Giấy báo trúng tuyển ĐH bị cha giấu đi, con gái bỏ nhà 10 năm, ngày cha mất về dọn di vật rồi nằm khóc cả đêm
Có những lựa chọn nhìn qua là tàn nhẫn, nhưng ẩn sau là cả một đời giằng xé.
Báo Thanh niên Việt ngày 5/11/2025 đưa tin: "Giấy báo trúng tuyển ĐH bị cha giấu đi, con gái bỏ nhà 10 năm, ngày cha mất về dọn di vật rồi nằm khóc cả đêm", nội dung như sau:
Trong mỗi gia đình, đôi khi tình yêu không được thể hiện bằng lời nói, mà bằng những lựa chọn khiến người ta đau lòng cả đời. Giữa những hiểu lầm, có người chọn im lặng để che giấu tổn thương, có người lại mang nỗi oán hận đi thật xa cho đến khi sự thật muộn màng hé lộ, tất cả mới lặng người nhận ra yêu thương chưa bao giờ biến mất, chỉ là nó giấu sau một lời hứa.
Ở một vùng núi nhỏ thuộc tỉnh Hà Nam (Trung Quốc), người dân vẫn nhắc mãi câu chuyện của Lý Tuyết Nhi - cô gái từng rời nhà suốt 10 năm chỉ vì một bức thư trúng tuyển đại học bị cha cô giấu đi. Tưởng chừng là nỗi oan không thể tha thứ, nhưng khi sự thật được hé mở, ai cũng rơi nước mắt.
Sau kỳ thi đại học năm ấy, Lý Tuyết Nhi và em trai Lý Vân Bằng đều có kết quả rất tốt. Hai chị em là niềm tự hào của ngôi làng nghèo nằm giữa núi đá và ruộng cằn. Cha của họ, ông Lý Quốc Cường, người nông dân ngoài 50 tuổi đã một mình nuôi con khôn lớn sau khi vợ mất sớm. Ông luôn tin rằng chỉ có học mới giúp con thoát khỏi cuộc sống lam lũ này.
Thế nhưng, khi cả hai đứa đều đỗ đại học, ông Lý lại rơi vào nỗi suy tư, tiền học của một đứa đã là gánh nặng, nói gì đến hai. Đêm nào ông cũng ngồi bên hiên, rít từng hơi thuốc dài trong bóng tối, khuôn mặt khắc khổ như già thêm mấy tuổi.
Ảnh minh họa
Ngày nhận giấy báo trúng tuyển của con, ông xuống huyện lấy thư về. Nhưng khi trở lại, ông chỉ đưa cho Lý Vân Bằng. "Chỉ có một lá thôi", ông nói, giọng khàn và ánh mắt né tránh.
Lý Tuyết Nhi sững sờ. Cô tin cha, nhưng tim vẫn thắt lại. Cô tự an ủi: "Có lẽ mình chưa đủ may mắn".
Ngày nhập học đến, cha đưa em trai đi, còn Lý Tuyết Nhi ở nhà xin làm thuê. Trong lúc dọn đồ, cô tình cờ phát hiện trong tủ có một bì thư vàng ố, không ngờ đó lại là lá thư trúng tuyển đại học mang tên chính cô.
Khoảnh khắc ấy, niềm tin trong cô vụn vỡ. Cô từng tự hào rằng cha mình không trọng nam khinh nữ nhưng hóa ra mọi thứ cũng chỉ là ảo tưởng của riêng cô. Không đợi lời giải thích từ cha, Lý Tuyết Nhi bỏ đi, mang theo vài trăm tệ tiền tiết kiệm và tấm căn cước. Cô lang bạt nơi đất khách, làm đủ nghề để mưu sinh. Nhiều năm sau, cô mở được chuỗi cửa hàng làm đẹp, trở thành người phụ nữ trưởng thành, đủ sức nuôi sống mình. Nhưng trong lòng cô, vết thương ấy chưa bao giờ liền sẹo.
Cho đến một ngày, thông qua một người cùng làng, cô nhận được cuộc gọi từ em trai Lý Vân Bằng: "Chị ơi, cha bệnh nặng rồi, chỉ mong gặp chị lần cuối".
Khi cô trở về, cha đã qua đời. Bên di ảnh, người con gái từng hận cha suốt 10 năm bỗng gục ngã. Trong lúc dọn di vật, cô phát hiện chiếc hộp sắt cũ - thứ mà cha cô luôn cất giữ.
Bên trong là giấy tờ nhận con nuôi và một cuốn nhật ký dày đặc chữ viết tay. Thì ra, Lý Vân Bằng không phải con ruột của ông Lý Quốc Cường, mà là con trai của một người bạn cùng làm công trường với ông ngày trẻ, đã mất vì tai nạn lao động. Trước khi qua đời, người bạn ấy nắm tay ông mà nói: "Hãy giúp tôi nuôi con, đừng để nó khổ".
