Đi họp lớp, CEO nói dối chỉ là 1 nhân viên văn phòng: Về nhà, tôi đơ người với dòng tin nhắn vỏn vẹn 4 câu, cả đời không quên

Đây chính là cách né nồm, tránh nồm rẻ nhất hiệu quả nhất miền Bắc!

Một người bạn trong lớp đã phát hiện ra thân phận thực sự của Hứa Minh. Ngay tối hôm đó, anh vô cùng bất ngờ khi nhận đoạn tin nhắn.

Ngày 30 tháng 5 năm 2025, báo Đời sống Pháp luật đưa tin "Đi họp lớp, CEO nói dối chỉ là 1 nhân viên văn phòng: Về nhà, tôi đơ người với dòng tin nhắn vỏn vẹn 4 câu, cả đời không quên". Nội dung như sau:

Một người bạn trong lớp đã phát hiện ra thân phận thực sự của Hứa Minh. Ngay tối hôm đó, anh vô cùng bất ngờ khi nhận đoạn tin nhắn. Đi họp lớp cấp 3, tôi ngạc nhiên: Người bạn trước đây ngạo mạn, 'tác động vật lý' với tôi giờ thất nghiệp, muốn xin vào công ty tôi làm bảo vệ Đến buổi họp lớp, Jack Ma chụp một bức ảnh cũng gây bão mạng xã hội: Người xem gật gù ''người này xứng đáng nhận sự kính nể'' Đi họp lớp cấp 3, 20 người ăn tối, đến lúc trả tiền, bạn cũ lần lượt đi vệ sinh và ra về, lớp trưởng 'nín lặng' một mình thanh toán: Kết quả sau đó thật sự bất ngờ!

Giấu đi chức danh CEO

Hứa Minh, 45 tuổi, là giám đốc điều hành của một công ty công nghệ khởi nghiệp tại Thâm Quyến, Trung Quốc. Công ty của anh đã đạt được nhiều thành tựu đáng kể, từ việc huy động hàng triệu USD vốn đầu tư đến việc phát triển các giải pháp công nghệ tiên tiến phục vụ hàng triệu người dùng. Tuy nhiên, khi nhận được lời mời tham dự buổi họp lớp đại học sau nhiều năm xa cách, Hứa quyết định giữ kín thân phận của mình.

Trong buổi họp lớp tại một nhà hàng sang trọng ở Bắc Kinh, Hứa xuất hiện với trang phục giản dị: một chiếc áo sơ mi trắng, quần jeans và đôi giày thể thao cũ. Khi được hỏi về công việc, anh chỉ mỉm cười và nói: “Tôi chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, làm việc ở một công ty nhỏ.” Câu trả lời khiêm tốn của Hứa khiến mọi người không mảy may nghi ngờ. Trong khi các bạn học cũ hào hứng khoe khoang về thành công của mình – từ việc thăng chức trong các tập đoàn lớn đến việc mua nhà, mua xe hơi hạng sang, anh chỉ lặng lẽ lắng nghe. Thỉnh thoảng, anh gật đầu và chia sẻ những câu chuyện hài hước về cuộc sống “bình thường” của mình.

Lý do Hứa chọn cách cư xử như vậy xuất phát từ mong muốn được nhìn nhận như một người bạn, chứ không phải một biểu tượng thành công. Anh chia sẻ với một người bạn thân sau buổi họp: “Tôi không muốn mọi người đối xử với tôi khác đi chỉ vì tôi là CEO. Tôi muốn thấy họ thật sự là ai khi không bị áp lực bởi địa vị hay tiền bạc.” Trong một xã hội mà thể diện đóng vai trò quan trọng, quyết định của Hứa là một hành động táo bạo, đi ngược lại với chuẩn mực thông thường.

Dòng tin nhắn bóc sự thật 

Sau buổi họp lớp, khi trở về căn hộ của mình ở Thâm Quyến, Hứa nhận được một tin nhắn từ một số điện thoại lạ. Nội dung tin nhắn ngắn gọn nhưng khiến anh đơ người và trở thành ký ức không thể xóa nhòa: “Hứa Minh, cảm ơn cậu vì đã đối xử với tớ như một người bạn thực sự hôm nay. Tớ biết cậu là ai, nhưng cậu vẫn chọn khiêm tốn. Tớ từng nghĩ thành công đã khiến cậu thay đổi, nhưng giờ tớ nhận ra cậu vẫn là Hứa của ngày xưa. Cảm ơn cậu đã nhắc tớ về giá trị của sự khiêm tốn và chân thành”. 

Tin nhắn đến từ Lý Hạo, một người bạn học mà Hứa từng rất thân thiết nhưng đã mất liên lạc nhiều năm. Trong buổi họp lớp, Hạo ngồi ở góc phòng, ít nói và dường như lạc lõng giữa những câu chuyện khoe khoang. Hứa đã chủ động bắt chuyện với Hạo, hỏi thăm về cuộc sống và chia sẻ những kỷ niệm thời đại học để làm dịu không khí. Điều Hứa không ngờ là Hạo đã âm thầm nhận ra thân phận thật của anh qua một bài báo cũ về công ty trên mạng.

Tin nhắn của Hạo không chỉ là lời cảm ơn, mà còn là một nhắc nhở sâu sắc về con người thật của Hứa. Nó khiến anh nhìn lại hành trình của mình, từ một chàng trai trẻ đầy hoài bão đến một CEO thành đạt. Trong khoảnh khắc đó, anh nhận ra rằng sự khiêm tốn không chỉ giúp anh kết nối với người khác, mà còn là cách để anh giữ vững giá trị cốt lõi của bản thân giữa áp lực của danh vọng và thành công. 

Câu chuyện của Hứa Minh nhanh chóng lan truyền trên các mạng xã hội Trung Quốc, đặc biệt trên Weibo, nơi nhiều người ca ngợi sự khiêm tốn của anh. Trong một xã hội mà sự phô trương và áp lực thể hiện bản thân thường chiếm ưu thế, hành động của anh là một lời nhắc nhở rằng giá trị thực sự của một con người không nằm ở danh hiệu hay tài sản, mà ở cách họ đối xử với người khác.

Tin nhắn của Lý Hạo không chỉ là một lời cảm ơn, mà còn là minh chứng cho sức mạnh của sự chân thành và khiêm tốn. Nó cho thấy rằng khi một người dám gạt bỏ cái tôi để kết nối một cách chân thật, họ có thể tạo ra những mối quan hệ ý nghĩa. Đối với Hứa, tin nhắn ấy không chỉ là một kỷ niệm đáng nhớ, mà còn là động lực để anh tiếp tục sống giản dị và trân trọng những giá trị cốt lõi của bản thân.

Ngày 7 tháng 4 năm 2025, báo Đời sống Pháp luật đưa tin "Bạn bè rủ nhau đi họp lớp sau 40 năm, chỉ có tôi là không được mời: Biết được lý do, tôi lập tức rời khỏi nhóm lớp". Nội dung như sau:

Phát hiện mình là "kẻ thừa" trong buổi họp lớp, người đàn ông Trung Quốc lập tức rời đi. 42 tuổi đi họp lớp cấp 3: Sự KHÁC BIỆT giữa người làm việc ở thành phố và ở quê quá lớn, khuyên bạn chọn cẩn thận để không hối hận! Trong buổi họp lớp, có người mỉa mai hỏi: Dạo này tôi thế nào, có chạy ăn từng bữa không? Câu trả lời của tôi khiến họ sốc nặng Thừa kế tài sản 24 tỷ đồng của bố mẹ, tôi chẳng thấy sung sướng: Sau buổi họp lớp, nhìn bạn bè không bằng mình mà "thèm"

*Dưới đây là bài chia sẻ của tác giả Lã Hữu Nguyên, được đăng trên trang 163.com (Trung Quốc).

