Bài văn tả giờ ra chơi bị chấm 0 điểm, cô giáo còn hẹn học trò lên phòng giám thị gặp riêng
Sau khi đọc nội dung bài văn, cô giáo tỏ ra giận dữ và thẳng tay chấm 0 điểm.
Theo Saostar có bài Bài văn tả giờ ra chơi bị chấm 0 điểm, cô giáo còn hẹn học trò lên phòng giám thị gặp riêng. Nội dung như sau:
Với các giáo viên dạy Văn, mỗi lần chấm bài, các cô giáo sẽ bắt gặp nhiều cảm xúc khác nhau, từ xúc động đến hài hước, thậm chí cả giận dữ. Bởi lẽ, mỗi học sinh có mỗi cá tính khác nhau, vì vậy, giọng văn của các bạn cũng khác nhau vô cùng.
Mới đây, cư dân mạng đang chuyền tay nhau hình ảnh về bài kiểm tra 15 phút môn Ngữ văn lớp 7. Theo đó, cô giáo ra đề bài như sau: "Hãy tả lại cảnh ra chơi trong trường em".
Bên dưới phần bài làm, em học sinh trình bày nội dung như sau: "Tùng tùng tùng... tiếng trống trường vang lên. Các bạn ùa nhau chạy ra khỏi lớp như bầy ong vỡ tổ. Chỗ này các bạn nam đang nhảy dây, chỗ kia các bạn nữ đang đá cầu, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chửi tục".

Bài văn bị chấm 0 điểm, còn bị giáo viên mời lên phòng giám thị gặp riêng.
Ngay sau khi đọc bài văn này, cô giáo đã thẳng thừng chấm cho nam sinh này 0 điểm. Không những vậy, cô giáo còn yêu cầu nam sinh "lên phòng giám thị gặp riêng".
Hình ảnh về bài văn này ngay sau khi xuất hiện trên mạng xã hội, cư dân mạng lập tức hiểu ra lý do vì sao cô giáo lại tức giận và chấm điểm nghiêm khắc như vậy. Theo ý kiến của nhiều người, cô giáo đã không hài lòng việc nam sinh viết cả những tiếng chửi tục vào bài văn. Điều này là điều cấm kỵ trong môi trường học đường. Do đó, cô giáo mời em học sinh lên phòng giám thị cũng nhằm răn dạy nam sinh này về những nội quy, quy định trong môi trường học đường.
Sự việc này là lời nhắc nhở đến tất cả các bạn học sinh, phải nghiêm túc trong học tập nếu muốn đạt những điểm số chất lượng. Không những vậy, việc càng bạn nghiêm túc trong các môn học còn thể hiện đạo đức, phẩm chất tốt đẹp của mình. Từ đó, vừa khiến bản thân ngày một tiến bộ, vừa khiến thầy cô giáo, gia đình tin tưởng, tự hào.
Tạp chí Phụ Nữ Mới đăng tải bài viết với tiêu đề "Bài văn vỏn vẻn 26 chữ của 1 học sinh tiểu học khiến cô giáo vừa chấm vừa khóc nức nở: Cô đau đến nghẹn lòng!". Nội dung như sau:
Thông thường, con người ta chỉ thực sự thấu hiểu sức nặng của tình mẫu tử khi đã trưởng thành. Đó có thể là những năm tháng đại học lần đầu sống xa nhà, hay khi chính bản thân họ đã trở thành những ông bố, bà mẹ. Lúc ấy, ta mới giật mình nhận ra: đằng sau những chăm sóc tưởng chừng hiển nhiên ấy là cả một trời yêu thương sâu sắc.
Cuộc sống của học sinh tiểu học vốn rất đơn giản, xoay quanh trục đường từ nhà đến trường. Chính vì sự êm đềm đó, phần lớn các em chưa thể cảm nhận được sự quý giá của những ngày còn có cha mẹ kề bên. Quy luật cuộc đời vốn vậy, người ta khó lòng trân trọng điều gì khi đang sở hữu nó trong tay.
Tuy nhiên, mới đây, một bài văn với tựa đề "Tình thân" đã lan truyền mạnh mẽ trên mạng xã hội Trung Quốc, phá vỡ mọi định kiến về sự ngây ngô của trẻ nhỏ. Không tính dấu câu, toàn bộ bài viết chỉ vỏn vẹn 26 chữ (trong bản gốc), nhưng lại khiến giáo viên chấm bài rơi nước mắt và hàng triệu cư dân mạng lặng người xúc động. Bài văn ấy, xứng đáng nhận được điểm tuyệt đối không chỉ vì kỹ năng viết, mà vì cảm xúc chân thật đến đau lòng.
Nội dung bài văn: Mẹ ơi đừng tắt đèn, con sợ có ma. Mẹ ơi con tắt đèn rồi, Mẹ có thể đến thăm con được không?
Nỗi sợ "ma" và nỗi nhớ mẹ
Khi ra đề bài "Tình thân", nhiều người nghĩ rằng học sinh sẽ viết về những điều đơn giản, hoặc thậm chí than phiền về sự nghiêm khắc của cha mẹ. Ở lứa tuổi này, sự quản thúc đôi khi bị hiểu lầm là sự khó chịu thay vì là biểu hiện của tình yêu.
Nhưng tác giả nhí của bài văn này lại có một hoàn cảnh đặc biệt. Giống như bao đứa trẻ khác, em từng rất sợ bóng tối. Ngày trước, em luôn nài nỉ mẹ đừng tắt đèn vì nỗi sợ ngây ngô: "sợ có ma".
Thế nhưng, khi người mẹ yêu thương nhất rời bỏ thế gian, em lại chủ động tắt đèn đi ngủ. Không phải em đã hết sợ bóng tối, cũng không phải em đã trở nên dũng cảm hơn. Em tắt đèn, bởi em không còn sợ "ma" nữa. Trong suy nghĩ non nớt nhưng đầy ám ảnh ấy, em tin rằng chỉ khi bóng tối bao trùm, người mẹ quá cố mới có thể hiện về thăm em.
Dù trái tim bé bỏng vẫn run rẩy trước màn đêm, nhưng nỗi sợ ấy chẳng thể so sánh được với nỗi sợ vĩnh viễn mất đi tình yêu của mẹ.
Những dòng văn ngắn ngủi ấy là minh chứng đau lòng rằng: Khi một đứa trẻ tiểu học thấu hiểu sâu sắc về tình thân, thường là lúc các em đã phải trải qua những cuộc chia ly mà lẽ ra không nên có ở độ tuổi này.
