Người phụ nữ trốn chạy chồng vũ phu 29 năm và tình nghĩa “chồng hờ”: Câu chuyện lay động MXH với cái kết bất ngờ
Ngày đoàn tụ sau 29 năm, bà Giao tìm lại gia đình nhưng để lại phía sau mối tình mười năm đầy nghĩa tình, nhiều day dứt với ông Ba Minh.
Ngày 23/08/2025, Đời sống Pháp luật đưa tin "Người phụ nữ trốn chạy chồng vũ phu 29 năm và tình nghĩa “chồng hờ”: Câu chuyện lay động MXH với cái kết bất ngờ". Nội dung như sau:
Những ngày qua, dư luận đặc biệt quan tâm đến câu chuyện người phụ nữ trốn chạy khỏi người chồng vũ phu suốt 29 năm, để rồi bất ngờ tìm lại được gia đình. Nhưng điều khiến nhiều người day dứt hơn cả, chính là hành trình mưu sinh đầy khổ cực và mối tình âm thầm kéo dài 10 năm qua của bà với người "chồng hờ" nơi đất cù lao.
Câu chuyện của bà Giao (quê Nghệ An) và ông Ba Minh (Tiền Giang) được chia sẻ trên kênh YouTube Phong Bụi đã khiến nhiều người rưng rưng xúc động và thương cho hoàn cảnh éo le, ngang trái của hai ông bà.

Gần 30 năm trời, bà Giao đi qua đủ nỗi truân chuyên: những trận đòn roi từ người chồng say xỉn, những ngày bồng bế con nhỏ chạy trốn với hai bàn tay trắng, rồi cảnh ngủ vạ vật đầu đường xó chợ. Tha hương khắp nơi, bà mất hết con, mất cả niềm tin. Chỉ đến khi gặp ông Ba Minh người đàn ông nghèo nhưng hiền lành ở Cù Lao Tây (Đồng Tháp) thì bà mới có được chỗ nương tựa suốt mười năm ròng.
Một ngày tình cờ, con trai cả nhận ra đôi mắt buồn của mẹ qua một tấm hình trên mạng. 29 năm xa cách, giây phút nhận lại máu mủ khiến bà Giao òa khóc, run rẩy ôm con như chưa bao giờ được khóc.
Phía sau cuộc đoàn tụ ấy, ông Ba Minh lặng lẽ đứng nhìn. Gom góp 320 ngàn, ông mua hai con gà, háo hức chuẩn bị bữa cơm đoàn viên: "Một con nấu cháo, một con hấp gỏi," ông cười hiền, ánh mắt sáng như trẻ thơ. Thế nhưng mâm cơm chưa kịp dọn, bà đã theo con trở về quê. Trong góc bếp nhỏ, mùi gà còn vương, chỉ còn ông Ba Minh ngồi lặng, mắt buồn nhìn ra sân trống.
Có những tình thương lặng thầm, chẳng mong đền đáp, chỉ mong người mình thương được bình yên dù bình yên ấy không còn mình trong đó.

Tôi thương bả cũng từ một lần tai nạn
Theo chia sẻ của ông Ba Minh, từ hai con người xa lạ hai ông bà gắn bó với nhau suốt 10 năm qua cũng thật tình cờ. Nhưng chính sự thật thà, nhân hậu của bà Giao đã khiến ông Ba Minh dành tình thương trọn vẹn cho bà. "Tôi thương bả cũng từ một lần tai nạn", ông Ba Minh giọng nghèn nghẹn.
Theo lời ông Ba Minh, ngày đó, bà Giao vừa thất lạc đứa con gái thứ ba trong hành trình tháo chạy khỏi người chồng hay say rượu. Bà trốn vào Sài Gòn làm thuê, gánh vữa, trộn bê tông. Ông thì làm thợ hồ. Họ chỉ là hai phận người tha phương, tri kỷ chứ chưa chút tình cảm.

