Con gái đi làm ăn xa gửi đồ cho bố dượng, camera ghi lại cảnh khiến nhiều người chảy nước mắt

Nhiều người thừa nhận hình ảnh này đã khiến sống mũi mình cay cay.

Báo Đời sống Pháp luật ngày 06/11 đưa thông tin với tiêu đề: "Con gái đi làm ăn xa gửi đồ cho bố dượng, camera ghi lại cảnh khiến nhiều người chảy nước mắt" cùng nội dung như sau: 

Những người đang sống và làm việc xa nhà luôn có một nỗi lo thường trực là cuộc sống của bố mẹ ở quê. Có muôn vàn câu hỏi như: Liệu họ có được khoẻ mạnh không? Ăn uống thế nào? Có ổn như vẫn nói với mình qua điện thoại hay không?... Mới đây, trên MXH đã lan truyền câu chuyện xúc động về mối quan hệ giữa con gái và bố dượng, thu hút sự quan tâm của nhiều người. 

Được biết chủ nhân của câu chuyện là Hoa Hoa (35 tuổi), đang sống ở Giang Tô (Trung Quốc). Còn bố dượng sống một mình ở quê sau khi mẹ cô qua đời vào đầu năm 2024. Thời gian gần đây, thời tiết trở lạnh nên cô đã mua một đôi giày bông ấm áp gửi cho bố dượng, thỉnh thoảng lại đặt đồ ăn ship đến tận nhà cho bố. Sau khi nhận đồ, cô xem camera tại nhà và thấy người bố dượng đang ôm di ảnh của vợ ngồi khóc nức nở.

“Bố dượng của tôi!

Dạo này trời trở lạnh, tôi đã mua một đôi giày bông gửi về cho bố. Dù không quá thường xuyên nhưng tôi cũng gọi đồ ăn về cho ông. Tôi không thể về nhà nhiều nhưng may mắn là có dịch vụ ship hàng, tôi có thể thể hiện một chút sự hiếu thảo của mình với bố. 

Hôm qua tôi gửi đồ, hôm nay đã đến bưu điện nên tôi gọi để bố đi lấy. Cúp điện thoại xong, bố ngồi khóc như mưa. Tôi hiểu tâm trạng của ông, nếu mẹ còn sống chắc chắn sẽ nói: ‘Sinh con gái là tốt nhất!’. Nhìn bố ôm ảnh của mẹ qua camera, tôi đã bật khóc. Mẹ đã qua đời gần 1 năm nhưng chúng tôi chưa bao giờ quên mẹ, không chỉ tôi và em trai mà bố cũng thế. Bố đã nuôi chúng tôi khôn lớn, chúng tôi sẽ đối xử tốt với ông. 

Mẹ không còn nữa nhưng chúng tôi vẫn còn bố, còn mái nhà và còn quê hương. Tôi tin rằng khi mình làm điều này, mẹ cũng sẽ rất vui vì bà đã rất quý trọng bố. Chúng tôi đều đã có gia đình của riêng mình, chỉ còn một mình bố cô đơn. Hy vọng thời gian trôi chậm lại một chút, để chúng tôi có thêm thời gian chăm sóc bố” - Hoa Hoa kể lại. 

Ở phần bình luận, Hoa Hoa cho biết thêm ban đầu bố dượng cô khá bình thường nhưng khi ngồi vào bàn ăn và mới ăn được vài miếng, ông đã bật khóc. Ông lấy khăn lau ảnh người vợ quá cố rồi gục đầu vào ảnh mà nức nở. “Tôi cũng không kìm được mà rơi nước mắt. Có lẽ đây chính là điều mọi người gọi là nỗi đau suốt đời sau khi người thân mất đi. Bạn sẽ không bao giờ biết mình chợt nhớ đến họ lúc nào” - cô nói. 

Ngoài ra Hoa Hoa cũng kể thêm chuyện về người bố dượng và trả lời thắc mắc từ cư dân mạng. Theo đó mẹ cô bị ung thư từ khi cô mới 19 tuổi, đến năm cô 35 tuổi thì bà qua đời. Hồi đó bố dượng luôn ủng hộ niềm đam mê vẽ tranh của Hoa Hoa và cô đã thi đỗ vào một trường đại học tốt. Tuy nhiên sau khi mẹ được chẩn đoán mắc bệnh ung thư, cô quyết định nghỉ học để có nhiều thời gian ở cạnh bà hơn. 

Sau khi mẹ mất Hoa Hoa đã nhiều lần đề nghị bố dượng lên thành phố sống cùng với vợ chồng mình nhưng ông không đồng ý. Dù chỉ còn một mình, ông vẫn nhất định muốn sống ở quê vì cảm thấy ở đây an toàn, thân thuộc hơn so với thành phố.

