C/ô b:é cứ ngồi xuống là vẽ một người đàn ông l/ạ trong tranh suốt 1 tháng trời – đến hôm chuyển nhà, bà mẹ mới bẽ bàng nhận ra gương mặt đó
Cả tháng trời, bé Thảo Nhi – mới 6 tuổi – cứ hễ rảnh là lại cặm cụi ngồi ở góc nhà với giấy bút. Cô bé chẳng chơi búp bê, chẳng nghịch đồ chơi, chỉ lặng lẽ vẽ đi vẽ lại một người đàn ông lạ mặt.
Thảo Nhi, cô bé 7 tuổi, có thói quen vẽ từ khi còn rất nhỏ. Cô bé thích vẽ những bức tranh về gia đình, về thế giới quanh mình, nhưng trong một thời gian gần đây, Nhi lại vẽ một người đàn ông kỳ lạ, người luôn mặc áo khoác đen và có mái tóc dài che khuất phần lớn khuôn mặt. Cảm giác rờn rợn khi nhìn vào các bức tranh là không thể phủ nhận. Đặc biệt là đôi mắt của người đàn ông trong tranh, bị một vệt đen xóa mất, chỉ để lại những đốm sáng kỳ lạ.
Điều kỳ lạ không chỉ dừng lại ở đó. Dù không ai hướng dẫn, Thảo Nhi vẫn vẽ người đàn ông đó từ nhiều góc độ khác nhau. Thậm chí, cô bé còn vẽ cảnh người đàn ông đang đứng trong bếp, rồi lại xuất hiện ở cửa sổ, và có lần là ngay bên giường ngủ của mẹ mình, bà Mai. Những bức tranh ấy đều mang nét vẽ ngây thơ nhưng lại khiến bà Mai không khỏi cảm thấy rợn người.
Ban đầu, bà Mai nghĩ đơn giản là con gái xem phim quá nhiều và bị ảnh hưởng. Tuy nhiên, khi các bức tranh ngày càng trở nên chi tiết, bà không thể không suy nghĩ lại. Trong một bức tranh, Nhi vẽ cảnh bà đang ngồi uống cà phê, và chiếc tách cà phê lại có màu sắc và hình dáng hoàn toàn chính xác. Bức tranh khác lại vẽ chiếc dép mà bà Mai hay mang, một đôi dép cũ mà bà vẫn sử dụng mỗi ngày. Những chi tiết đó khiến bà Mai phải suy nghĩ về sự bất thường trong các bức tranh của con.
Một đêm, khi bà Mai đang dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị chuyển nhà sau khi quyết định ly hôn, bà vô tình để đống tranh của Nhi bị gió thổi tung lên. Một bức tranh rơi xuống sàn, và khi bà cúi xuống nhặt lên, bà đột ngột dừng lại. Bức tranh mới nhất là một cảnh hai mẹ con đang kéo vali rời đi. Tuy nhiên, điều khiến bà Mai sững sờ là trong bức tranh, bên cửa sổ, có một người đàn ông đứng đó, mỉm cười nhìn hai mẹ con.
Mặt bà Mai trở nên tái mét. Đó là một cảnh không thể xảy ra. Vì chính hôm nay, Nhi vừa mới vẽ nó, và Nhi chưa hề nói về một người đàn ông nào như thế. Câu hỏi bật ra khỏi miệng bà: "Nhi, con tưởng tượng ra người này à?"
Cô bé ngẩng lên nhìn mẹ và đáp lại bằng giọng điệu nghiêm túc: "Dạ không, chú ấy nói với con là đừng kể với mẹ. Nhưng con vẽ thì không sao đâu." Câu trả lời khiến bà Mai không thể không lo lắng. Liệu có phải con gái mình bị một ai đó xâm nhập vào tâm trí?
Ngày hôm sau, bà Mai quyết định mở lại camera giám sát trong nhà, thứ mà bà chưa bao giờ sử dụng kể từ khi chuyển đến sống ở đây. Những gì bà thấy qua camera vào đêm hôm đó khiến bà ngã quỵ. Trong suốt hai tuần liền, vào lúc nửa đêm, có một người đàn ông lén lút vào nhà, đi lại một cách lặng lẽ. Hắn ta đứng bên giường hai mẹ con, đứng đó hàng giờ đồng hồ, rồi rời đi trước khi trời sáng. Gương mặt hắn… giống hệt người đàn ông trong bức tranh của Nhi.
Hoảng hốt, bà Mai lập tức báo công an. Khi các cảnh sát đến khám xét căn nhà, họ tìm thấy một lỗ hổng nhỏ phía sau tủ sách, một lối đi ẩn dẫn tới một gian gác lửng tự tạo mà bà Mai không hề biết. Ở đó, cảnh sát phát hiện một số vật dụng mà người đàn ông đã sống trong đó suốt ba tuần: một ổ chăn mỏng, chai nước, mì gói, và đặc biệt, một túi vải chứa những bức ảnh chụp lén bà Mai và con gái, từ nhiều góc độ khác nhau trong căn nhà. Một chiếc điện thoại cũng được tìm thấy, đang phát trực tiếp từ camera trong nhà bà Mai.
Những chi tiết này khiến bà Mai gần như không thể thở nổi. Người đàn ông lạ mặt đó không phải ai khác chính là chủ nhà cũ, người đã cho mẹ con bà thuê căn hộ này với giá rẻ. Trước đây, hắn ta tỏ ra là một người tốt bụng, nhưng hóa ra đã từng bị bắt vì tội quay lén và theo dõi phụ nữ, tuy nhiên, vì thiếu bằng chứng, hắn ta đã thoát khỏi án tù.
Bà Mai không thể tin vào những gì mình vừa phát hiện. Hắn ta đã sống trong chính căn nhà này suốt ba tuần qua, chỉ vào ban đêm mới lẻn ra, còn ban ngày thì ẩn mình trong gian gác lửng đó. Hắn quan sát cuộc sống của bà Mai và con gái qua những khe hở và lỗ được khoét sẵn trong nhà.
Tuy nhiên, sự thật đáng sợ nhất vẫn chưa dừng lại ở đó. Khi cảnh sát đến căn phòng tạm trú của hắn ta, họ chỉ tìm thấy một căn phòng trống rỗng, không một dấu vết. Camera giám sát đã bị tháo bỏ, và trên bàn chỉ còn lại một bức vẽ nguệch ngoạc. Trong tranh, là cảnh hai mẹ con đang đứng trước cửa ngôi nhà mới của họ. Ở góc trên của bức tranh, người đàn ông trong áo đen vẫn đứng đó, nhìn qua ống nhòm, theo dõi từng bước đi của họ.
Bà Mai đứng im, cảm thấy máu trong người đông lại. Bức tranh đó như một lời cảnh báo đầy ám ảnh. Liệu hắn vẫn đang theo dõi bà và con gái, hay mọi chuyện chỉ mới bắt đầu?
Cuộc sống của bà Mai và Thảo Nhi sau sự kiện đó không còn như trước. Những đêm không ngủ, những suy nghĩ về người đàn ông bí ẩn ấy vẫn tiếp tục ám ảnh họ, và những bức tranh của Nhi ngày càng trở nên kỳ lạ hơn, như thể một lời tiên tri chưa được hé lộ hoàn toàn. Những câu hỏi vẫn chưa có lời đáp, và những bóng ma trong quá khứ vẫn tiếp tục bám đuổi gia đình nhỏ của bà Mai.