Con gái đòi ly hôn sau 1 tháng cưới, hỏi lý do nó đỏ mặt nói: 'Con xấu hổ lắm'

Nghe câu chuyện của con gái, tâm trạng của vợ chồng càng nặng nề hơn.

Báo Thời báo Văn học Nghệ thuật ngày 19/4 đưa thông tin với tiêu đề: Con gái đòi ly hôn sau 1 tháng cưới, hỏi lý do nó đỏ mặt nói: 'Con xấu hổ lắm'. Với nội dung như sau: 

- Bố, mẹ! Con và anh Huy… chúng con có thể sẽ ly hôn!

Lời con gái nói ra như một tia sét đánh xẹt qua nhà tôi. Chúng tôi vừa tổ chức đám cưới hoành tráng cho con gái, những lời chúc phúc của họ hàng, bạn bè vẫn văng vẳng bên tai. Tại sao cưới chưa được bao lâu con gái đã đòi ly hôn chứ?

Trong lòng tôi đầy nghi ngờ và bối rối, tôi hỏi con gái:

- Chuyện gì vậy? Con mới lấy chồng được một tháng mà?

Mặt con gái đỏ bừng, chực trào nước mắt. Ngập ngừng mãi con cúi đầu thấp giọng nói:

- Con xấu hổ lắm!

Tôi và chồng nhìn nhau, chắc hẳn phải có lý do gì đó nghiêm trọng lắm. Nhưng thấy con gái như vậy, chúng tôi không gặng hỏi nữa mà để con có thêm thời gian suy nghĩ, bình tâm lại, để dần dần con tự mình nói ra sự thật. Vì vậy, chúng tôi kiên nhẫn chờ đợi và chú ý đến những thay đổi trong cảm xúc của con gái.

Cuối cùng, một ngày nọ, con gái đã chủ động đi tìm chúng tôi. Trông nó còn hốc hác hơn trước. Con ngồi đối diện với chúng tôi, hít một hơi thật sâu và bắt đầu kể về mâu thuẫn giữa hai vợ chồng nó.

Mới cưới 1 tháng, con gái đã về nhà nói muốn ly hôn. (Ảnh minh họa)

Năm đó con gái tôi và con rể gặp nhau trong bữa tiệc của một người bạn. Hai đứa nó yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên và nhanh chóng thành một đôi rồi đòi cưới chỉ sau 3 tháng hẹn hò. Mặc dù có ấn tượng tốt về Huy nhưng với tư cách là bố mẹ, chúng tôi cũng lo lắng về những vấn đề có thể nảy sinh khi hai người kết hôn quá nhanh.

Nhưng rồi thấy sự kiên định và sự vui vẻ của con gái, cũng như sự quan tâm của Huy dành cho con bé mà chúng tôi đã đồng ý cho hai đứa nó cưới nhau. Tuy nhiên, cuộc sống hôn nhân lại không hạnh phúc như con gái tôi tưởng tượng.

Sau cưới, con bé bắt đầu phát hiện Huy có nhiều khuyết điểm và thói quen xấu mà trước đây nó chưa từng biết. Ví dụ như con rể tôi thích thức khuya và chơi game, trong khi con gái tôi có thói quen đi ngủ sớm và dậy sớm. Huy lười làm việc nhà nhưng con gái tôi lại là người siên năng, sạch sẽ và ngăn nắp,… Những điều tưởng chừng như tầm thường này dần dần tích tụ rồi nảy sinh cãi vã.

Điều khó chịu nhất đối với con gái tôi là sự thay đổi về thái độ của Huy đối với nó. Con kể, trước cưới Huy dịu dàng, ân cần bao nhiêu thì sau khi kết hôn lại trở nên lạnh lùng và xa cách bấy nhiêu.

- Anh ấy không còn quan tâm đến cảm xúc của con nữa, cũng không còn đủ kiên nhẫn để lắng nghe những lời phàn nàn của con. Con cảm thấy mình như gả cho một người xa lạ vậy.

Trước đó con nói cảm thấy xấu hổ là vì khi ấy đã cố cãi lời chúng tôi để kết hôn sớm, nên giờ con cảm thấy xấu hổ khi đối mặt với bố mẹ.