Ông nhớ như in buổi chiều trên công trình năm ấy, khi chính mình rơi từ giàn giáo xuống, đầu gối vỡ nát. Bà cùng mấy người thợ vội vàng đưa ông vào Bệnh viện Đồng Nai. Bác sĩ băng bó, nói phải mổ, hết 15 triệu. Ông cười buồn, nghĩ bụng chắc đời mình coi như tiêu.
Anh em thợ bàn nhau, tính đẩy ông trên xe lăn trốn viện. Nhưng còn kẹt chiếc xe máy trong bãi, không lấy được thì lộ. Vậy mà bà Giao, người phụ nữ cùng làm thuê, khốn khó chẳng kém lại cúi xuống cõng cả thân hình nặng trĩu của ông băng qua quãng đường dài để tìm cách đưa về. "'Ảnh hết tiền mổ, tính về quê'. Người ta gật đầu cho lấy xe. Bả chở tôi về nhà trọ. Bữa đó, tôi rưng rưng, thấy mình mắc nợ bả rồi", ông Minh nhớ lại.
Từ lần "gánh nhau" ấy, cả hai dần nương tựa. Bà theo ông về Đồng Tháp, cùng nhau đi hết bệnh viện rồi lại về cù lao bó thuốc nam, từng ngày giữ lại đôi chân què. "Cái giò giờ cà nhắc, nhưng tôi còn sống, không bỏ xác trên công trình là nhờ bả," ông trầm ngâm.

Suốt hơn mười năm, họ không danh phận, chỉ có một chữ nghĩa tình. Ông chở bà rong ruổi bán vé số, bà dựa vai ông mà sống. Nghèo khó, nhưng ấm áp. Và cũng chính vì món nợ nghĩa ấy, ông thương bà đến suốt đời.
Tưởng chừng cuộc sống của ông bà cứ thế trôi đi, ngày ngày rong ruổi bán vé số, tối về lại nương tựa nhau trong túp lều nhỏ ở cù lao. Nhưng rồi một ngày, bà Giao nhờ một YouTuber đăng tin tìm con. Bài viết lan đi, nối lại sợi dây máu thịt đã đứt gần 29 năm. Người đàn bà Nghệ An từng ôm con tháo chạy, cuối cùng cũng tìm lại được chồng con.
Ngày đoàn tụ, người ta rưng rưng nước mắt. Còn ông Ba Minh người từng được bà cõng qua cơn hiểm nghèo, gắn bó suốt mười năm dài chỉ lặng lẽ ngồi bên bến sông, lặng lẽ buông tay.
Tôi mượn vợ người ta chục năm, người ta không ghen ngược lại thì thôi
Từ ngày bà Giao theo con trở về quê đoàn tụ với gia đình sau 29 năm xa cách, ông Ba Minh vẫn ngồi ở bến đò Cù Lao Tây (Đồng Tháp), dáng gù, ánh mắt hướng về những chuyến đò qua lại. Với ông, đó là nơi vừa mưu sinh, vừa là chỗ để ngóng bóng dáng quen thuộc nay đã xa.
Ngày bà Giao đoàn tụ cùng con cái, ông không có mặt. Sau này, có người cho ông xem đoạn clip "ôm đi, hôn đi" lan truyền trên mạng. Người xem thì cười, xúc động, còn ông chỉ lặng im. Ông nói: "Tôi sống với bả chục năm, biết tính bả vốn trọng tình nghĩa, chịu đựng quen rồi, nên cái ôm cái hôn trước chốn đông người cũng ngại ngùng. Người ta hỏi tôi có ghen không, tôi nói ghen là ích kỷ. Tôi mượn vợ người ta chục năm, người ta không ghen ngược lại thì thôi".