Ông Cường đã giữ trọn lời hứa ấy suốt đời. Khi hai đứa trẻ cùng đỗ đại học, ông đã định để Lý Tuyết Nhi đi học, còn để em trai ở nhà. Nhưng rồi ông lại không thể vì câu nói ấy cứ vang mãi trong đầu. Thế là ông giấu lá thư của con gái, tự dằn vặt suốt những năm cuối đời.
Trong nhật ký, ông viết: "Cha có lỗi với con, Tuyết Nhi à. Mỗi ngày đều nhớ con, chỉ mong có kiếp sau được chuộc lại lỗi này".
Ảnh minh họa
Lý Tuyết Nhi đọc đến đó thì gục xuống, ôm cuốn sổ vào ngực mà khóc nghẹn. Cô hiểu ra rằng, đôi khi người cha không chọn ai mà chỉ chọn cách đau đớn nhất để giữ trọn một lời hứa.
Từ đó, cô không còn nhắc lại chuyện cũ. Chiếc hộp sắt ấy cùng bí mật của cha được cô chôn sâu sau vườn, như một cách khép lại tất cả.
Có thể thấy, không phải mọi sự im lặng đều là thờ ơ, cũng không phải mọi lựa chọn tàn nhẫn đều xuất phát từ lòng ích kỷ. Trong mỗi gia đình, có những nỗi khổ mà người trong cuộc không thể nói ra, và có những tình yêu chỉ có thể được nhìn thấy... sau khi đã mất đi.
Người cha trong câu chuyện ấy không phải không thương con, chỉ là ông chọn cách giữ lại phần thiệt về mình, để làm tròn lời hứa với một người đã khuất. Ông biết mình sai, biết rằng con gái sẽ hận mình, nhưng vẫn chấp nhận để gánh lấy mọi oán trách vì trong lòng ông, chữ "nghĩa" đôi khi nặng ngang chữ "tình".
Đó cũng là bi kịch của nhiều bậc cha mẹ khi yêu thương mà không biết cách bày tỏ, hi sinh mà chẳng ai hay. Chỉ đến khi họ rời đi, con cái mới nhận ra những điều họ từng giấu kín không phải để làm tổn thương mình, mà là để bảo vệ một điều gì đó lớn lao hơn.
Có những vết thương phải đi qua cả một đời người mới hiểu được lý do nó tồn tại. Và đôi khi, tha thứ không chỉ là cho người khác, mà còn là cho chính mình vì đã từng quá vội vàng trong nỗi hận, mà quên mất rằng, tình thân chưa bao giờ là điều đơn giản để phán xét.
Không phải người cha nào cũng biết cách yêu, và không phải mọi sự im lặng đều là vô tâm. Có những lựa chọn nhìn qua là tàn nhẫn, nhưng ẩn sau là cả một đời giằng xé. Trước khi trách ai đó vì đã giấu mình điều gì, đôi khi ta cũng nên tự hỏi: Nếu là mình, liệu có đủ can đảm để lựa chọn khác đi?
Trước đó, báo Saostar từng đưa tin về một trường hợp tương tự trong bài: "Cha tự ý sửa nguyện vọng, con gái bỏ lỡ Bắc Đại: 25 năm sau nói một câu khiến mẹ rơi nước mắt", nội dung câu chuyện như sau:
Không ít người nghĩ rằng kỳ thi đại học kết thúc là lúc học sinh được thở phào nhẹ nhõm. Nhưng thực tế, sau khi thi xong vẫn còn hai cột mốc quan trọng: tra điểm và đăng ký nguyện vọng – hai bước quyết định tương lai mỗi người.
Nếu kỳ thi đại học là thước đo cho mười năm đèn sách thì việc điền nguyện vọng lại là sự lựa chọn cho cả hành trình tương lai. Có thể nói, đây là khoảnh khắc không kém phần hệ trọng.
Thế nhưng vào năm 1999, một thủ khoa khối C đến từ tỉnh Hồ Bắc - cô gái tên Đới Liễu đã gặp biến cố ngay ở khâu điền nguyện vọng. Sự cố này khiến cô lỡ mất cơ hội vào đại học, thậm chí là "không có trường nào để học".
Năm ấy, Đới Liễu đạt 687 điểm - số điểm đủ sức đưa cô vào ngôi trường mơ ước: Đại học Bắc Kinh. Nhưng cuối cùng, cô không chỉ trượt khỏi Bắc Đại (Đại học Bắc Kinh) mà còn bỏ lỡ cả cơ hội vào các trường khác.
Nguyên nhân dẫn đến bi kịch này không phải do trượt nguyện vọng hay bị điều chỉnh tự động, mà là vì chính cha của cô. Vì sao người cha lại tự ý sửa nguyện vọng của con gái? Và sau đó, cuộc đời Đới Liễu rẽ sang hướng nào?

