Lái xe sang tới nhà vợ cũ khoe khoang, con gái tỉnh bơ nói 8 từ khiến tôi ân hận cả đời
Nghe đến đó, tôi như sụp đổ.
Báo Thời báo VHNT có bài viết: "Lái xe sang tới nhà vợ cũ khoe khoang, con gái tỉnh bơ nói 8 từ khiến tôi ân hận cả đời", nội dung như sau:
Đã 5 năm trôi qua kể từ khi tôi và vợ cũ ly hôn, nhưng những ký ức về cô ấy vẫn còn vẹn nguyên trong tôi. Những kỷ niệm tưởng chừng ngọt ngào ấy, theo thời gian, lại trở thành những vết cắt sâu sắc trong tâm hồn tôi, làm cho nỗi hận thù cứ âm ỉ cháy trong lòng và cũng là động lực để tôi không ngừng phấn đấu.
Chúng tôi từng là vợ chồng, nhưng cuộc sống hôn nhân của chúng tôi chỉ kéo dài chưa đầy 3 năm. Khi cô ấy mang thai đứa con đầu lòng, tôi lại rơi vào giai đoạn khủng hoảng tột cùng trong cuộc đời mình.
Tôi mắc phải một căn bệnh nghiêm trọng, phải nằm viện dài ngày và chi phí điều trị quá lớn khiến gia đình tôi phải bán hết tài sản, đến cả căn nhà cũng không giữ được. Khi mọi hy vọng gần như cạn kiệt, một người họ hàng xa đã đứng ra giúp đỡ, góp tiền để tôi có thể tiếp tục điều trị.
Ngay khi tôi vừa bắt đầu hồi phục, cô ấy đột ngột yêu cầu ly hôn. Lúc đó, tôi vừa yếu về thể chất, lại kiệt quệ cả tinh thần. Cô ấy bảo rằng, nếu tiếp tục sống cùng tôi, con gái chúng tôi sẽ phải chịu khổ và cô ấy không muốn điều đó xảy ra.
Tôi không còn đủ sức để tranh cãi hay níu kéo, đành buông tay. Từ đó, cô ấy rời đi, mang theo con gái tôi mà không một lời nói thêm.
Sau khi ly hôn, tôi chỉ biết vùi đầu vào công việc. Tôi nghĩ rằng, nếu không thể giữ được cô ấy, ít nhất tôi cũng phải thành công, để chứng minh rằng cô ấy đã sai, để cô ấy phải hối hận vì đã bỏ tôi lúc tôi khó khăn nhất.
Năm tháng trôi qua, tôi làm việc cật lực, cuối cùng cũng có một công việc ổn định, tích lũy được chút tiền bạc và mua được một căn nhà cùng chiếc xe hơi sang trọng.
Lúc ấy, trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là về quê cô ấy, lái xe đến tận nhà để xem cô ấy sẽ phản ứng ra sao. Liệu cô ấy có ngạc nhiên? Có hối hận? Hay có khóc? Tôi không biết, nhưng tôi muốn thấy điều đó. Không phải vì yêu, mà vì cái tôi đã bị tổn thương quá lớn.
Nhưng khi tôi đến nơi, không thấy cô ấy đâu, chỉ thấy một cô bé chừng 4-5 tuổi đang chơi trước cổng. Gương mặt bé ấy thật quen, có nhiều nét giống cô ấy. Một linh cảm mơ hồ khiến tôi tiến lại gần và hỏi:
-
Mẹ cháu đâu rồi?
Cô bé ngước nhìn tôi, đôi mắt sáng lấp lánh, giọng nói hồn nhiên:
-
Mẹ sinh cháu xong thì mất rồi ạ.
Tôi như chết lặng, đầu óc quay cuồng. Lúc này, mẹ vợ cũ tôi bước ra. Bà nhìn thấy tôi cũng ngỡ ngàng, nhưng sau đó mời tôi vào nhà để trò chuyện. Bà nói rằng, cô bé đó chính là con của tôi. Gia đình bà có một bệnh di truyền gen lặn. Ông bà tuy không mắc bệnh, nhưng không ngờ cô ấy lại mang bệnh ấy.