Trước đây, việc bán vé số là của bà Giao, ông chỉ phụ chở đi, ngồi chờ ngoài xe. Tai nạn giàn giáo nhiều năm trước khiến đầu gối ông bị thương, đi cà nhắc, sức khỏe giảm sút, khó có thể mưu sinh. Giờ một mình, ông không đủ can đảm chìa xấp vé số ra trước mặt khách, nên chọn bến đò làm nơi mưu sinh. Ông ngồi ở đó cả ngày, vừa hy vọng có người mua giúp vài tờ vé số, vừa chờ đợi, biết đâu một chuyến đò nào đó bà sẽ trở về.
Có hôm, ông ngồi từ sáng đến chiều, không bán được tờ nào. May đến cuối ngày có người mua phụ vài tờ, ông cười gượng: "Đi bán kiểu này chắc lỗ vốn, nhưng biết sao giờ".
Người đàn ông hàng ngày vẫn một mình đi bán vé số ở bến đò như một cách để quên đi nỗi buồn
Ông Ba Minh và bà Giao quen nhau hơn mười năm trước. Bà Giao là người phụ nữ gốc Nghệ An, rời bỏ chồng vì bạo hành, lang bạt đến miền Tây. Ông Ba Minh người đàn ông từng lỡ dở, thương tình mà cưu mang, rồi cùng bà trải qua nhiều năm tháng mưu sinh. Hai người sống với nhau như vợ chồng, dù không có hôn thú. Sau này, khi bà Giao nhờ một YouTuber đăng tin tìm con, mối dây nhân duyên đã đưa bà về đoàn tụ cùng gia đình sau gần ba thập kỷ. Cuộc đoàn tụ ấy khiến nhiều người xúc động. Nhưng ở lại sau câu chuyện vẫn là bóng dáng người đàn ông miền Tây lặng lẽ nơi bến đò, ngồi chờ một cuộc trở về có lẽ sẽ không bao giờ đến.
Theo thông tin mới nhất từ mạng xã hội, vào chiều ngày 22/8, chú Ba Minh nhận được một cuộc gọi đầy bất ngờ. Người gọi xưng là con gái cô Giao, và lời nhắn khiến lòng chú như vỡ òa: "Mẹ sẽ sớm quay lại, vào bên trong đó ở với chú". Chưa rõ việc bà Giao quay trở lại có thật hay không, nhưng nụ cười hiếm hoi của ông Ba Minh sau cuộc điện thoại ngắn ngủi đã khiến nhiều người vui thay.
Nụ cười hiếm hoi của ông Minh sau cuộc điện thoại thông báo bà Giao sẽ trở lại
Có lẽ, sau bao năm gánh chịu thiệt thòi, điều mà chú cần nhất không phải là một danh phận, mà chỉ là sự bình yên bên cạnh người phụ nữ đã từng cõng mình qua cơn hiểm nghèo. Và biết đâu, giữa khúc quanh bất ngờ của số phận, chuyến đò chờ mãi nơi bến sông ấy sẽ có ngày cập bến.
Ngày 23/08/2025, Đời sống Pháp luật đưa tin "Người phụ nữ trở về quê sau 29 năm lưu lạc gây bão MXH: Khó tin với nguyện vọng về nơi muốn sinh sống của bà Thái Thị Giao". Nội dung chính như sau:
Những ngày vừa qua, câu chuyện về người phụ nữ Nghệ An trốn chạy khỏi người chồng vũ phu, lưu lạc suốt 29 năm rồi bất ngờ tìm lại gia đình đã gây xôn xao mạng xã hội.
Sau gần ba thập kỷ tha hương, bà Thái Thị Giao gặp và gắn bó cùng ông Ba Minh (Đồng Tháp) người đàn ông nghèo nhưng giàu tình nghĩa, từng được bà cõng qua cơn tai nạn lao động.
Con trai tìm đến ngỏ ý đón bà trở về đoàn tụ gia đình sau 29 năm lưu lạc
Hơn 10 năm qua, cả hai nương tựa nhau mưu sinh bằng nghề bán vé số, sống như vợ chồng dù không hôn thú.
