Đi họp lớp tranh thanh toán hóa đơn 211 triệu: Về đến nhà, cô gái đơ người vì 1 cảnh tượng, thề không có lần sau

Đây chính là cách né nồm, tránh nồm rẻ nhất hiệu quả nhất miền Bắc!

Đi họp lớp tưởng là vui, nào ngờ…

Ngày 30 tháng 10 năm 2025, báo Đời sống Pháp luật đăng tải bài viết với tiêu đề "Đi họp lớp tranh thanh toán hóa đơn 211 triệu: Về đến nhà, cô gái đơ người vì 1 cảnh tượng, thề không có lần sau". Nội dung như sau:

“Sau hôm đó, tôi thề sẽ không bao giờ đi họp lớp nữa”.

Đó là câu nói đầu tiên của Tiểu Mỹ khi kể lại câu chuyện tưởng như nhỏ nhặt, nhưng lại khiến cô phải suy nghĩ suốt nhiều tháng trời sau buổi họp lớp gần đây.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Tiểu Mỹ rời quê lên thành phố lớn làm việc. Cô từng chật vật trong những căn phòng trọ chật hẹp, bươn chải với đủ nghề để kiếm tiền. Nhiều năm kiên trì, cuối cùng cô cũng có công việc ổn định trong công ty nước ngoài, mức lương hơn 20.000 tệ/tháng (khoảng 70 triệu đồng). Mặc dù cuộc sống áp lực và cạnh tranh, nhưng ít ra, cô đã có thể tự lo cho mình và gửi chút tiền về giúp cha mẹ.

Thỉnh thoảng, giữa những bộn bề ở chốn làm việc, Tiểu Mỹ lại nhớ đến quãng thời gian đại học, khi bạn bè tụ tập trong căn tin, chia nhau suất cơm rẻ tiền mà vẫn vui vẻ cười nói. Khi ấy, không ai để tâm đến chuyện ai giàu, ai nghèo, ai có tương lai sáng lạn hơn. Tình bạn đơn giản, trong trẻo và không vụ lợi. Càng trưởng thành, cô càng thấy nhớ những điều giản dị ấy.

Một hôm, lướt qua nhóm chat cũ của lớp đại học, cô nhận ra đã nhiều năm rồi mọi người chẳng gặp mặt. Dòng tin nhắn của lớp trưởng về việc tổ chức buổi họp lớp bỗng khiến cô hào hứng. Cô bạn thân cùng phòng ký túc cũng gọi điện rủ: “Đi đi, lâu lắm rồi mới gặp lại nhau”. Không suy nghĩ nhiều, Tiểu Mỹ đồng ý ngay.

Cô muốn gặp lại những gương mặt từng thân quen, muốn được cười như ngày xưa thêm một lần nữa. Đến ngày hẹn, Tiểu Mỹ chọn bộ váy thanh lịch, trang điểm nhẹ nhàng. Khi bước vào nhà hàng, cô có chút hồi hộp xen lẫn xúc động. Bao nhiêu năm trôi qua, những khuôn mặt ấy vẫn quen thuộc, chỉ là ai cũng thêm phần chững chạc. Không khí ban đầu khá vui. Mọi người hỏi han nhau, kể chuyện công việc, gia đình, con cái. Tiếng cười rộn rã, những bức ảnh chụp chung liên tục được đăng lên mạng xã hội.

Đi họp lớp tranh thanh toán hóa đơn 211 triệu: Về đến nhà, cô gái đơ người vì 1 cảnh tượng, thề không có lần sau- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Bữa tiệc diễn ra trong không khí thân mật, cho đến khi kết thúc, lớp trưởng bắt đầu loay hoay tính tiền. Nhìn thấy vậy, Tiểu Mỹ nhẹ nhàng tiến lại gần và nói nhỏ: “Để tôi thanh toán nhé. Lâu ngày gặp lại, coi như tôi mời”.

Hóa đơn tổng cộng gần 60.000 tệ (khoảng 211 triệu đồng) - Con số không nhỏ, nhưng với mức thu nhập hiện tại, Tiểu Mỹ đủ khả năng trả, cũng chẳng tiếc. Sau khi trả xong, Tiểu Mỹ quay lại bàn, nói rằng có việc gấp phải về trước. Cô nghĩ mọi chuyện sẽ dừng lại ở đó - một buổi họp lớp vui vẻ, một hành động nhỏ để thể hiện sự trân trọng bạn cũ.

Nhưng không ngờ, khi về đến nhà, mở nhóm chat lớp lên, cô thấy hàng trăm tin nhắn mới. Nghĩ rằng mọi người vẫn đang gửi ảnh và chia sẻ chuyện vui, cô tò mò lướt xem. Rồi cô sững sờ.

