Bài văn vỏn vẻn 26 chữ của 1 học sinh tiểu học khiến cô giáo vừa chấm vừa khóc nức nở: Cô đau đến nghẹn lòng!
Bài văn ấy, xứng đáng nhận được điểm tuyệt đối không chỉ vì kỹ năng viết, mà vì cảm xúc chân thật đến đau lòng.
Ngày 15 tháng 12 năm 2025, tạp chí Phụ Nữ Mới đăng tải bài viết với tiêu đề "Bài văn vỏn vẻn 26 chữ của 1 học sinh tiểu học khiến cô giáo vừa chấm vừa khóc nức nở: Cô đau đến nghẹn lòng!". Nội dung như sau:
Thông thường, con người ta chỉ thực sự thấu hiểu sức nặng của tình mẫu tử khi đã trưởng thành. Đó có thể là những năm tháng đại học lần đầu sống xa nhà, hay khi chính bản thân họ đã trở thành những ông bố, bà mẹ. Lúc ấy, ta mới giật mình nhận ra: đằng sau những chăm sóc tưởng chừng hiển nhiên ấy là cả một trời yêu thương sâu sắc.
Cuộc sống của học sinh tiểu học vốn rất đơn giản, xoay quanh trục đường từ nhà đến trường. Chính vì sự êm đềm đó, phần lớn các em chưa thể cảm nhận được sự quý giá của những ngày còn có cha mẹ kề bên. Quy luật cuộc đời vốn vậy, người ta khó lòng trân trọng điều gì khi đang sở hữu nó trong tay.
Tuy nhiên, mới đây, một bài văn với tựa đề "Tình thân" đã lan truyền mạnh mẽ trên mạng xã hội Trung Quốc, phá vỡ mọi định kiến về sự ngây ngô của trẻ nhỏ. Không tính dấu câu, toàn bộ bài viết chỉ vỏn vẹn 26 chữ (trong bản gốc), nhưng lại khiến giáo viên chấm bài rơi nước mắt và hàng triệu cư dân mạng lặng người xúc động. Bài văn ấy, xứng đáng nhận được điểm tuyệt đối không chỉ vì kỹ năng viết, mà vì cảm xúc chân thật đến đau lòng.
Nội dung bài văn: Mẹ ơi đừng tắt đèn, con sợ có ma. Mẹ ơi con tắt đèn rồi, Mẹ có thể đến thăm con được không?
Nỗi sợ "ma" và nỗi nhớ mẹ
Khi ra đề bài "Tình thân", nhiều người nghĩ rằng học sinh sẽ viết về những điều đơn giản, hoặc thậm chí than phiền về sự nghiêm khắc của cha mẹ. Ở lứa tuổi này, sự quản thúc đôi khi bị hiểu lầm là sự khó chịu thay vì là biểu hiện của tình yêu.
Nhưng tác giả nhí của bài văn này lại có một hoàn cảnh đặc biệt. Giống như bao đứa trẻ khác, em từng rất sợ bóng tối. Ngày trước, em luôn nài nỉ mẹ đừng tắt đèn vì nỗi sợ ngây ngô: "sợ có ma".
Thế nhưng, khi người mẹ yêu thương nhất rời bỏ thế gian, em lại chủ động tắt đèn đi ngủ. Không phải em đã hết sợ bóng tối, cũng không phải em đã trở nên dũng cảm hơn. Em tắt đèn, bởi em không còn sợ "ma" nữa. Trong suy nghĩ non nớt nhưng đầy ám ảnh ấy, em tin rằng chỉ khi bóng tối bao trùm, người mẹ quá cố mới có thể hiện về thăm em.
Dù trái tim bé bỏng vẫn run rẩy trước màn đêm, nhưng nỗi sợ ấy chẳng thể so sánh được với nỗi sợ vĩnh viễn mất đi tình yêu của mẹ.
Những dòng văn ngắn ngủi ấy là minh chứng đau lòng rằng: Khi một đứa trẻ tiểu học thấu hiểu sâu sắc về tình thân, thường là lúc các em đã phải trải qua những cuộc chia ly mà lẽ ra không nên có ở độ tuổi này.
Trước đó, tạp chí này cũng đăng tải bài viết tương tự với tiêu đề "Lấy hai chữ "Nhớ nhà" làm tâm, bé gái lớp 3 viết bài văn khiến cả cõi mạng đều thổn thức: Thương em nhiều". Nội dung như sau:
Mỗi bức tranh vẽ của trẻ thơ đều chứa đựng những câu chuyện đầy màu sắc, và mỗi bài văn của chúng cũng vậy, nó chẳng khác nào những mảnh ghép tình cảm, suy nghĩ được tô vẽ từ trí tưởng tượng trong sáng và ngây thơ. Trong những tiết học viết văn tiểu học, không khó để bắt gặp những bài làm ngô nghê với cách diễn đạt lạc quan, vô tư lự, khiến người đọc phải mỉm cười về sự chân thực và trong trẻo. Nhưng đôi khi, giữa những dòng chữ đơn giản ấy lại ẩn chứa cả một bầu trời cảm xúc, phản ánh những suy tư sâu sắc đến mức khiến trái tim người lớn phải thổn thức, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống khi đọc những suy nghĩ và cảm nhận của trẻ.
Bài văn của cô bé lớp 3 dưới đây chính là ví dụ hoàn hảo. Với yêu cầu của câu hỏi là lấy "Nhớ nhà" làm chủ đề, dùng 2 biện pháp tu từ viết một đoạn văn thể hiện tình cảm nhớ quê hương và cảm nhận của em về gia đình, cô bé đã cho ra đời một tác phẩm vô cùng cảm động.
Nguyên văn bài văn:
"Năm tôi 5 tuổi, bố mẹ tôi ly hôn. Hồi nhỏ tôi sống cùng ông bà, giờ thì ở ký túc xá trong trường.
Mỗi học kỳ tôi về nhà một lần. có một đợt không liên lạc gì với gia đình, ông tôi gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm bảo tôi nghe máy.
Ở bên kia đầu dây, ông nói: 'Hôm nay là sinh nhật con, con phải nhớ cho kỹ đấy nhé, đến lúc ông bà không còn là cũng không còn ai biết nữa'.
Ở bên này đầu dây, tôi khóc không thành tiếng. tôi nhớ nhà rồi, nhớ ông bà rồi".
Câu hỏi có điểm tối đa là 30 điểm và cô bé không nghi ngờ gì đã giành trọn số điểm này. Chính cô giáo của em đã phải phê thêm ngay dưới bài văn của cô bé tội nghiệp một dòng rằng: "Nhớ nhà thì hãy về thăm nhà đi! Cô sẽ ký đơn xin phép cho em!".
Về phần mình, nhiều cư dân mạng cho hay đọc xong bài văn, họ vừa thương xót cho hoàn cảnh gia đình ly tán, cha mẹ mỗi người một nơi của cô bé vừa nhói lòng với câu nói của người ông mà em kể lại. Dù tuổi đời còn nhỏ nhưng cô bé đã có suy nghĩ hết sức trưởng thành, nỗi nhớ mà em biểu đạt lại cũng vô cùng sâu sắc. Ai cũng mong cô bé sẽ luôn ngoan ngoãn, khỏe mạnh và lớn lên bình an.
