Cụ già trong làng bảo cây đã có từ thời lập làng, gắn với một lời nguyện xưa cũ: “Cây ngã, làng lụi.”
Làng Đông Vọng, nơi đã tồn tại suốt mấy trăm năm, luôn giữ được vẻ bình yên và thanh tịnh. Thế nhưng, một sự kiện kỳ lạ đã làm đảo lộn cuộc sống của người dân nơi đây, mở ra những câu chuyện huyền bí mà không ai dám lý giải. Cây đa cổ thụ giữa làng, gắn liền với một lời nguyền xưa cũ, đã không còn tồn tại sau một quyết định chặt phá của dân làng. Và khi cây ngã, những điều kỳ lạ đã bắt đầu, từ cơn bão sấm sét đến những tiếng khóc thảm thiết từ những đứa trẻ, làm dấy lên nỗi lo sợ về những bí mật bị chôn vùi từ lâu. Liệu lời nguyền xưa có thật sự ứng nghiệm?
Làng Đông Vọng, một ngôi làng yên bình đã tồn tại qua mấy trăm năm, chưa từng chứng kiến điều gì bất thường. Giữa làng, ngay tại đầu đình là một cây đa cổ thụ, lớn đến mức phải năm người ôm mới xuể. Người dân trong làng kể lại rằng cây đa này đã có từ thời khai lập làng, gắn liền với một lời nguyền cổ: “Cây ngã, làng lụi.” Người già trong làng vẫn thường nhắc lại câu này như một lời cảnh báo đối với con cháu.
Tuy nhiên, theo thời gian, những thay đổi trong xã hội đã khiến cho cảnh vật của làng cũng không còn giữ nguyên. Đường lớn được quy hoạch, và cây đa trở thành một vật cản không nhỏ. Dân làng họp nhau bàn bạc và đi đến quyết định chặt cây đa để phục vụ cho sự phát triển của con đường. Những người già trong làng ngăn cản, họ nhắc lại câu chuyện xưa cũ và cảnh báo rằng việc phá hoại cây đa sẽ mang lại họa lớn. Nhưng đám thanh niên trẻ tuổi, không tin vào những câu chuyện huyền bí ấy, chỉ cười và cho rằng đó chỉ là những lời đe dọa vô căn cứ.
Ngày hôm đó, trời nắng chang chang. Khi những nhát cưa đầu tiên chạm vào thân cây, một đám mây đen bất ngờ kéo đến, che khuất bầu trời. Một tiếng sấm vang lên, rền rĩ như muốn xé tan bầu không khí, khiến các thợ đốn cây giật mình hoảng hốt. Dù vậy, họ vẫn tiếp tục công việc. Cây đa ngã xuống, đất rung chuyển, như có một tiếng khóc vang lên từ sâu dưới lòng đất, khiến những ai có mặt đều cảm thấy một sự bất an kỳ lạ.
Tối đó, cả làng bỗng nhiên mất điện. Mọi liên lạc đều trở nên vô ích, không ai có thể gọi cho ai. Dù không có mưa, sấm chớp vẫn nổ vang liên hồi. Những tiếng chó tru dội vào không gian tĩnh mịch suốt đêm. Gà không gáy. Người già không ngủ được, còn trẻ con thì sốt cao. Tuy nhiên, điều khiến mọi người lo lắng hơn cả chính là chuyện kỳ lạ đã xảy ra khi trời sáng.
Mỗi gia đình đều bị đánh thức bởi tiếng gào khóc thảm thiết của trẻ con. Mọi đứa trẻ trong làng đều đồng loạt la hét, giãy giụa trong nỗi hoảng loạn, chỉ tay về phía cửa và gào lên: “TRẢ SAO CHO CON! TRẢ SAO CHO CON!!!” Dù cha mẹ có dỗ dành thế nào, chúng cũng không chịu im lặng, mắt trợn ngược, môi thâm tím, miệng liên tục lẩm bẩm cái tên: “Sao…”
Chỉ có bà Luyến, một cụ già gần trăm tuổi, run rẩy lên tiếng: “Trời ơi… Là cô Sao… hồn cây…”
Cô Sao là con gái của ông Lý, người trông coi đình làng trước đây, qua đời vì bệnh khi mới lên tám tuổi. Thân xác của cô được chôn dưới gốc cây đa, để “gửi hồn giữ làng”. Mọi người trong làng tưởng rằng câu chuyện ấy đã chìm vào quên lãng từ lâu. Nhưng giờ đây, nó lại sống dậy trong những tiếng gào thét của trẻ con.
Cả làng không khỏi rúng động. Mọi người kéo nhau đến gốc cây đã bị đào bật gốc, và ngay tại chỗ rễ cây già bật lên, họ tìm thấy một cái hộp gỗ mục nát. Bên trong hộp là một bức tranh nguệch ngoạc của một đứa trẻ, vẽ hình một bé gái tóc dài đứng dưới gốc cây đa, tay ôm ngôi sao năm cánh.
Làng đã tổ chức lễ cúng và khấn vái, mong muốn giải tỏa được sự u ám từ cây đa xưa. Nhưng đêm hôm đó, những ngọn đèn điện vẫn chập chờn, và gió lạnh thổi xuyên qua từng ngôi nhà, khiến không khí thêm phần u ám. Những đứa trẻ vẫn thì thầm trong giấc ngủ, miệng lầm bầm: “Sao chưa về, con không ngủ được đâu…”
Vài đêm liên tiếp, các gia đình trong làng tổ chức lễ cúng và mời các sư thầy về làm lễ, nhưng mọi chuyện vẫn không có dấu hiệu chuyển biến. Mọi thứ tưởng chừng như đã yên ả, cho đến một ngày, một đoàn kỹ sư điện lực đến kiểm tra sự cố mất điện trong làng. Họ kiểm tra toàn bộ hệ thống và ngạc nhiên thông báo: “Làng các bác đâu có đường điện chính nối vào đâu. Tụi cháu kiểm tra hết toàn bộ hệ thống, nhưng chưa bao giờ có nguồn điện cung cấp xuống khu vực này. Thực tế, ở đây không có điện từ năm 1982.”
Tin tức này khiến cả làng hoang mang, không ai dám tin vào tai mình. Làng Đông Vọng, vốn yên bình và không bao giờ có sự cố điện, bây giờ lại phải đối mặt với một bí ẩn không lời giải. Và từ đó, không ai dám động vào bất cứ nhành cây nào mọc lại trên nền gốc cây đa cũ, với hy vọng rằng những chuyện kỳ lạ sẽ không tiếp diễn nữa.
Làng Đông Vọng giờ đây đã trở thành một ngôi làng đặc biệt, với những câu chuyện huyền bí và những lời đồn thổi về cây đa cổ thụ và cô Sao – linh hồn mà người dân vẫn không thể nào quên.