Đi họp lớp, các bạn được đại gia tặng quà 10 triệu đồng, trả hết hoá đơn: Không ngờ tôi vắng mặt bỗng thành "người may mắn nhất"
Người đàn ông Trung Quốc vắng mắt đột xuất trong buổi họp lớp nhưng lại tránh được những rắc rối tiền bạc sau bữa tiệc.
Theo Đời sống Pháp luật đưa tin "Đi họp lớp, các bạn được đại gia tặng quà 10 triệu đồng, trả hết hoá đơn: Không ngờ tôi vắng mặt bỗng thành "người may mắn nhất"", nội dung chính như sau:
Gần Tết Nguyên đán, người đàn ông tên Lý Đức (60 tuổi, Trung Quốc) bất ngờ nhận được tin nhắn mời họp lớp đến từ các bạn cấp 3. Đọc nhóm lớp, Lý Đức mới biết buổi họp mặt này do người bạn tên Trần Cường tổ chức. Người bạn này vốn không thường xuyên tham gia các buổi họp trước đây, nhiều năm mất liên lạc nên Lý Đức và một số người khác bày tỏ sự bất ngờ.
Trần Cường vội giải thích: “Nhiều năm qua tớ chỉ biết tập trung cho công việc, gần về hưu mới có chút thành tựu để mời mọi người một bữa”. Sợ các bạn không tin, người bạn này còn khẳng định sẽ trả hoá đơn bữa tiệc họp lớp tại một nhà hàng sang trọng. Mọi người hào hứng hưởng ứng, gọi Trần Cường là “đại gia”. Thấy Lý Đức vẫn e dè chưa trả lời, Trần Cường thậm chí còn xin số điện thoại để thuyết phục ông tham gia “buổi gặp mặt thân mật” này. Cuối cùng, Lý Đức cũng miễn cưỡng đồng ý.

Ảnh minh hoạ
Thế nhưng một sự cố bất ngờ xảy ra khiến Lý Đức vẫn không thể dự buổi họp lớp. Cô giáo liên lạc gia đình báo về việc cháu gái ông sốt cao. Lúc này vợ chồng con trai Lý Đức đều đang đi công tác. Người đàn ông 60 tuổi lập tức lái xe đến trường đón cháu và đưa đến bệnh viện. Sau khi hoàn tất thủ tục nhập viện, ông mới nhắn tin cho Trần Cường và các bạn để giải thích tình hình.
Cả lớp lúc này đang vui vẻ khoe về việc được Trần Cường mời ăn và tặng thêm món quà trị giá 3.000 NDT (hơn 11 triệu đồng) nên không nhiều người chú ý đến tin nhắn từ Lý Đức.
Những ngày sau đó, Lý Đức bận rộn với việc chăm sóc cháu nên không để ý đến nhóm chat lớp. Một tuần sau, không thấy mọi người trò chuyện rôm rả như trước, Lý Đức tò mò nhắn tin cho người bạn thân Tiểu Phương để hỏi thăm.

Ảnh minh hoạ
Theo lời Tiểu Phương, hoá ra Trần Cường tổ chức buổi họp lớp không phải vì muốn gặp gỡ bạn bè thông thường mà còn có mục đích khác. Tại bữa tiệc, Trần Cường nói về ứng dụng do con trai mình phát triển, tuyên bố có lãi suất cao hơn gửi tiết kiệm ngân hàng. Người đàn ông này còn không ngại khoe về số dư tài khoản, sau đó hướng dẫn mọi người cách tải phần mềm để đầu tư “ủng hộ sản phẩm con trai”. Trần Cường còn đánh trúng tâm lý “muốn có thêm thu nhập dưỡng già” của những người bạn trung niên, kể về cuộc sống nghỉ hưu lý tưởng của mình khi nhận lãi đầu tư.
Nhiều người tò mò tải thử, có người nể tình bữa ăn và món quà giá trị Trần Cường tặng nên đồng ý nghe theo. Những ngày tiếp theo, họ mừng rỡ khi tài khoản nhận được lợi nhuận tốt nhưng sau đó lại giảm đột ngột. Lúc này, nhiều người muốn rút tiền ra nhưng không thành công.
![]()
Ảnh minh hoạ
Các bạn cùng lớp cố gắng liên lạc với Trần Cường nhưng phát hiện tài khoản không tồn tại nên phải báo cảnh sát. Họ còn phát hiện ra món quà Trần Cường tặng cũng không giá trị như mọi người nghĩ, chỉ là hàng làm nhái thương hiệu nổi tiếng một cách tinh vi.
Tiểu Phương chỉ mất vài trăm NDT nên bà coi đó là “một bài học” nhưng có người đã tin Trần Cường và đầu tư 50.000 NDT (gần 200 triệu đồng). Tiểu Phương khẳng định Lý Đức là “người may mắn nhất” khi đã không tham gia buổi họp lớp này, tránh những rắc rối liên quan đến tiền bạc.
Đọc tin nhắn của Tiểu Phương, Lý Đức sửng sốt. Đến tuổi trung niên, khi cuộc sống đã ổn định và công việc không còn bận rộn như trước, nhiều người như Lý Đức rất hào hứng tham gia các buổi tụ họp, ôn lại kỷ niệm xưa. Ông không nghĩ buổi họp lớp lại xảy ra việc lừa đảo trắng trợn như vậy. Người đàn ông chỉ có thể động viên các bạn chờ phản hồi từ phía cảnh sát, đồng thời nhắc nhở mọi người xung quanh cảnh giác trước những lời mời gọi đầu tư, làm giàu tuổi già.
Theo Đời sống pháp luật đưa tin "Đi họp lớp, người bạn giàu nhất phát cho mỗi người 1 phong bì: Về đến nhà tôi mở ra mà sững sờ với thứ bên trong", nội dung chính như sau:
Buổi họp lớp sau 20 năm
Buổi họp lớp kỷ niệm 20 năm ra trường năm nay khiến tôi háo hức hơn thường lệ. Sau bao năm, ai cũng đã có cuộc sống riêng, người thành đạt, người bình thường, người vẫn đang chật vật mưu sinh. Trong số đó, nổi bật nhất vẫn là Lương - người được xem là “giàu nhất lớp”. Hiện anh bạn này là chủ một công ty lớn, thường xuất hiện trong các chương trình từ thiện và trên mạng xã hội với hình ảnh người đàn ông thành đạt, sống giản dị và nhân hậu.
Buổi họp lớp hôm đó diễn ra trong một nhà hàng sang trọng do chính Lương đích thân chọn. Ai cũng có chút e dè, bởi không ít người ngại khi nhìn lại mình ở tuổi này vẫn chưa có gì nổi bật. Tuy nhiên cậu bạn ấy vẫn luôn xuất hiện với nụ cười hiền, cái bắt tay thân tình, nói chuyện nhẹ nhàng như thuở còn ngồi trên ghế nhà trường.

