Chủ ngôi nhà 269m² từ chối hơn 37 tỷ đồng tiền bồi thường, không chịu di dời khiến 169 hộ dân khác lao đao: “Nhà tôi xứng đáng được đền bù nhiều hơn thế”
Chỉ vì một hộ dân kiên quyết không chịu di dời theo kế hoạch, hơn 169 hộ dân Trung Quốc khác lâm vào cảnh khó khăn trong suốt nhiều năm.
Theo Đời sống và Pháp luật đăng tải bài viết "Chủ ngôi nhà 269m² từ chối hơn 37 tỷ đồng tiền bồi thường, không chịu di dời khiến 169 hộ dân khác lao đao: “Nhà tôi xứng đáng được đền bù nhiều hơn thế"", nội dung chính như sau:
Năm 1996, một doanh nghiệp bất động sản tiến hành thu hồi và giải tỏa khu đất rộng hơn 6.000 m² trên đường Châu Quang, quận Việt Tú, Quảng Châu. Theo kế hoạch, tổng cộng hơn 169 hộ dân với hơn 700 nhân khẩu phải chuyển đi để nhường chỗ cho dự án mới. Thế nhưng sau đó, doanh nghiệp này rơi vào khó khăn tài chính khiến dự án trên phải bỏ dở. Khu đất liên quan trở thành công trình dang dở suốt nhiều năm.
Đến năm 2007, một nhà đầu tư mới đấu giá thành công khu đất và tiếp quản toàn bộ công tác giải tỏa. Kế hoạch xây dựng các tòa nhà được khởi động lại, mở ra hy vọng tái định cư tại chỗ cho hơn 169 hộ dân sau hơn một thập kỷ chờ đợi. Nếu đúng tiến độ, những người dân này có thể yên tâm trở về khu đất cũ vào năm 2011.
Tuy nhiên, mọi kế hoạch lại bất ngờ đổ vỡ chỉ vì có một hộ dân ở đây kiên quyết không di dời. Điều này khiến tất cả dự án bị đình trệ vô thời hạn, giấc mơ được sống ở 1 nơi khang trang của hàng trăm gia đình tại đây lại tan tành lần nữa.
Luật sư đại diện chủ đầu tư cho biết, đơn vị này đã liên tục thương lượng với hộ dân họ Liêu trong suốt thời gian đó. 4 phương án bồi thường đã được đưa ra gồm: di dời vĩnh viễn, hồi cư sau xây dựng, nhận tiền bồi thường và từ bỏ tài sản, hoặc nhận bồi thường trước – hồi cư sau. Tuy nhiên, tất cả các phương án trên đều bị ông Liêu từ chối.
Theo hồ sơ thẩm định bất động sản, tổng diện tích nhà của ông Liêu là 269,49 m², trong đó có 100,91 m² diện tích kinh doanh và 168,58 m² diện tích nhà ở. Đơn giá thẩm định là 16.086 NDT/m², tổng giá trị khoảng hơn 4,3 triệu NDT (hơn 16 tỷ đồng).
Chủ đầu tư cho biết họ đã nâng mức bồi thường lên 10 triệu NDT (hơn 37 tỷ đồng), gấp đôi giá trị thẩm định. Không những vậy, họ còn chuẩn bị nhiều căn hộ cùng mặt bằng kinh doanh khác cho gia đình ông Liêu lựa chọn với tổng chi phí hơn 13 triệu NDT (hơn 48 tỷ đồng) nhưng vẫn không được đối phương chấp nhận.
Theo chủ đầu tư, nguyên nhân chính là do ông Liêu cho rằng nhà ông phải nhận được khoản đền bù nhiều hơn thế. Ông yêu cầu chủ đầu tư bồi thường theo giá mặt bằng thương mại tuyến phố Bắc Kinh – khu phố kinh doanh đắt đỏ hàng đầu thành phố – với mức giá hàng chục nghìn NDT mỗi mét vuông. Đây là điều mà nhà đầu tư khẳng định là “không thể đáp ứng về mặt tài chính”.