Ban đầu con nói cảm thấy xấu hổ là vì khi đó đã cố cãi lời chúng tôi để kết hôn sớm. (Ảnh minh họa)

Nghe câu chuyện của con gái, tâm trạng của vợ chồng càng nặng nề hơn. Nhưng không muốn con quyết định vội vàng để rồi sau này lại phải hối hận, vì thế chúng tôi bắt đầu giúp con gái phân tích từng chuyện một.

- Tình yêu khác hôn nhân, con bị sốc khi bước chân vào hôn nhân cũng đúng thôi. Ở hôn nhân, mọi tật xấu của nửa kia sẽ lòi ra hết, không thể dấu diếm được, đôi nào cũng vậy thôi. Hôn nhân cần sự nỗ lực và duy trì của cả hai bên. Mỗi người đều có khuyết điểm và thói quen riêng, mấu chốt là học cách bao dung và thấu hiểu.

Có vấn đề gì, con hãy chủ động nói chuyện với chồng, bày tỏ cảm xúc và mong đợi của mình, đồng thời bàn bạc để tìm giải pháp mà cả hai bên đều chấp nhận được. Không nên hở chút là đòi ly hôn, đừng buông tay nhau một cách dễ dàng như thế để rồi sau này phải hối hận. Hãy cứ cố gắng hết sức trước đã con à.

Nghe lời chúng tôi, con gái dần dần lấy lại được niềm tin vào hôn nhân, bắt đầu cố gắng liên lạc với con rể. Với sự cố gắng của con bé, con rể tôi cũng dần hiểu ra và thay đổi. Sau một thời gian, mối quan hệ giữa hai đứa nó dần được cải thiện. Dù cả hai vẫn còn những khuyết điểm, thói quen riêng và thi thoảng vẫn nảy sinh mâu thuẫn nhưng chúng nó đã học được cách bao dung và thấu hiểu lẫn nhau.

Chúng nó hiểu được rằng hôn nhân không thể được duy trì chỉ bằng tình yêu. Hôn nhân không phải là chuyện của một người mà là trách nhiệm chung của hai người. Chỉ cần cả hai cùng chung tay, gắng sức đồng lòng thì hôn nhân mới hạnh phúc, bền chặt được.

Tiếp dến, báo Dân Trí cũng có bài đăng tương tự với thông tin: Ngã ngửa với lý do vợ đòi ly hôn sau một tháng làm đám cưới

Nội dung được báo đưa như sau: 

Đã gần 30 cái xuân xanh nhưng tôi vẫn chưa đưa được một nàng dâu về cho bố mẹ. Mặt mũi cũng rạng ngời, gia đình không quá đại gia nhưng cũng thuộc hàng khá giả. Tuy chưa thể lọt top “soái ca” như trong những bộ phim Hàn Quốc nhưng cũng đáng để các em gửi gắm cuộc đời.

Ấy vậy mà, tôi… vẫn ế. Chắc rằng duyên chưa tới, chắc vợ tôi còn đang ham chơi ở đâu đó! Và thực ra, lý do to đùng nhất khiến tôi như vậy là vì tôi không còn tin vào tình yêu nữa. Sau một cuộc tình thời sinh viên, em bỏ tôi để theo người thành đạt, giàu có hơn, chê kẻ sinh viên mới ra trường còn nghèo còn kém như tôi.

Từ đó đến nay, tôi không còn chút cảm xúc yêu đương nào. Bao nhiêu cô gái xinh đẹp từng gặp cũng không đủ khiến tôi động lòng. Tôi cũng không biết mình làm sao, chỉ biết nếu phải kết hôn, tôi cũng chỉ muốn cưới và sinh con cho tròn trách nhiệm.

Rồi một ngày, sau khi được họ hàng giới thiệu và hết lời khen ngợi, bố mẹ nhất quyết bắt tôi đi gặp một cô gái mà tôi chưa từng biết. Tôi biết bố mẹ cũng sốt ruột nên sẽ chiều lòng họ.