Trong nhóm, những lời bình luận về cô xuất hiện dày đặc:

- “Cô ấy làm màu quá”.

- “Chắc muốn khoe giàu”.

- “Tiền này chắc gì do cô ấy tự kiếm”.

Những dòng tin ấy khiến Tiểu Mỹ không khỏi tổn thương. Hành động xuất phát từ thiện ý lại bị hiểu sai thành khoe mẽ. Cô đọc từng dòng tin mà rưng rưng, chỉ lặng lẽ rời khỏi nhóm chat.

Tiểu Mỹ nhớ lại khoảnh khắc mình cầm thẻ thanh toán, lòng chỉ nghĩ đơn giản rằng “một bữa tiệc, không đáng gì so với tình bạn mấy năm đại học”. Nhưng hóa ra, thứ từng gọi là “tình bạn chân thành” nay đã pha lẫn nhiều tầng suy nghĩ khác, là sự so đo, nghi ngờ, và cả sự đố kỵ.

Từ hôm đó, Tiểu Mỹ không nhận lời mời họp lớp nào nữa. Không phải vì cô chảnh, cũng chẳng phải vì tiếc tiền, mà đơn giản là cô sợ cảm giác bị hiểu lầm.

Cô nhận ra, khi người ta trưởng thành, khoảng cách giữa họ không chỉ là thời gian hay địa lý, mà còn là sự khác biệt trong trải nghiệm sống, trong cách nhìn nhận về giá trị. Tiền, nếu không khéo, sẽ biến thành ranh giới vô hình, khiến những mối quan hệ từng thân thiết trở nên xa lạ.

Câu chuyện của Tiểu Mỹ không phải hiếm. Trên mạng xã hội, không ít người cũng chia sẻ cảm giác tương tự: đi họp lớp về lại thấy hụt hẫng, vì những cuộc trò chuyện xoay quanh công việc, thu nhập, nhà cửa, xe cộ… hơn là ký ức tuổi trẻ. Thời gian khiến con người đổi thay, không chỉ bề ngoài, mà cả cách họ nhìn nhận nhau.

“Có lẽ, thứ chúng ta nhớ không phải là bạn bè cũ, mà là cảm giác yên bình của tuổi trẻ, thời mà một cái bánh mì chia đôi cũng đủ khiến cả nhóm cười vang” - Tiểu Mỹ viết.

Bữa tiệc 211 triệu hôm ấy, vì thế, trở thành bài học đắt giá. Không phải về tiền, mà về lòng người. Và cũng kể từ đó, Tiểu Mỹ hiểu rằng đôi khi, tốt nhất là giữ lại những ký ức đẹp trong lòng, thay vì cố gắng hồi sinh chúng bằng một buổi họp lớp.

Chuyên trang Gia Đình & Xã Hội cũng đăng tải bài viết với tiêu đề "Đi họp lớp, người bạn giàu tranh thanh toán hoá đơn 300 triệu: Về đến nhà thì chết điếng trước 1 cảnh tượng". Nội dung như sau:

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi ở lại Thượng Hải làm việc. Những năm đầu mới ra trường, tôi từng làm hành chính lương thấp, phải thuê phòng trọ chật chội, ăn mì gói qua ngày. 

Có tháng không dám bật điều hoà vì sợ hoá đơn điện. Nhưng rồi nhờ học thêm nghiệp vụ, chuyển công ty, nỗ lực không ngừng nghỉ, giờ tôi đã là trưởng bộ phận logistics cho một doanh nghiệp thương mại quốc tế.

Lương tháng hơn 25.000 tệ (~87,5 triệu đồng), tôi không dám nói mình giàu, nhưng đủ sống ổn, dư chút để gửi về cho bố mẹ ở quê và để dành tiết kiệm.

Dù sống nơi thành thị sôi động, đôi khi tôi vẫn thấy trống rỗng. 

Những đêm đi làm về muộn, tôi hay nhớ lại thời đại học - những buổi học nhóm, những trò đùa ngốc nghếch, và cả những lần góp tiền ăn lẩu trong ký túc xá. 

Có lẽ vì cuộc sống trưởng thành quá nhiều áp lực nên tôi cứ mãi hoài niệm về những năm tháng vô tư ấy.

Đi họp lớp, người bạn giàu tranh thanh toán hoá đơn 300 triệu: Về đến nhà thì chết điếng trước 1 cảnh tượng - Ảnh 2.

Ảnh minh hoạ

Một hôm, trong nhóm chat của bạn đại học, lớp trưởng đăng lời kêu gọi tổ chức họp lớp kỷ niệm 10 năm tốt nghiệp. Bữa tiệc sẽ diễn ra tại một nhà hàng cao cấp ở trung tâm thành phố. Tôi đọc mà lòng bồi hồi, liền xin nghỉ phép và bay về quê.