Khi mang thai, cô ấy mới phát hiện ra bệnh. Cả gia đình đã cố gắng gom tiền chữa trị, nhưng đúng lúc mọi thứ sắp sẵn sàng, cô ấy lại âm thầm mang toàn bộ số tiền đó gửi cho gia đình tôi.
-
Lúc đó, nó đang mang thai, nếu muốn điều trị bệnh thì phải bỏ đứa bé. Nhưng vì thương con trong bụng, nó không thể làm được. Hơn nữa, tình trạng của anh lúc đó rất nghiêm trọng, nên nó đã dồn hết tiền để chữa trị cho anh. Ai khuyên cũng không chịu nghe. Vì anh mà con gái tôi không còn, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa, nên mới giấu đi chuyện đứa bé và nói rằng nó đã sảy thai.
Tai tôi ù đi, nước mắt trào ra. Tôi gọi điện cho mẹ, muốn biết sự thật. Sau một hồi im lặng, mẹ tôi chỉ nói một câu:
-
Người họ xa đó chưa bao giờ tồn tại… Chính là vợ cũ con gửi tiền về. Nhưng cô ấy không cho mẹ nói với con. Cô ấy chỉ bảo: “Cứ để anh ấy sống là tốt rồi.”
Nghe đến đó, tôi như sụp đổ. Bao năm qua, tôi đã sống trong hận thù, nghĩ rằng cô ấy vô tâm, bỏ rơi tôi khi tôi nghèo khó. Tôi tưởng tượng rằng cô ấy đang sống hạnh phúc bên ai đó, còn tôi chỉ là kẻ bị bỏ lại phía sau.
Nhưng không phải vậy. Cô ấy rời đi không phải vì hận, mà là vì yêu. Cô ấy đã hy sinh tất cả để cứu sống tôi, rồi âm thầm sinh con một mình, ra đi mà không để lại lời oán trách nào.
Tôi đến đây với mục đích khoe khoang. Nhưng thứ tôi nhận lại chính là sự thật khiến tôi ân hận suốt phần đời còn lại.
Báo VTC News có bài viết: "Phê bình vụ chó "đi bậy" ở thang máy, tôi bị mắng "chấp nhặt cả với con vật"", nội dung như sau:
Sống ở chung cư, một trong những vấn đề khiến tôi cảm thấy bức xúc nhất là sự bất lực khi phải đối diện với những người nuôi thú cưng thiếu ý thức. Mọi người đều biết rằng khi sống trong không gian chung, chúng ta phải tôn trọng lẫn nhau bằng cách tuân thủ các quy tắc và quy ước đã được đặt ra. Thế nhưng, trong khi những người khác, khi bị phê bình vì làm ồn hay gây bẩn, đều tỏ ra biết lỗi và sửa sai, thì lại có không ít chủ nuôi chó lại tỏ ra kiêu ngạo khi thú cưng của họ làm phiền đến hàng xóm, thậm chí còn mắng ngược lại những người góp ý, cho rằng họ không biết yêu động vật.
Sống ở chung cư gần 10 năm qua, tôi chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi với "cuộc chiến" giữ gìn không gian sống chung như bây giờ. Và không phải vì những vấn đề lớn như tranh chấp tầng hầm, chỗ để xe hay quỹ bảo trì mà là những chuyện nhỏ nhặt, tưởng chừng không đáng kể nhưng lại dai dẳng và gây bức xúc không kém: những người nuôi thú cưng vô ý thức nhưng lại ngạo mạn, không tiếp thu phê bình. Thậm chí, tôi còn bị họ chỉ trích khi "dám" góp ý.
Một buổi tối, khi tôi cùng con trai nhỏ bước vào thang máy để về nhà, một mùi khai xộc lên rất mạnh. Ngay sát góc thang máy là một vũng nước tiểu vàng đục, chưa kịp khô. Qua camera an ninh, ban quản lý đã xác nhận rằng thủ phạm là một chú chó giống Poodle, đi tè bậy vào thang máy khi được chủ dắt đi dạo về. Clip quay lại cho thấy cô chủ chó biết việc này nhưng không có động tác khắc phục.
Tôi đã nhắn tin vào group cư dân để góp ý, một cách nhẹ nhàng và văn minh, rằng việc để chó "đi bậy" nơi công cộng là không chấp nhận được, vi phạm nội quy và làm mất vệ sinh chung. Không ngờ, tôi lại nhận được một trận công kích ngược. Chủ của chú chó lên tiếng: "Chị làm gì mà căng thẳng thế, có tí nước tiểu thôi mà?"