Sau khi hẹn gặp nhau, bố mẹ tôi càng tỏ rõ sự ưng ý và thúc giục tôi nhanh chóng cưới cô ấy. Về cơ bản, cô gái không có điểm gì đáng chê, nghề nghiệp ổn định, ngoại hình ưa nhìn, ăn nói cũng ngoan ngoãn. Tuy không phải người dễ để lại ấn tượng sâu sắc nhưng cô gái cũng đáp ứng đủ tiêu chí dâu hiền của bố mẹ tôi. Cả tôi và cô đều có sự lo lắng nhất định về hôn nhân.

Chúng tôi không “rơi” vào lưới tình với nhau nhưng dường như cô ấy cũng đang cần một đám cưới để làm gia đình vui vẻ. Người thân hai bên đều giục giã và gán ghép cho chúng tôi. Vậy nên chỉ sau 1 tháng quen biết, tôi làm đám cưới với em.

 

Em không cho tôi động vào người rồi đùng đùng bỏ về nhà mẹ đẻ...

Đám cưới diễn ra suôn sẻ, cả hai bên họ hàng, gia đình đều rất hài lòng. Chỉ có tôi, bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng. Người vợ của tôi không cho tôi chạm vào cô ấy, lấy lý do đến “ngày đèn đỏ”. Chuyện đó tôi có thể thông cảm được và sẽ chờ, dù sao bố mẹ đều đang rất mong có cháu cho vui cửa vui nhà.

Nhưng chuyện đã không bình thường khi những ngày sau đó, cô ấy đều gạt đi. Đỉnh điểm là việc cô ấy bỏ về nhà mẹ đẻ vì cảm thấy buồn bã. Kết hôn chưa được 1 tháng, không cho chồng động vào người và giờ thì bỏ về nhà mẹ đẻ? Tôi tự hỏi điều gì đang xảy ra?

Tôi suy nghĩ suốt trong một thời gian dài và quyết tâm giải quyết vấn đề này càng sớm càng tốt. Lần đầu tiên tôi hỏi vợ mình bằng cách nhắn tin cho cô ấy. Tôi nói sẽ đón cô ấy về nhưng cô một mực không nhắn lại. Dù giữa chúng tôi không có tình cảm chân thành nhưng dù sao cũng là vợ chồng trên giấy tờ, dù sao tôi cũng là một thằng đàn ông mới cưới vợ và muốn giữ chút thể diện. Hành động của cô ấy chẳng khác nào đem tôi ra làm trò đùa và cả trò cười cho thiên hạ.

Tôi càng sôi máu và quyết đến tận nhà vợ làm cho ra lẽ.

"Hãy quay lại sau vài ngày nữa" – tôi dứt khoát nói.

"Anh nghĩ gì?”

"Chúng ta mới kết hôn được một tháng và em không muốn tôi chạm vào người em? Có phải chúng ta đã kết hôn chưa vậy? Em muốn tôi làm một nhà sư, thái giám sao?"

"Tôi không nghĩ nhiều, chỉ không muốn làm điều đó. Chúng ta không yêu nhau mà!" – cô ấy lạnh lùng đáp và vẫn chưa đưa ra được một lời giải thích rõ ràng.

"Chúng ta đã đăng ký kết hôn và luật pháp đã công nhận mối quan hệ của chúng ta. Không thể thích là cưới, không thích là bỏ. Em muốn tôi phải làm sao?"

"Tôi không biết, tôi thực sự không muốn! Chúng ta... ly hôn đi".

"Ồ, không muốn nhưng lại đồng ý lấy tôi? Ngày mai, em phải quay về nếu không chúng ta sẽ không ly hôn. Tôi đã cho em một cơ hội rồi đấy!" - Tôi thẳng thắn tuyên bố với em.

Nhưng ngày hôm đó, tôi đã đứng ngoài cửa đợi và chẳng có ai quay về.

Hôn nhân là sự kiện trọng đại của đời người. Nếu chỉ kết hôn vì ngẫu hứng thì xã hội này loạn mất. Dù không có tình yêu nhưng cũng cần có trách nhiệm. Nhưng dường như, em đang chơi đùa tôi hoặc đã quá coi thường chuyện kết hôn với người khác. Tôi thực sự không hiểu nổi em nghĩ gì? Em thích thì cưới mà không thích là cũng bỏ được ngay! Tôi sẽ giải thích sao với gia đình khi chính tôi cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra?