Mẹ chồng nhắn tin cho tôi lúc 1h sáng, nội dung chỉ 6 chữ khiến tôi lặng người rồi gói ghém đồ rời khỏi nhà ngay trong đêm

Đây chính là cách né nồm, tránh nồm rẻ nhất hiệu quả nhất miền Bắc!

Gần 1 giờ sáng, điện thoại tôi rung lên, là mẹ chồng nhắn tin.

Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Mẹ chồng nhắn tin cho tôi lúc 1h sáng, nội dung chỉ 6 chữ khiến tôi lặng người rồi gói ghém đồ rời khỏi nhà ngay trong đêm", nội dung như sau:

Tôi kết hôn đến nay cũng đã hơn một năm. Cuộc sống sau hôn nhân dù không quá lộng lẫy như phim ảnh, nhưng cũng đủ bình yên để tôi cảm thấy mình thật may mắn. Chồng tôi là người hiền lành, cứ tan sở là về thẳng nhà, ít nói nhưng luôn thể hiện sự quan tâm đúng lúc. Mẹ chồng tôi năm nay đã ngoài 60, sống chung với vợ chồng tôi. Bà không phải là người khó tính, nhưng lại có phần lạnh lùng và khá ít lời. Từ ngày về làm dâu, tôi luôn cố gắng giữ gìn lễ nghĩa, chẳng để ai phải phàn nàn điều gì.

Chúng tôi không quá thân thiết, nhưng cũng chưa bao giờ xảy ra xích mích hay căng thẳng. Tôi vẫn cứ nghĩ mọi chuyện vẫn êm đềm như thế… cho đến một đêm cách đây vài tuần.

Đêm đó, tôi thức khuya làm việc, còn chồng thì đi trực đêm nên không về. Gần 1 giờ sáng, điện thoại tôi bỗng rung lên, hóa ra là tin nhắn từ mẹ chồng.

Tôi thấy lạ vô cùng. Từ trước đến giờ, bà chưa bao giờ nhắn tin cho tôi. Có việc gì thì bà thường gọi điện trực tiếp hoặc nói thẳng, dù gì chúng tôi cũng ở chung một nhà mà. Một cảm giác bất an len lỏi khi tôi bấm vào tin nhắn.

Chỉ vỏn vẹn sáu chữ: "Con dâu kiểu này… đủ rồi".

Tôi đọc đi đọc lại mấy bận, tim cứ đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi không tài nào hiểu nổi. Rốt cuộc tôi đã làm gì sai? Tôi chưa từng cãi lời bà, luôn là người dậy sớm nấu ăn, giữ nhà cửa sạch sẽ tinh tươm, lễ phép với mọi người trong họ hàng. Tôi hoang mang đến phát run. Liệu có phải bà nhắn nhầm không? Hay đây là một lời "bóng gió" đầy ẩn ý?

Năm phút sau, tôi đánh liều nhắn lại cho mẹ chồng, hỏi: "Mẹ ơi, mẹ nhắn gì cho con đấy ạ?"

Bà đáp lại cụt lủn: "Mẹ nhắn nhầm!"

Tôi như chết lặng. Cả đêm đó tôi không tài nào chợp mắt được. Tự nhiên tôi mở camera an ninh lên xem lại, và đột nhiên một đoạn clip được lưu lại đập vào mắt tôi. Mẹ chồng đang gọi điện cho ai đó, có vẻ là chị chồng tôi. Bà liên tục bày tỏ sự khó chịu về tôi, thậm chí còn đề nghị chị chồng đón bà qua đó sống.

Nước mắt tôi cứ thế trào ra, tôi chỉ muốn lao ngay ra khỏi nhà để không phải đối diện với tất cả những điều này. Nghĩ là làm, tôi vội vàng gói ghém vài bộ đồ, lấy theo chiếc máy tính và điện thoại, rồi lặng lẽ bước ra khỏi nhà lúc gần 2 giờ sáng.

Tôi không gọi cho chồng. Tôi không muốn anh phải mắc kẹt giữa hai người phụ nữ anh yêu thương. Nhưng trong đầu tôi thì cứ quay cuồng hàng trăm câu hỏi: Tôi sai ở đâu? Tại sao mẹ không nói thẳng với tôi? Tại sao lại là lúc 1 giờ sáng? Và tại sao chỉ với sáu chữ ngắn ngủi đó?


Đến chiều hôm sau chồng tôi về. Tôi kể lại toàn bộ mọi chuyện. Anh nghe xong thì im lặng rất lâu. Rồi anh thú nhận rằng, trước hôm tôi rời đi, anh và mẹ đã có một cuộc cãi vã. Lý do là vì mẹ muốn tôi nghỉ việc ở nhà chăm con, trong khi anh thì ủng hộ tôi tiếp tục sự nghiệp. Bà cho rằng tôi "không ra dáng phụ nữ của gia đình". Tin nhắn đêm đó chính là giọt nước tràn ly và rất có thể không phải do bà nhắn nhầm.

Tôi đau không phải vì cái tin nhắn đó. Mà vì nhận ra rằng, trong mắt mẹ chồng, mọi cố gắng của tôi chưa bao giờ là đủ.

Tôi vẫn đang ở nhà mẹ đẻ. Chồng tôi vẫn thường xuyên qua lại thăm nom, nói sẽ tìm cách giải quyết nhưng tôi chưa sẵn sàng quay lại. Bởi tôi sợ một ngày nào đó, chỉ cần một dòng tin nữa thôi, tôi lại phải ra đi lặng lẽ và tủi thân như thế. Giờ tôi nên làm gì đây, liệu tôi có thể tìm lại được sự bình yên cho mình không?

Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Vợ tôi ở nhà trông con, làm thêm 3 triệu/tháng, thế mà nhìn sổ tiết kiệm tôi choáng váng, không nghĩ cô ấy giỏi vậy", nội dung như sau:

Tôi từng nghĩ rằng mình là "tay hòm chìa khoá" trong nhà, là người luôn quản lý tài chính, lo toan mọi thứ. Tuy nhiên, mọi suy nghĩ đó của tôi đã thay đổi một cách ngoạn mục, sau một cú sốc dễ chịu mà tôi không bao giờ ngờ tới.

Kể từ khi vợ tôi sinh con thứ hai, cô ấy đã nghỉ làm để ở nhà chăm sóc con cái và nhận sửa quần áo cho các cư dân trong chung cư. Thu nhập từ công việc đó chỉ khoảng 2-3 triệu đồng mỗi tháng, và tôi luôn nghĩ rằng số tiền này chỉ để vợ tôi tiêu vặt hoặc phụ chút vào tiền điện, tiền nước trong nhà.

Một hôm, khi tôi đang ngồi kiểm kê lại sổ sách và tính toán việc gửi tiết kiệm phòng khi con ốm đau, tôi nói với vợ: "Anh đang định gửi một sổ tiết kiệm kiểu góp mỗi tháng, dư tí nào lại gửi vào, em thấy hợp lý không?". Cô ấy chỉ cười và mở điện thoại, vào app ngân hàng rồi đưa tôi xem một sổ tiết kiệm có kỳ hạn "Easy Savings". Tôi sững sờ khi thấy số tiền lên đến 90 triệu đồng, sổ tiết kiệm này được lập hơn một năm trước và đứng tên cô ấy.

Tôi ngạc nhiên: "Ơ, sao nhiều thế? Em để dành từ đâu ra vậy?". Cô ấy điềm tĩnh trả lời: "Toàn tiền từ việc sửa quần áo của em đấy anh ạ. Mỗi đơn chỉ từ 10k đến 100k, nhưng em làm đều đặn, không tiêu linh tinh và cũng được mọi người trong cư dân đánh giá tốt. Cứ gom lại, gửi vào app tiết kiệm từng đợt. Mục tiêu của em là mỗi tháng gửi được ít nhất 5 triệu. À, đợt này em cũng nhận may quần áo, thu nhập tăng lên nữa".

Lúc ấy, tôi mới nhận ra rằng, dù tôi kiếm nhiều tiền hơn cô ấy, nhưng tôi chưa chắc là người quản lý tài chính tốt hơn.

Khi tôi hỏi vợ: "Sao em tiết kiệm được nhiều vậy? Dùng app hay có bí quyết gì không?", cô ấy chỉ cười và nói thẳng với tôi: "Tiết kiệm là thói quen, em không đợi có dư mới tiết kiệm. Mỗi lần nhận được tiền là em chuyển 20% vào tài khoản phụ. Tiền ấy coi như không tồn tại, không tiêu đến".

Lúc đó, tôi mới học được một bài học quan trọng: Tiết kiệm hiệu quả không cần phải có lương cao, chỉ cần ưu tiên ngay từ đầu. Cô ấy cũng chia sẻ rằng, "Em mở tài khoản phụ ở Cake để tiết kiệm riêng. Nếu gom hết vào tài khoản chung, dễ tiêu chung mà không kiểm soát được. Có khoản riêng khiến em cảm thấy mình có giá trị và có trách nhiệm."

Tôi nhận thấy rõ ràng rằng, khi vợ tôi có thể tự chủ tài chính, cô ấy cảm thấy tự tin và bình đẳng trong mối quan hệ, từ đó giảm bớt được áp lực vô hình trong hôn nhân.

Cô ấy cũng chia sẻ về cách chi tiêu: "Em ghi sổ mỗi đơn hàng, cộng lãi lại cuối tuần. Trước khi tiêu gì, em để trong giỏ hàng 2 ngày. Nếu sau 48 tiếng vẫn thấy cần thì mới mua". Tôi nhận ra, chi tiêu có kế hoạch sẽ giúp chúng ta tránh được việc tiêu tiền vì cảm xúc, và đúng như cô ấy nói, cảm xúc là kẻ thù của ví tiền.

Vợ tôi rất tôn trọng tôi trong chuyện tài chính: "Em không giấu, nhưng cũng không nói hết, vì sợ anh thấy áp lực. Giờ anh biết rồi thì mình cùng bàn, lên kế hoạch rõ ràng. Kể cả những khoản thu nhỏ cũng nên có vai trò trong kế hoạch lớn."

Bài học cuối cùng tôi học được từ cô ấy là: Tài chính vợ chồng không nên giấu giếm nhau, nhưng cũng cần có ranh giới mềm mại để cả hai cảm thấy an toàn và thoải mái.

Tôi từng nghĩ rằng, "Ở nhà chăm con thì lấy đâu ra tích lũy?". Giờ tôi nhận ra mình đã sai. Người giỏi tài chính không phải là người kiếm nhiều tiền, mà là người biết tích lũy, biết chi tiêu đúng lúc và biết chia sẻ. Hôn nhân bền vững không cần phải có chồng giàu vợ giỏi, chỉ cần hai người biết lên kế hoạch cho từng đồng tiền họ kiếm được.

Nguồn: 

https://thanhnienviet.vn/me-chong-nhan-tin-cho-toi-luc-1h-sang-noi-dung-chi-6-chu-khien-toi-lang-nguoi-roi-goi-ghem-do-roi-khoi-nha-ngay-trong-dem-209250621144657217.htm

https://thanhnienviet.vn/vo-toi-o-nha-trong-con-lam-them-3-trieu-thang-the-ma-nhin-so-tiet-kiem-toi-choang-vang-khong-nghi-co-ay-gioi-vay-209250620143830779.htm
            

Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!