Cô con gái riêng này cũng trực tiếp đề cập với bố dượng rằng ông có thể đi bước nữa nhưng ông cho biết mình tạm thời chưa nghĩ đến chuyện này: “Bố tôi mới ngoài 60 tuổi, có thể sẽ phải sống một mình trong khoảng 20 năm tới. Tôi đã nói với ông rằng ông không cần cảm thấy áy náy, nếu có một người phụ nữ đối xử tốt với ông, chân thành và không có quá nhiều vướng bận thì ông có thể cân nhắc. Nhưng ông trả lời rằng tạm thời chưa có suy nghĩ đó, ông cảm thấy mình đã lớn tuổi nên không muốn gây thêm phiền phức cho con cái”. 

Sau khi đọc tâm sự của cô con gái về bố dượng, nhiều người đã bật khóc. Họ cho rằng câu chuyện về tình yêu mà bố dượng dành mẹ cô, tình yêu thương của ông với con riêng của vợ và sự tôn trọng, hiếu thảo của Hoa Hoa với bố dượng đều đáng trân trọng. Tình cảm gia đình thực sự thiêng liêng!

Một số bình luận từ cư dân mạng:

- Tôi đã khóc khi xem nó.

- Khi nhìn thấy hình ảnh và những dòng chữ này, tôi đã bật khóc. Có lẽ mẹ bạn ở nơi xa kia cũng sẽ cảm thấy được an ủi khi bạn đối xử với chồng mình như vậy. Bố dượng của bạn có vẻ là một người tốt bụng và yêu thương vợ con. 

- Tôi gần như đã khóc khi đọc chia sẻ của bạn. Chú ấy là một người bố tốt, một người chồng tốt.

- Bạn khiến tôi cảm thấy trên đời vẫn còn những người đàn ông tốt. 

- Tôi cũng được cha dượng nuôi dưỡng, tôi đã khóc khi nhìn thấy điều này. 

- Người ta nói xã hội ngày càng lạnh lùng nhưng sự thực thì trên đời vẫn còn tình yêu. 

- Mẹ đi rồi mà nhà cửa vẫn còn sạch sẽ quá, bố bạn là một người tốt. 

- Tôi đã rơi nước mắt khi xem được bài đăng này. Gia đình bạn đều là những người nhân hậu và ấm áp. Mong mọi người có thể sống một cuộc sống khỏe mạnh và hạnh phúc. 

- Không phải chú, không phải bố dượng, không phải chồng mới của mẹ bạn, đó là một  người cha. Tôi tin rằng người đàn ông này yêu mẹ bạn và các con của bà ấy rất nhiều. 

- Mắt tôi ươn ướt. Sao bạn có thể khiến tôi - một người không tin vào tình yêu hay hôn nhân, phải xấu hổ thế này?

Trước đó, báo Tuổi trẻ ngày 21/02 cũng có bài đăng với thông tin: "Nỗi niềm những đứa trẻ khát khao được gặp cha mẹ đi làm xa không về Tết". Nội dung được báo đưa như sau:

Đằng sau những câu chuyện ly hương vì công ăn việc làm là bao cảnh đời của trẻ em và cả những người già cũng đang thiệt thòi và khao khát tình thương gia đình.

Làng của người già và con nít

Từ ngày mùng 4 Tết cho đến khoảng mùng 10, trên tuyến quốc lộ trước nhà tôi (Hà Tĩnh) lúc nào cũng tấp nập xe khách ra Hà Nội, Bắc Ninh hay vô Sài Gòn, Bình Dương, Đồng Nai…

Và có cả những tuyến taxi được thuê chạy thẳng ra sân bay Nội Bài dành riêng cho những "người đi nước" (đi xuất khẩu lao động).

Thanh thiếu niên, đàn ông, phụ nữ về ăn Tết rồi lại đi. Làng quê từ chỗ đông vui ngày Tết nay vắng hẳn. Quê tôi từng được lên báo với hình ảnh những khu toàn nhà cao tầng, nhà nhà có ô tô vì cả làng đi xuất khẩu lao động.

Nhưng ở một góc nhìn khác, cùng với cảnh sung túc đó là những đứa trẻ sống xa cha mẹ nhiều năm, những ông bà già tuổi nghỉ hưu lại phải gồng mình lo nuôi dạy cháu, vất vả hơn cả nuôi con ngày trước.

Cha mẹ của trẻ hoặc đi làm ở Hà Nội, Bình Dương, Sài Gòn… mỗi năm về quê một lần hoặc xuất ngoại đi Đài Loan, Nhật Bản, Hàn Quốc, Đức… 3 - 5 năm về quê một lần.

Trường mẫu giáo và tiểu học gần nhà tôi sau mỗi giờ tan học rất hiếm cảnh cha mẹ đón con, thay vào đó là ông bà nội ngoại đến rước cháu. Và nếu hỏi "cha mẹ đâu không đón?" thì sẽ luôn nhận được câu trả lời: đi nước, đi Bình Dương, đi Sài Gòn…

Điều đáng nói những ông bà U60, U70 thuộc thế hệ xưa nay phải gồng gánh nuôi dạy những đứa trẻ thời đại YouTube, Facebook, TikTok nên nảy sinh vô số chuyện.