Khi tôi phân tích đúng sai, cô ta lại mắng tôi "sống nguyên tắc quá", "thiếu cảm thông", và ngang ngược nhất là cô ta nói: "Sao chị hẹp hòi thế, làm người mà đi chấp nhặt cả với con vật. Nói chuyện với người không có tình yêu với động vật rồi thật phí hơi."
Hai hôm sau, tôi bất ngờ nhận được rất nhiều tin nhắn chửi bới từ những người xa lạ trên mạng. Hóa ra, cô chủ chó đã lên một diễn đàn yêu thú cưng than thở về một "kẻ man rợ thù ghét động vật" (là tôi), với những chi tiết thêm mắm dặm muối và mô tả sai lệch, khiến cộng đồng yêu chó mèo tức giận. Họ đòi tìm đến tôi để "dạy dỗ", và có lẽ tài khoản mạng xã hội của tôi đã bị ai đó tiết lộ.
Cuối cùng, tôi phải tốn rất nhiều công sức mới giải quyết được vụ bạo lực mạng này, và cảm thấy rất tổn thương. Nhưng điều làm tôi đau lòng hơn cả chính là cách mà người ta biện minh cho hành vi thiếu trách nhiệm của mình: "Chỉ là con vật thôi mà."
Tôi không ghét động vật. Con trai tôi cũng từng xin nuôi một con mèo, và tôi đồng ý với điều kiện phải chăm sóc tốt cho nó, giữ gìn vệ sinh, không làm ảnh hưởng đến hàng xóm. Tôi hiểu cảm giác gắn bó, yêu thương một sinh vật nhỏ bé, coi chúng như thành viên trong gia đình. Nhưng tình yêu với thú cưng không thể trở thành cái cớ để bao biện cho những hành vi xâm phạm không gian chung.
Thực tế, ở nhiều chung cư hiện nay, cư dân phải chịu đựng tiếng chó sủa inh ỏi cả đêm, gây mất ngủ; chó phóng uế ra hành lang, sảnh chung mà không được dọn dẹp kịp thời; mèo thả rông làm bẩn bồn hoa, thảm cỏ... Tất cả những điều này tạo ra một môi trường sống căng thẳng và thiếu văn minh.
Vấn đề là, một số người nuôi thú cưng lại đòi quyền cho động vật, quyền nuôi chó mèo của họ nhưng lại không tôn trọng quyền được sống sạch sẽ và yên tĩnh của hàng xóm. Có những người dắt chó đi dạo mà không đeo rọ mõm, không xích chặt, để mặc chó cào vào người lạ hay dọa trẻ con. Khi góp ý, họ tỏ ra phòng thủ, cáu bẳn, hoặc im lặng bỏ ngoài tai.
Cần phải nhấn mạnh rằng chung cư là không gian sống tập thể. Khi lựa chọn sống trong môi trường này, chúng ta phải chấp nhận các quy định chung, tôn trọng người khác, và cư xử có văn hóa. Sở thích cá nhân không được phép xâm phạm đến quyền lợi và lợi ích chính đáng của người khác.
Yêu động vật đích thực là dạy chó đi vệ sinh đúng chỗ, dọn phân của chúng, tiêm phòng, đeo rọ mõm khi ra ngoài nếu cần thiết, và không để chúng làm phiền ai. Bạn yêu chó thì cứ nuôi, nhưng tôi và các cư dân khác không có nghĩa vụ phải chịu đựng mùi khai trong thang máy, phân mèo trên bậu cửa, hay tiếng chó sủa ầm ĩ lúc nửa đêm.
Thú cưng không có lỗi, nhưng người nuôi vô trách nhiệm thì có. Đừng dùng hai chữ "yêu động vật" để bao biện cho sự vô ý thức của mình.
Nguồn:
https://arttimes.vn/gia-dinh/lai-xe-sang-toi-nha-vo-cu-khoe-khoang-con-gai-tinh-bo-noi-8-tu-khien-toi-an-han-ca-doi-c59a63397.html
https://vtcnews.vn/phe-binh-vu-cho-di-bay-o-thang-may-toi-bi-mang-chap-nhat-ca-voi-con-vat-ar949840.html