Ngôi nhà đinh của ông Liêu (Ảnh: Ifeng)
Ngoài việc tiếp tục đàm phán với ông Liêu, phía chủ đầu tư còn chịu trách nhiệm chi trả chi phí di dời gần 300.000 NDT/tháng cho tất cả các hộ dân phải di dời.
Khi được hỏi về mức bồi thường của chủ đầu tư, ông Liêu chỉ đáp: “Ai đảm bảo rằng tôi sẽ được hồi cư?”. Người đàn ông này cũng từ chối xác nhận mức giá hay điều khoản bồi thường mà chủ đầu tư đưa ra.
Người dân và chủ đầu tư cùng khởi kiện
Ông Lưu – một người dân tại nơi bị giải tỏa – nghẹn ngào cho biết suốt 14 năm kể từ lần di dời đầu vào năm 1996, họ đã phải sống cảnh thuê nhà khắp nơi. Khi chi phí ngày một tăng, cuộc sống của họ ngày càng bấp bênh.
Theo chia sẻ của các hộ dân, Sở Tài nguyên và Quản lý Nhà đất Quảng Châu từng vào cuộc, ra quyết định yêu cầu hộ ông Liêu phải di dời trong 15 ngày để bàn giao mặt bằng phá dỡ. Thế nhưng hộ dân này vẫn kiên quyết không hợp tác, khiến mọi việc kéo dài từ năm này sang năm khác.
Bà Trương, một hộ dân phải di dời khác bức xúc nói: “Chúng tôi đã chờ quá lâu. Hơn 700 người chúng tôi không thể tiếp tục sống lang thang như thế này mãi được. Trong khi giá nhà, giá thuê tăng chóng mặt, chúng tôi kiệt sức rồi. Mong chính quyền hỗ trợ!”
Do thương lượng bất thành, vào năm 2010, ngay sau khi có phán quyết từ cơ quan quản lý nhà đất, phía chủ đầu tư đã lập tức khởi kiện gia đình ông Liêu ra TAND quận Việt Tú. Ngay sau đó, hơn chục hộ dân, trong đó có ông Lưu, cũng nộp đơn khởi kiện ông Liêu vì gây ảnh hưởng đến cuộc sống của họ.
Kết quả chính thức của vụ việc sau đó không được công bố. Song giữa những tranh chấp tưởng như không có hồi kết ấy, điều mà hơn 169 hộ dân ở đường Châu Quang, quận Việt Tú, Quảng Châu, Trung Quốc, luôn giữ trong lòng vẫn chỉ là một mong ước giản dị: được trở về nơi từng gọi là “nhà”.
(Theo Chinanews; Ifeng)
Theo Doanh nghiệp & tiếp thị đưa tin "Từ chối 5,7 tỷ đồng tiền đền bù cùng 3 căn hộ tái định cư: 8 năm sau, cuộc sống của gia chủ khiến tất cả sững sờ!", nội dung chính như sau:
Ở tỉnh Giang Tây (Trung Quốc), câu chuyện về một ngôi nhà nằm giữa tuyến quốc lộ G206 đi qua huyện Kim Khê, bao lâu nay vẫn luôn là một chủ đề khiến nhiều người bàn tán. Ai ai cũng đều cảm thấy khó hiểu mỗi khi đi ngang qua hoặc vô tình xem được bức ảnh căn nhà 2 tầng nằm lọt thỏm giữa đường quốc lộ.
Được biết, chủ căn nhà này là ông Trần Văn Cường. Cách đây 7 năm, ông Cường đã đưa ra 1 quyết định với căn nhà cấp 4 này, mà đến giờ, ông phải thừa nhận: "Đây là sai lầm lớn nhất đời tôi".