Tôi nghĩ đơn giản: “Lâu rồi không gặp nhau, bạn cũ giờ ra sao rồi nhỉ?”

Hôm đó, tôi đến nhà hàng từ sớm. Khi các bạn lần lượt bước vào và nhận ra tôi, cả căn phòng bỗng rộn rã. Có người reo lên: “Trời ơi, không ngờ cậu cũng về!”, “Lâu lắm rồi không thấy cậu trong mấy buổi offline!”

Tôi mỉm cười, ôm từng người, cảm giác như được trở lại những năm tháng rực rỡ nhất của tuổi trẻ.

Cả lớp có khoảng 20 người tham gia. Bữa tiệc diễn ra ấm cúng mà không kém phần sang trọng. Mọi người gọi đồ ăn thoải mái—từ hải sản tươi sống, bò nhập khẩu, đến rượu vang Pháp chính hãng. Bầu không khí đầy tiếng cười, ánh mắt rạng rỡ và những câu chuyện nối tiếp không dứt.

Đến cuối buổi, khi mọi người còn đang chuyện trò, tôi lặng lẽ ra quầy thu ngân. Không một ai hay biết tôi đã thanh toán toàn bộ bữa tiệc.

Tổng hoá đơn: 86.000 tệ (~300 triệu đồng).

Tôi đưa thẻ, ký tên, rồi quay lại bàn tiệc, mỉm cười nói nhỏ: “Bữa nay để mình mời nhé. Xem như quà kỷ niệm 10 năm.”

Đi họp lớp, người bạn giàu tranh thanh toán hoá đơn 300 triệu: Về đến nhà thì chết điếng trước 1 cảnh tượng - Ảnh 4.

Ảnh minh hoạ

Không khí sững lại vài giây. Rồi lớp trưởng vỗ tay: "Cậu đúng là đại ân nhân của lớp rồi!”

Mọi người nhao nhao cảm ơn, xin chụp ảnh kỷ niệm. Có người ngỏ ý chuyển khoản lại phần tiền nhưng tôi từ chối: “Chuyện nhỏ mà. Sau này có dịp gặp lại, mọi người lại mời mình là được.”

Tôi rời bữa tiệc sớm vì có chuyến bay vào sáng hôm sau. Lòng tràn ngập niềm vui. Tôi nghĩ đơn giản: gặp lại bạn cũ, trò chuyện vui vẻ, mời một bữa ăn—có gì đâu to tát?

Nhưng về đến nhà, tôi chết lặng trước hàng trăm dòng tin nhắn.

Vừa tháo giày, tôi mở điện thoại để lưu lại ảnh buổi họp lớp thì thấy nhóm chat nhảy hơn 300 tin nhắn chưa đọc. Tò mò mở ra, tôi chết sững.

— “Tranh thanh toán thế để làm gì nhỉ? Cứ như muốn thể hiện.”— “Chắc làm ăn gì đó trúng mánh, nên giờ muốn khoe.”— “Tự dưng mời nguyên bữa hơn 80.000 tệ, ai chơi kiểu đó?”— “Tôi thấy giả tạo. Giống như PR bản thân.”— “Không khéo tiền đó đi vay để ‘làm màu’ cho nổi bật.”

Tôi đọc từng dòng một mà lòng trĩu nặng. Những người ban nãy còn bắt tay tôi, gọi tôi là “người thành công nhất lớp”, giờ lại đâm sau lưng không thương tiếc.

Tôi không hiểu. Một bữa tiệc, một lần thể hiện lòng quý mến, lại bị hiểu nhầm thành khoe mẽ, “chơi trội”, thậm chí bị nghi ngờ là dùng tiền không minh bạch.

Tôi không nhắn lại gì. Chỉ im lặng rời khỏi nhóm chat.

Tôi đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng tiền có thể giữ lại tình bạn xưa

Tôi không phải người hào nhoáng. Tôi chưa từng nghĩ mình giỏi hơn ai. Nhưng tôi đã sai—sai khi tưởng rằng tình bạn cũ vẫn vẹn nguyên sau ngần ấy năm.

Có lẽ tôi quên mất một điều: thời gian không chỉ thay đổi con người mà còn thay đổi cả cách họ nhìn nhận nhau.

Tôi từng nghĩ rằng một bữa ăn sẽ giúp mọi người xích lại gần hơn. Nhưng hóa ra, với một số người, lòng tốt không đúng cách chỉ khiến họ cảm thấy khó chịu, thậm chí đố kỵ.

Tôi đã rút ra một bài học cay đắng: Không phải ai cũng vui khi thấy bạn mình thành công. Và không phải ai cũng xứng đáng với sự chân thành của bạn.

Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!