Ảnh minh hoạ
Trong bữa tiệc, Lương không nói nhiều về bản thân. Anh chỉ hỏi han từng người, nhớ tên con cái của bạn bè, hỏi ai còn ở quê, ai đã chuyển lên thành phố. Không khí dần trở nên thoải mái, tiếng cười rộn ràng như xưa. Khi tiệc gần tàn, cậu bạn này bất ngờ đứng dậy phát biểu.
“Hai mươi năm rồi, có những điều chúng ta quên đi, nhưng có những điều nên được nhớ lại. Hôm nay, coi như món quà nhỏ để mọi người mang về”, anh bạn này vừa nói, vừa tự tay trao cho mỗi người một phong bì màu trắng. Đặc biệt, anh không quên bảo mọi người về nhà rồi mới mở.
Ngay khi đó, nhiều bạn trong lớp bàn tán về thứ có bên trong chiếc phong bì này. Người đoán là tiền, bạn lại nói có phiếu mua hàng, hay thiệp mời sự kiện. Khi đó, tôi chỉ cười nhận lấy món quà mà không nghĩ nhiều.
Bên trong chiếc phong bì
Phải đến khi về tận nhà, tôi mới tò mò mở phong bì ra. Thực tế, Lương không để tiền hay thẻ quà tặng nào ở bên trong. Món quà là 1 tờ giấy nhỏ, kèm bức ảnh cả lớp chụp năm cuối cấp 3. Dưới bức ảnh là dòng chữ nắn nót của Quang:
“Nếu có thể quay lại, tôi vẫn muốn được ngồi cùng các bạn thêm một lần nữa, trong căn phòng cũ, với những ước mơ chưa kịp phai. Hãy giữ lại điều tốt đẹp nhất của thanh xuân”
Phía sau tờ giấy, còn có dòng chữ viết tay khác: “Tôi đã chuẩn bị sẵn một quỹ học bổng nhỏ mang tên lớp mình. Mỗi năm sẽ giúp 3 sinh viên nghèo ở trường cũ. Mỗi người bạn hôm nay, chính là người đồng sáng lập.”
Tôi đọc đi đọc lại mấy dòng ấy, tự nhiên thấy mắt cay cay. Không phải vì món quà vật chất, mà vì tấm lòng sâu sắc của người bạn năm xưa.
Hóa ra, thứ khiến người ta “giàu” không phải là số tiền trong tài khoản, mà là cách họ dùng nó để gieo lại điều tử tế. Lương có thể dễ dàng tặng cho mỗi người một phong bì dày cộp tiền mặt. Tôi nghĩ điều đó chẳng khó với anh. Nhưng cậu bạn chọn cách khác để mỗi người khi mở phong bì đều được chạm đến phần ký ức đẹp nhất của mình, và cùng anh bắt đầu một việc ý nghĩa.
Mấy ngày sau, nhóm chat lớp học bỗng nhộn nhịp. Ai cũng chia sẻ cảm xúc, kể lại khoảnh khắc khi mở phong bì. Người nói “mình đã khóc”, người viết “đã lâu rồi mới cảm nhận được sự ấm áp đến vậy”. Có người còn đề nghị cùng góp thêm vào quỹ học bổng đó, biến điều Lương khởi xướng thành việc làm chung của cả lớp.
Tối hôm đó, tôi lấy lại bức ảnh, cẩn thận ép vào khung. Dưới ánh đèn bàn, gương mặt từng người bạn hiện lên rõ ràng. Và tôi tin tất cả những ai từng mở phong bì ấy sẽ mãi không thể quên cảm xúc trong đêm hôm đó. Một món quà không đắt tiền, nhưng đủ để ấm lòng suốt cả đời.