Tôi tốt nghiệp trường THCS năm 1983, lúc đó, lớp có 62 bạn. Sau này khi lên đại học, vì khoảng cách địa lý nên tôi chỉ giữ liên lạc được với 5 - 6 người bạn cũ. Tốt nghiệp ra trường rồi đi làm, cuộc sống với những mối quan hệ mới ở thành phố khiến tôi dường như quên mất những người bạn cũ này. Mãi đến tháng 9, năm ngoái khi về quê chơi, tôi tình cờ gặp Tiểu Nguyệt, cô lớp phó học tập năm nào nay đã trở thành cán bộ huyện và là trưởng ban liên lạc của lớp.

Theo lời chia sẻ, mấy năm trở lại đây, mỗi năm cô ấy sẽ vận động bạn bè đi họp lớp 1 lần. Cũng lần gặp ấy, tôi được thêm vào nhóm lớp trên wechat và phát hiện ra bấy lâu nay, bạn bè trong lớp vẫn liên lạc và trò chuyện với nhau rất rôm rả. Thấy vậy, tôi cũng vội để lại lời chào: “Chào mọi người, tôi là Lã Hữu Nguyên này, biệt danh ‘Lã ngố tàu’ này, lâu quá không nói chuyện với các cậu”, thế nhưng chẳng thấy ai đáp lại.

Cho rằng mọi người có thể đang bận chuyện nên chưa trả lời, tôi cũng không quá để ý. Lúc đó, tôi đang háo hức vì cứ ngỡ sau bao nhiêu năm, từ nay tôi có thể kết nối lại với những người bạn cũ. Thế mà một chuyện xảy ra sau đó đã khiến tôi quyết định ngắt liên lạc với tất cả bọn họ.

Tết Nguyên đán năm ngoái, tôi ở lại quê nhà để đón Tết. Lúc đó, trong lòng tôi háo hức chờ đón tin họp lớp vô cùng bởi cũng đã lâu, tôi chưa hội ngộ cùng các bạn. Biết bản thân có lỗi, tôi còn chuẩn bị sẵn cả quà cáp để mang tới tặng mọi người. Thế nhưng đợi mãi đến ngày đầu năm mới mà chẳng thấy tin nhắn nào trong nhóm lớp, tôi quyết định mạnh dạn mở đầu câu chuyện: “Mọi người ơi, năm nay họp lớp ngày nào thế. Mọi người nhớ tới đông đủ nhé, tôi có mang theo nhiều quà lắm.”

Nhắn xong, tôi trông chờ một cuộc thảo luận rôm rả nhưng không, đáp lại tôi chỉ là vài cái icon của một số người trong nhóm. Năm đó, tôi cố gắng nán lại đến mùng 6 Tết mới quay trở lại thành phố thì đúng tối mùng 5, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi của người họ hàng xa ghé thăm nhà. Sau màn trò chuyện thân mật, chúng tôi quyết định rủ thêm anh em trong nhà ra nhà hàng nổi tiếng ở huyện để liên hoan. Cũng tại đây, tôi đã gặp một tình huống bất ngờ, khiến tôi cả đời này cũng chẳng thể quên nổi.

Khi bước vào nhà hàng này, tôi có gặp Tiểu Nguyệt ở dưới cổng, hình như là đang đợi bạn. Thấy tôi, mặt cô bạn hơi biến sắc. Chúng tôi chào hỏi nhau qua loa rồi cô ấy vội lên tầng. Sau đó, tôi cùng người thân của mình cũng nhanh chóng chọn bàn rồi di chuyển đến đó. Thật bất ngờ, tại đây tôi đã gặp những người bạn cấp 2 của mình đang quây quần bên bàn tiệc. Họ trò chuyện rất vui vẻ cho đến khi có người thoáng nhìn thấy tôi.