Từ chối cơ hội đổi đời để giữ lại ngôi nhà 2 tầng
Năm 2017, dự án mở rộng tuyến quốc lộ G206 bước vào giai đoạn giải phóng mặt bằng. Căn nhà của ông Cường nằm trong diện giải tỏa. Hầu hết các hộ dân xung quanh đều đồng thuận di dời, song gia đình ông Cường lại kiên quyết ở lại dù mức đền bù "như mơ": 1,6 triệu NDT (khoảng 5,7 tỷ đồng) cùng 3 suất tái định cư.
Dẫu vậy, ông Cường vẫn từ chối, lý do không ngờ: 2 người con trai của ông đều đang trong độ tuổi lập gia đình, cần chỗ ở ổn định. 3 căn hộ tái định cư tuy đủ cho cả gia đình nhưng lại không thể nhận ngay, mà phải chờ nhiều năm sau mới được bàn giao. Điều này khiến ông lo lắng rằng con cái sẽ chật vật trong giai đoạn quan trọng nhất của cuộc đời.
Căn nhà của ông Cường
Quyết định giữ lại căn nhà cũ của ông Cường nhanh chóng trở thành chủ đề gây tranh cãi. Nhiều người cho rằng ông quá cố chấp, bởi không phải ai cũng có cơ hội được đền bù hậu hĩnh đến vậy. Số khác lại thầm ghen tị, nghĩ rằng ông may mắn khi nhà lọt vào diện giải tỏa. Nhưng mặc kệ dư luận ra sao, ông Cường vẫn giữ quan điểm: "Có nhà cho con ở trước mắt quan trọng hơn tiền bạc".
Trước sự cương quyết không chịu dời đi của ông Cường, chính quyền huyện Kim Khê quyết định xây uốn cong tuyến quốc lộ, thay vì cưỡng chế đại gia đình của ông Cường.
Đây là phương án chưa từng có tiền lệ trong các dự án hạ tầng trọng điểm. Đường cao tốc vốn phải thẳng, việc uốn vòng không chỉ ảnh hưởng kỹ thuật mà còn khiến chi phí đội lên đáng kể. Thế nhưng, để dự án không bị đình trệ, phương án này vẫn được triển khai.
Hối hận muộn màng
Thời gian trôi qua, căn nhà của ông Cường ngày càng xuống cấp nghiêm trọng. Bụi, tiếng ồn và sự bất tiện khiến cuộc sống của cả gia đình bị đảo lộn. Các con trai của ông cũng không còn mặn mà ở lại, bởi căn nhà kẹt giữa đường cao tốc chẳng thể đảm bảo an toàn, lại khó khăn trong sinh hoạt.
Trong khi đó, những hộ dân chấp nhận di dời năm xưa đã an cư tại những căn hộ mới khang trang, giá trị bất động sản tăng cao theo thời gian. Khoản tiền bồi thường 1,6 triệu NDT (5,7 tỷ đồng) nếu được nhận sớm, nay có thể sinh lời gấp nhiều lần nhờ đầu tư, kinh doanh.
Nhìn lại quyết định của mình, ông Cường chỉ biết thở dài: "Giữ đất thì đất chẳng còn giá trị, giữ nhà thì nhà không ai muốn ở. Tôi thật sự rất hối hận".
Câu chuyện của ông Cường là minh chứng cho việc quyết định tài chính sai lầm có thể để lại hậu quả kéo dài hàng thập kỷ. Việc đặt tình cảm gia đình lên hàng đầu là đáng trân trọng, nhưng đôi khi sự bảo thủ, không tính toán đến yếu tố thời gian và giá trị lâu dài lại khiến cơ hội trôi qua vĩnh viễn.
Trong bối cảnh phát triển đô thị, nhiều dự án giải phóng mặt bằng mang đến mức bồi thường hấp dẫn. Không ít người dân chần chừ, hy vọng sẽ được thêm quyền lợi. Nhưng thực tế, sự chậm trễ hay cố chấp đôi khi biến "cơ hội đổi đời" thành "gánh nặng cả đời". Giờ đây, căn nhà từng nổi tiếng vì kiên quyết không di dời đã trở thành biểu tượng cho một quyết định đáng tiếc.