Đến khi bà nhờ YouTuber đăng tin tìm con, cơ duyên đã nối lại tình mẫu tử tưởng chừng đứt đoạn và hành trình đoàn tụ mở ra, mang lại nước mắt hạnh phúc cho gia đình. Ngày đoàn tụ, bà nghẹn ngào ôm con trai, còn ông Minh chỉ lặng lẽ đứng sau.
Sau 10 năm chung sống, bà Giao rời cù lao Tây, xa ông Ba Minh về quê nhà đoàn tụ cùng chồng và các con mở ra một chặng đường mới với người phụ nữ đã chịu nhiều giông bão.
Câu chuyện trên sau khi được chia sẻ lên mạng xã hội cũng đã khiến nhiều người chú ý và không thôi day dứt.
Liên quan đến câu chuyện trên, trao đổi với báo Dân Việt, bà Lê Thị Tuyết Sương - Chủ tịch Hội liên hiệp phụ nữ xã Nghĩa Thọ, tỉnh Nghệ An cho biết, đơn vị vừa tới thăm hỏi, động viên bà Thái Thị Giao người trở về sau 29 năm lưu lạc. Bà Giao quê ở xã Quỳnh Anh, tỉnh Nghệ An. Sau đó, người phụ nữ lấy chồng về ở xã Nghĩa Thọ. Ngày bà Giao rời đi cũng từ xã Nghĩa Thọ.
Bà Thái Thị Giao đã có 10 năm gắn bó, chung sống với ông Ba Minh
Tuy nhiên, khi đăng thông tin lên mạng xã hội, người phụ nữ này chỉ nhớ quê quán của mình ở xã Quỳnh Bảng, huyện Quỳnh Lưu cũ, nay là xã Quỳnh Anh, tỉnh Nghệ An. Bà Giao trở về thăm người thân ở xã Quỳnh Anh rồi chuyển lên xã Nghĩa Thọ sống cùng gia đình con trai và chồng.
"Khi chúng tôi hỏi nguyện vọng bây giờ của bà là ở nhà với chồng con hay vào trong kia cùng ông Ba Minh, bà Giao cũng cho biết, bây giờ con đã tìm được mẹ rồi nên nguyện vọng hiện tại là được sống cùng chồng, con và các cháu ở quê nhà. Sau khi bà Giao trở về, người chồng cũng rất vui mừng. Từ ngày vợ rời đi, ông ấy ở vậy, tần tảo nuôi 4 người con trưởng thành. Đó là một quãng thời gian hết sức khó khăn đối với người đàn ông này", bà Lê Thị Tuyết Sương chia sẻ thêm.
Cũng theo Chủ tịch Hội liên hiệp phụ nữ xã Nghĩa Thọ, thời gian qua, có nhiều thông tin, dư luận trái chiều về câu chuyện của bà Thái Thị Giao. Trong đó, có chi tiết người phụ nữ này "lạc mất" con gái trong quá trình "chạy trốn" là chưa chính xác. 4 người con đều được chồng trưởng thành và đã lập gia đình. Người phụ nữ lúc nhớ, lúc quên nên có một số thông tin chưa chính xác về quá khứ.
Ngày 19 tháng 8 năm 2025, báo Phụ Nữ Việt Nam đã đăng tải bài viết với tiêu đề "Nước mắt ngày trở về của người mẹ sau 29 năm lưu lạc". Nội dung như sau:

Sáng tháng 8, ngôi nhà của gia đình bà Thái Thị Giao ở xóm Đồng Hưng (xã Quỳnh Anh, tỉnh Nghệ An) đông nghẹt người. Từ già tới trẻ, ai cũng bồn chồn chờ đợi. Khi chiếc xe khách vừa dừng lại, một người đàn bà tóc bạc, dáng gầy guộc, đôi tay run run bước xuống. Bà chưa kịp đứng vững, một người đàn ông trung niên lao tới, ôm chầm lấy bà, gục đầu vào vai bật khóc: “Mẹ ơi!”.
Tiếng gọi nghẹn ngào ấy như xé toang khoảng trống gần 3 thập kỷ. Hai mẹ con siết chặt lấy nhau, tiếng nấc nghẹn ngào. Sau 29 năm xa cách, cuối cùng bà Thái Thị Giao đã được trở về trong vòng tay con trai cả - khoảnh khắc mà trước đây bà chỉ dám mơ trong nước mắt.
Không ai kìm được xúc động. Nhiều người hàng xóm cũng quay mặt đi, giấu vội nước mắt rưng rưng. Đó không chỉ là một cuộc đoàn tụ gia đình, mà còn là cuộc trở về của một phận đời long đong, mang theo bao bi thương và cả phép màu của tình mẫu tử thiêng liêng.
Khoảnh khắc đoàn tụ - ánh mắt ngoái nhìn còn nguyên sau 29 năm
Người đàn ông òa khóc trong vòng tay ấy là anh Yên, nay đã 47 tuổi, con trai cả của bà Giao. Gần 3 thập kỷ trước, khi còn là một cậu bé, anh đã chứng kiến buổi sáng định mệnh làm thay đổi số phận cả gia đình. Đó là một buổi sáng đầy tiếng gào thét và đổ vỡ. Người cha trong cơn say rượu lại ném bàn ghế, trút roi vọt lên vợ, con. Trong cơn hoảng loạn, mẹ anh, bà Thái Thị Giao, run rẩy dắt cả 4 đứa con định bỏ chạy. Nhưng khi vừa ra đến ngưỡng cửa, một cú đánh bất ngờ và ánh mắt dữ dằn khiến những đứa con khựng lại, sợ hãi không dám bước theo mẹ.

Khoảnh khắc vỡ òa - anh Yên òa khóc trong vòng tay mẹ sau 29 năm xa cách.
Bà Giao chỉ kịp ôm vài bộ đồ lao vào màn sương trắng mờ của buổi sớm, bỏ lại những đứa con ngơ ngác đứng khóc thét trong sân. Giây phút ấy, anh Yên chết lặng. Trong ký ức của anh, còn in hằn một hình ảnh suốt đời không thể quên: ánh mắt ngoái nhìn của mẹ - ánh mắt chan chứa thương xót, như muốn ôm trọn cả đàn con nhưng lực bất tòng tâm. "Ánh mắt ấy theo tôi đến tận bây giờ. Tôi chưa từng quên một giây phút nào", anh Yên nghẹn giọng khi nhắc lại.
Bao nhiêu năm sau, ký ức ấy vẫn âm ỉ như vết thương chưa từng lành. Rồi một ngày, khi tình cờ xem một đoạn video trên mạng xã hội, anh Yên sững sờ. Trên màn hình là một người phụ nữ tóc bạc, gầy guộc, bán vé số ở miền Tây. Chỉ cần nhìn thoáng qua đôi mắt, anh đã biết ngay - đó là mẹ mình. "Mắt mẹ lúc nào cũng đượm buồn. Dù 29 năm trôi qua, tôi vẫn nhận ra ngay", anh kể.
Không chần chừ, anh khăn gói lên đường. Chuyến xe xuyên Việt đưa anh về miền Tây tìm mẹ. Và sáng nay, tại chính mảnh đất quê hương, vòng tay anh cuối cùng cũng được ôm lấy mẹ, khép lại 29 năm dài đằng đẵng của những chờ đợi, dằn vặt và day dứt.