Trong khoảnh khắc bối rối đó, Tiểu Nguyệt có qua bàn tiệc tôi đang ngồi và dẫn tôi tới bàn tiệc kế bên, nơi mà mọi người đang tụ họp đông đủ rồi lên tiếng giới thiệu: “Mọi người, Lã Hữu Nguyên - lớp phó lao động của lớp mình ngày xưa đến rồi này, còn ai nhớ không?”

Lúc đó, mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Để đập tan đi bầu không khí ngượng ngùng đó, một số người bạn cũ vội đến ôm vai bá cổ tôi đùa cợt:

“Lã ngố tàu năm xưa đây á? Trông khác thế?”

“Lã à, cậu mất tích bao nhiêu năm rồi, làm chúng tôi quên mất cậu cũng từng là thành viên của lớp đấy.”

“Chà, cậu Lã giờ là cán bộ có khác, phong thái khác hẳn ‘chân sai vặt’ của cả lớp ngày xưa nhỉ?”

Nghe đến đây, mọi người bỗng cười ồ lên rồi mời tôi đến ngồi cạnh. Tôi hơi khó chịu nhưng cũng không thể hiện ra, vẫn tỏ vẻ niềm nở tiếp chuyện với họ. Một lúc sau khi mọi người đang tập trung ăn uống, tôi để ý có tiếng tin nhắn reo lên liên tục, sau đó là tiếng mọi người xì xào bàn tán chuyện gì đó. Bản thân tôi vẫn vô tư ăn uống thoải mái cho đến khi vô tình thấy điện thoại của người bạn kế bên bỗng hiện lên tin nhắn Wechat. Tin nhắn này đến từ một nhóm có tên “Họp lớp cấp 2” và tất nhiên, tôi không ở trong nhóm đó vì không nhận được thông báo nào cả. Ít phút sau, cậu bạn ngồi bên liền cho tôi xem tin nhắn, trong đó có tấm ảnh ngày xưa tôi bị bạn bè trêu chọc, bôi phấn đầy mặt được chụp lại từ bao giờ.

Đến lúc này, tôi mới nhận ra là bạn bè cũ vẫn tổ chức họp lớp nhưng không muốn tôi tham dự nên đã lập ra nhóm chat mới trên wechat. Tiếng cười đùa, bàn tán lúc nãy cũng là họ đang cười nhạo tôi. Thấy mình là người thừa ở trong buổi tiệc này, tôi thất vọng đứng dậy, lấy cớ phải tiếp chuyện với người quen rồi quay trở về bàn tiệc của mình.

Sau buổi tiệc ngày hôm đó, tôi âm thầm rời khỏi nhóm lớp kia và tự hứa với lòng rằng sẽ không tham gia bất kỳ buổi họp lớp nào nữa. Bản thân tôi bao nhiêu năm bôn ba ở xứ người, dù hiếm khi liên lạc với bạn bè cũ nhưng chưa bao giờ hết trân trọng tình bạn năm xưa. Vì vậy khi có cơ hội được gặp lại họ, tôi đã rất trân trọng. Tuy nhiên, trái với những gì trao đi, những điều tôi nhận lại được khiến tôi vô cùng thất vọng. Nếu họ đã không muốn gìn giữ mối quan hệ này, vậy tôi cũng không cần phải cố gắng làm gì nữa.

Trong trường hợp này, việc tôi chọn “buông bỏ” những mối quan hệ không mang lại giá trị hay những điều tích cực cho mình chắc chắn là đúng đắn. Khi đã trưởng thành, có lẽ ai trong chúng ta cũng sẽ có lúc phải đứng trước quyết định này một lần trong đời. Chỉ là bản thân tôi không thể hình dung được rằng, những người khiến tôi phải quyết tâm "từ bỏ" lại từng là những người bạn bè thuở thiếu thời của mình.

Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!