Từ chuyện cho đứa nhỏ ăn phải mở YouTube, đến chuyện đứa lớn đòi mua xe điện, smartphone đời mới rồi thử thách đủ trào lưu trên mạng.

Trong một lần đi họp phụ huynh cho con gái 4 tuổi, tôi nghe một người bà chăm cháu phải thốt lên: "Nhờ cô có cách nào bảo cháu về nhà đừng đòi điện thoại. Bà giấu ở đâu cũng tìm ra được". Đứa trẻ ấy, theo cô giáo chủ nhiệm, 4 tuổi nhưng nói chưa rõ ràng.

Anh họ tôi đi xuất khẩu lao động cách đây ba năm khi vợ vừa có bầu, Tết nay anh về con không chịu gọi cha, đến khi cha con quen nhau thì anh lại bay đi làm tiếp.

Con gái anh đến trường rồi về nhà luôn thắc mắc: "Sao các bạn đều có ba đón về nhà, còn con thì không có?". Anh chị tôi chọn cách mua sắm đủ thứ cho con như một kiểu bù đắp. Nhưng có lẽ điều con cái thèm nhất là được sống bên cha mẹ.

Mong ước an cư, đoàn tụ

Tôi rời thành phố về quê sống đến nay đã gần ba năm. Tôi vui mừng chứng kiến làng quê đạt chuẩn nông thôn mới với toàn nhà cao, đường rộng…

Và tôi cũng nhận thấy những đứa trẻ thiếu thốn sự chăm sóc của cha mẹ và nỗi niềm của những người già cô đơn… Người già trẻ nhỏ nương tựa vào nhau vì không còn sự lựa chọn khác.

Ba kể con nghe về những người lính mũ nồi xanh đón Tết ở nơi xa xôiBố nghẹn ngào khi con gái 4 năm xa nhà bất ngờ về ăn Tết'Tan chảy' trước khoảnh khắc vợ con mừng rỡ đón chồng đi làm xa về

Còn những người cha, người mẹ dù rất muốn an cư cùng con cái, ông bà nhưng… Đưa con theo lên thành phố sợ không lo nổi chi phí ăn ở, học hành.

Để con ở quê, chi phí này có thể chỉ bằng khoảng 1/3 nhưng họ chịu gánh nặng về tinh thần: xa con, xa gia đình! Và khi đặt lên bàn cân, họ phải chọn vế thứ hai.

Ở các tỉnh đã có các khu công nghiệp, có nhiều việc làm hơn trước. Nhưng nhiều người dù đã lập gia đình vẫn chọn vô Nam, ra Bắc hoặc "đi nước" vì thấy ở xa thu nhập và cuộc sống tốt hơn.

Đó là chưa kể áp lực "nhà, xe" khiến nhiều gia đình trẻ bỏ sản xuất ở quê, quyết đi xuất khẩu lao động cả vợ lẫn chồng chỉ mong "đủ tiền mua xe ô tô" vì làng xóm có ô tô cả rồi.

Sau những ngày sum vầy dịp Tết rồi chia xa, tôi nghĩ làm sao để cha mẹ có thể sống cùng con cái mình dù ở quê hay phố. Chứ như thực trạng bây giờ đã và sẽ khiến những gia đình mỗi người một ngả.

Cậu bé Võ Nguyễn Thái Bảo ở Phú Yên có lẽ sẽ được gặp mẹ sau khi câu chuyện lan tỏa, nhiều người lên tiếng muốn giúp đỡ.

Thật mừng cho em, nhưng cũng thật buồn vì rất nhiều cô bé, cậu bé khác ở mọi miền đất nước cũng đang có khát khao đoàn tụ tương tự? Ai sẽ giúp những đứa trẻ này?

Buồn này con chia sẻ cùng ai?

Những đứa trẻ trong tình cảnh này dồn nén yêu thương, không biết chia sẻ cùng ai ngoài ông bà.

Có trường hợp ông bà đang nuôi cháu, dù có bệnh trong người nhưng vẫn giấu con đi làm ăn xa, vì sợ tạo thêm gánh nặng! Ít ai than vãn áp lực nuôi cháu nhưng ai cũng có những mong cầu được gặp con cái, mong được trò chuyện, mong lúc ốm đau có người kề bên, mong được nghỉ ngơi tuổi già…

Họ cứ thế, cần mẫn thay con nuôi cháu trong hoang mang về khoảng cách thế hệ, về thời thế, về mạng xã hội…

Không phải đứa trẻ nào cũng có thể nói nhớ cha, nhớ mẹ. Thậm chí, có đứa sống quen với ông bà, lâu ngày không gặp còn nói "không cần cha mẹ".

Câu chuyện cậu bé 10 tuổi định đạp xe từ Phú Yên vào Bình Dương để gặp người mẹ đi làm xa lay động lòng người trong những ngày đầu năm mới Giáp Thìn.