Bi kịch cuộc đời người đàn bà gần 30 năm lưu lạc
Ít ai biết rằng, sau nụ cười đoàn tụ hôm nay là cả một cuộc đời thấm đẫm nước mắt của bà Giao. Thuở xuân thì, bà phải sống trong những trận đòn roi triền miên. Nhiều đêm, bà phải lẩn trốn ra rừng cây tối tăm, co ro trong gió lạnh để tránh những trận bạo hành. Không chịu nổi kiếp sống ấy, bà nuôi ý định bỏ trốn cùng các con. Nhưng số phận nghiệt ngã, bà không thể mang đi tất cả, chỉ kịp ôm theo vài bộ quần áo, bỏ lại sau lưng những đứa trẻ còn ngơ ngác nơi quê nhà.
Chuyến xe đưa bà vào Nam chưa đi được bao xa thì kẻ gian đã cuỗm sạch quần áo, tiền bạc. Bà rơi vào cảnh màn trời chiếu đất, xin từng bữa cơm của người qua đường. Có lúc gục ngã bên vệ cỏ ven đường, nước mắt chan đầy nỗi tủi cực, bà tự nhủ sẽ không còn mặt mũi nào để quay lại quê hương.
Những năm sau, bà dạt vào Sài Gòn xin làm phụ hồ, rồi nương tựa một người đàn ông miền Tây, nhưng bạo lực lại tái diễn, thậm chí còn cay nghiệt hơn. Chỉ khi gặp ông Ba Minh - người hàng xóm hiền lành cùng dãy trọ - bà mới tìm được một chỗ dựa. Ông thương cảnh bà tội nghiệp, khuyên bà rời đi, rồi hai người nương nhau bằng xấp vé số qua ngày trên cù lao Tây (Đồng Tháp).
Dù có một mái nhà tạm bợ, trong tim bà chưa bao giờ nguôi nỗi nhớ con. Suốt gần 30 năm, bà cặm cụi bán vé số, chắt chiu từng đồng nhưng mỗi khi nghe ai nhắc đến hai chữ "quê nhà", nước mắt lại lăn dài. Trong những đêm mưa, bà chỉ thầm ước có một phép màu đưa các con trở lại.

Bà Giao mang theo chiếc túi nhỏ, lặng lẽ rời cù lao Tây, nơi từng là chốn nương náu suốt gần 3 thập kỷ để về quê nhà
Và rồi, phép màu ấy thực sự đến. Nhờ một bài viết về câu chuyện của bà Giao được chia sẻ trên mạng xã hội, anh Yên đã nhận ra mẹ qua ánh mắt buồn không thể lẫn. Niềm hạnh phúc đoàn tụ chan chứa nước mắt ấy có lẽ là món quà lớn nhất mà số phận dành cho bà sau những tháng ngày giông bão.
Ngày bà Giao trở về, không chỉ gia đình mà cả làng quê đều xúc động. Đại diện Hội LHPN tỉnh Nghệ An và Hội LHPN xã Quỳnh Anh đã có mặt, trao những phần quà và lời động viên ấm áp. Những người phụ nữ ấy ôm chặt lấy bà, giọng nghẹn ngào: "Chị đã chịu quá nhiều thiệt thòi. Giờ đã về với gia đình, mong chị bớt nỗi buồn, giữ sức khỏe để còn sống vui cùng con cháu".

Đại diện Hội LHPN Nghệ An, Hội LHPN xã Quỳnh Anh đến thăm hỏi, động viên gia đình bà Giao
Trong vòng tay con, trong sự chở che của tình làng nghĩa xóm, trong sự sẻ chia của Hội phụ nữ, bà Giao đã tìm thấy mái ấm mà bà đánh mất từ 3 thập kỷ trước. Khoảnh khắc đoàn tụ hôm nay khép lại một hành trình đau thương, mở ra một chặng đời mới - chặng đời của sự yêu thương, của đoàn viên và bình yên.
29 năm, cuối cùng giấc mơ đoàn tụ đã thành hiện thực. Trong dòng nước mắt ngày trở về, người đàn bà khổ hạnh ấy đã tìm lại được điều quý giá nhất của cuộc đời: gia đình.