nó, rồi đưa tôi vào viện. Tôi bị gãy xương và chấn thương đầu nhẹ, phải nhập viện theo dõi vài ngày.

Con gái xin nghỉ để chăm tôi. Nhưng đến ngày thứ tư, công ty có việc gấp, nó phải đi xử lý. Trước khi đi, nó lo lắng gọi cho chồng, mong chồng có thể vào viện trông giúp mẹ vợ vài tiếng. Tôi nghe hết cuộc gọi. Con gái tôi gần như nài nỉ. Vậy mà con rể vẫn kiếm cớ từ chối. Nó bảo bận, rồi nói cứ thuê hộ lý, nó sẽ trả tiền.

Lúc ấy, tôi chỉ im lặng, nuốt nước mắt vào trong. Con gái xin lỗi mãi, nhưng tôi chẳng trách nó. Tôi chỉ buồn, buồn vì người từng được tôi coi như con ruột lại lạnh lùng đến vậy.

May mà có đứa cháu gái ở gần. Nghe tin tôi nhập viện, nó bỏ dở công việc để vào viện trông tôi cả chiều. Nhìn cháu, tôi rơi nước mắt. Hóa ra, còn có người hiểu chuyện và nghĩa tình hơn cả con rể.

Nằm viện hơn mười ngày, tôi nghĩ rất nhiều. Mình đã hi sinh quá nhiều: tiền bạc, sức lực, cả những năm tháng nghỉ hưu đáng ra phải được nghỉ ngơi. Vậy mà đến khi ngã bệnh, người từng được mình yêu thương chẳng buồn ngó ngàng.

Lần đó, tôi nhận ra một điều: Dù có gắn bó bao lâu, thì con rể vẫn là người ngoài. Mình có tốt đến đâu, nếu họ không trân trọng thì cũng vô ích.

Ra viện, tôi dứt khoát nói với chồng: mình về quê. Tôi từ chối tiếp tục ở lại trông cháu, cũng không gửi tiền hỗ trợ gì nữa. Cuộc sống của vợ chồng con gái – để tự chúng lo liệu.

Tôi vẫn thương con gái, vẫn yêu cháu ngoại, nhưng tôi không thể tiếp tục sống cuộc đời mà sự hy sinh của mình bị xem là điều hiển nhiên, không đáng trân trọng.

Báo VnExpress có bài viết: "Tôi từng nghĩ chồng tử tế, cho đến khi mẹ tôi vào chăm cháu", nội dung như sau:

Cuộc sống hôn nhân của tôi và chồng đã gần 9 năm rồi, kết hôn cũng được 3 năm, có với nhau một bé trai 8 tháng tuổi kháu khỉnh. Tình cảm vợ chồng thì chẳng có gì đáng để bận tâm, vẫn luôn gắn bó. Ấy vậy mà, có một chuyện tôi chưa từng nghĩ sẽ trở thành vấn đề, lại đang làm tôi đau đầu từng ngày.

Mọi chuyện bắt đầu phức tạp hơn từ khi tôi sinh con, vì chồng tôi… anh ấy yêu con đến mức thái quá. Từ lúc con chào đời đến giờ, mẹ ruột tôi từ quê đã lên Sài Gòn ở cùng để đỡ đần việc chăm sóc gia đình nhỏ. Mẹ tôi năm nay 63 tuổi rồi, sức khỏe cũng không còn tốt nữa, nào là cao huyết áp, rối loạn tiền đình, rồi giãn tĩnh mạch chân nữa chứ.

Chồng tôi thì vốn kỹ tính, đặc biệt là trong việc chăm sóc con cái. Từ chuyện ăn uống, vệ sinh cho đến giấc ngủ của con, anh ấy đều muốn phải đúng theo ý mình. Anh lo lắng đến mức cứ chuyện nhỏ nhặt cũng dễ bị thổi phồng thành vấn đề lớn. Không ít lần, tôi và chồng đã cãi vã chỉ vì tôi thấy phản ứng của anh ấy quá mức cần thiết. Dù tôi đã cố gắng ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc, góp ý về cách nuôi dạy con, nhưng cứ hễ gặp tình huống tương tự, mọi chuyện lại đâu vào đấy.

Ví dụ như khi con bị té, tôi thường nhẹ nhàng an ủi, động viên con tự đứng dậy và bảo "không sao đâu"; còn chồng tôi thì ngay lập tức lao đến bế con lên, dỗ dành, rồi quay sang trách tôi sao không chạy lại bế con ngay.

Mẹ tôi và chồng, hai tính cách hoàn toàn trái ngược nhau. Mẹ tôi thì hay nói nhiều, đôi khi hơi lan man nhưng thật lòng không có ý xấu; còn chồng tôi thì lại không hợp với kiểu nói chuyện đó. Anh ấy rất dễ cáu kỉnh và hay cằn nhằn. Anh chê mẹ tôi nói quá nhiều, hay than vãn, rên rỉ, đặc biệt là chuyện vệ sinh.

Anh ấy thường bảo "anh chỉ đang nói chuyện bình thường", nhưng sống với nhau gần 10 năm rồi, tôi hiểu rõ đó không đơn giản chỉ là những cuộc trò chuyện bình thường. Tôi đã từng nói với chồng: "Nhiều chuyện em nói được nhưng anh thì không, vì đó là mẹ em, còn anh là con rể, cần có sự tế nhị, nhẹ nhàng trong cách ứng xử", vậy mà những lời tôi nói dường như chẳng có tác dụng gì cả.

Mẹ tôi vì thương con, thương cháu nên lúc nào cũng nhẫn nhịn. Mỗi khi bị chồng tôi nói những lời khó nghe, mẹ chưa bao giờ phản ứng lại. Bà sợ nếu cãi vã thì không khí trong nhà sẽ căng thẳng, ảnh hưởng đến cháu. Thỉnh thoảng, mẹ có tâm sự với tôi, chỉ là để giãi bày nỗi lòng chứ chưa bao giờ yêu cầu tôi phải làm gì vì bà cả. Tôi biết mẹ buồn nhưng bà vẫn chọn cách im lặng.

Còn tôi, đứng giữa hai người, tôi thấy bản thân ngày càng mệt mỏi và bất lực. Thật lòng mà nói, tôi cũng không hợp tính mẹ cho lắm, nhưng vì là mẹ mình nên dễ dàng bỏ qua và cho qua hơn. Tôi không kể chi tiết vì ai cũng có lý lẽ của riêng mình, nhưng chốt lại với chồng là mình đang nhờ mẹ chăm con, anh ấy không thể yêu cầu mẹ làm giống y hệt như anh ấy được. Còn nếu anh ấy không ưng, thì cho mẹ về, rồi thuê người mà chăm.

Dù đã nhiều lần nói chuyện thẳng thắn với chồng, thậm chí tôi còn chia sẻ những vất vả của mẹ để mong anh ấy hiểu và đồng cảm, thế nhưng cuối cùng anh ấy vẫn chỉ chốt lại bằng những câu như "hạn chế giao tiếp" hay "anh rất ghét, mà không hiểu vì sao lại ghét như vậy". Tôi đã từng hỏi lại anh: "Anh cư xử như vậy, rồi nếu ai hỏi lý do, anh sẽ trả lời sao? Má chưa từng nặng lời, chưa có thái độ không tốt gì với anh cả, chỉ là không hợp tính, không hợp cách nói chuyện, như vậy có đáng để anh ghét và đối xử như thế không?"

Gần đây, có lẽ mẹ tôi cũng cảm nhận được sự khó chịu từ con rể nên bà cũng hạn chế nói chuyện hẳn. Những chuyện nhỏ trong nhà như đổ gạo, lấy đồ cho cháu… mẹ đều trực tiếp nói với tôi chứ không thông qua anh ấy nữa. Còn tôi, tôi bắt đầu trở nên lạnh nhạt với chồng, không còn thân mật như trước, một phần vì giận, một phần vì không biết nên cư xử thế nào mới đúng.

Nhiều lúc, tôi đã nghĩ sẽ cư xử với gia đình chồng y như cách anh ấy đối xử với mẹ tôi, thế nhưng trong thâm tâm tôi không muốn làm điều đó. Ba mẹ chồng, anh chị bên chồng đều hiền lành, tử tế và đối xử với tôi rất tốt. Từ khi cưới nhau ba năm nay, vợ chồng tôi chỉ về thăm nhà chồng vào dịp lễ tết nên chưa từng có mâu thuẫn gì đáng kể.

Tôi cảm thấy uất ức và không phục chồng. Tại sao tôi luôn cố gắng sống biết điều, nhún nhường, giải thích hết lời mà cách cư xử của chồng ngày càng tệ đi? Tôi thấy mình đang rơi vào một trạng thái chông chênh, mệt mỏi và đơn độc ngay trong chính mái ấm này. Không biết đến bao giờ mọi thứ mới có thể nhẹ nhàng hơn?

Nguồn:

https://thanhnienviet.vn/63-tuoi-cho-con-gai-con-re-1-ty-dong-mua-nha-363-trieu-mua-xe-cham-chau-5-nam-toi-chua-xot-nhan-ra-con-re-van-chi-la-nguoi-ngoai-209250619095835306.htm

https://vnexpress.net/toi-tung-nghi-chong-tu-te-cho-den-khi-me-toi-vao-cham-chau-4903731.html

Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!