Từ Bắc Đại thành Chính Pháp
Tháng 7 năm 1999, Đới Liễu nhận được giấy báo trúng tuyển. Khi biết con gái là thủ khoa khối C của toàn tỉnh Hồ Bắc, cha cô đã đi đâu cũng khoe khoang, đầy tự hào.
Cô cũng thấy xứng đáng với những tháng ngày miệt mài đèn sách. Nhưng đến khi cầm trên tay tờ giấy báo đỏ chói, nụ cười và sự tự hào ấy chợt tắt lịm.
Trường cô được nhận là Đại học Chính pháp Trung Quốc - cái tên ngắn ngủi năm chữ ấy như một tiếng sét giữa trời quang, khiến Đới Liễu chết lặng. Cơn giận dữ và thất vọng lập tức trào dâng.
Nhiều người thắc mắc: Chính pháp là một trong những trường danh giá bậc nhất về ngành luật, tại sao lại không hài lòng?
Điều ít ai biết là Đới Liễu từ nhỏ đã yêu thích văn học. Ước mơ lớn nhất của cô là trở thành sinh viên khoa Văn học của Đại học Bắc Kinh. Trong hồ sơ nguyện vọng, cô đã lựa chọn rõ ràng nhưng kết quả lại được chuyển sang một trường khác vì sự can thiệp từ người cha.
Khi giấc mơ của con bị áp đặt bởi cha mẹ
Sinh năm 1983, Đới Liễu lớn lên trong gia đình trí thức: cha là nhà báo, mẹ là giáo viên. Từ nhỏ, cô đã yêu thích việc học. Khi bạn bè đồng trang lứa còn mải chơi, cô đã ngồi lặng đọc sách. Nhờ sự chỉ dẫn tận tình của cha mẹ, cô sớm bộc lộ tài năng, luôn dẫn đầu lớp và đặc biệt say mê văn chương.
Đối với Đới Liễu, đích đến lý tưởng nhất chính là khoa Văn học của Bắc Đại - nơi quy tụ những tinh hoa văn học Trung Hoa. Từ cấp 2, cô đã lấy đó làm mục tiêu phấn đấu.
Với 687 điểm, cô nghiễm nhiên trở thành thủ khoa khối C tỉnh Hồ Bắc. Bắc Đại - giấc mơ bao năm tưởng như đã trong tầm tay. Cô điền nguyện vọng không chút do dự.
Nhưng rồi… người cha lại tự ý thay đổi ước mơ ấy.

Giấc mơ dang dở và sự kiểm soát ngầm từ gia đình
Ít ai biết rằng, cha của Đới Liễu từng khao khát trở thành sinh viên của Đại học Chính pháp Trung Quốc, nhưng không thể thực hiện ước mơ. Chính vì vậy, ông đã đặt hết kỳ vọng lên con gái, hy vọng cô có thể “nối tiếp giấc mơ dang dở” của mình.
Dù đã nhiều lần định hướng con theo ngành luật, nhưng Đới Liễu vẫn giữ vững đam mê với văn học. Không thể thuyết phục con gái, người cha đã lặng lẽ đến trường, với lý do “muốn tốt cho con”, và tự ý sửa nguyện vọng thành Đại học Chính pháp.
Ông tin rằng, khi giấy báo trúng tuyển đến tay, chuyện đã rồi thì con gái sẽ không phản kháng.
Nhưng ông đã lầm. Khi biết chuyện, Đới Liễu đã bật khóc và lần đầu tiên cãi lại cha:
“Bố không hỏi ý kiến con đã sửa nguyện vọng, bố đã phá hủy giấc mơ của con!”
Dù giận dữ, nhưng là học sinh, cô không đủ khả năng để phản kháng. Cuối cùng, cô vẫn phải nhập học theo nguyện vọng… của bố.
Hành trình tự giải thoát và cuộc sống không trở lại
Suốt 4 năm đại học, Đới Liễu luôn cảm thấy mình đang sống cuộc đời của người khác. Cô không ngừng tìm kiếm cơ hội để thoát khỏi sự kiểm soát của cha.
Đến năm cuối đại học, trường mở một suất học bổng du học Hàn Quốc. Cô nắm bắt cơ hội, nỗ lực vượt qua hàng loạt ứng viên và giành lấy suất đi học.
Rút kinh nghiệm từ cú sốc nguyện vọng năm xưa, lần này cô không nói gì với cha – thậm chí giấu cả mẹ.
Chỉ đến khi chuẩn bị lên máy bay sang Hàn Quốc, cô mới gọi một cuộc điện thoại cho mẹ, nhưng cả hai đều không nhắc đến người cha.
Tại Hàn Quốc, Đới Liễu có được cuộc sống tự do đúng nghĩa. Cô học tập xuất sắc, tự lập hoàn toàn, và cuối cùng tìm được người bạn đời nơi xứ người.
Ngày cưới, cô cũng không báo cho cha mẹ. Chỉ lặng lẽ gửi một dòng tin nhắn cho mẹ: “Con sống tốt. Từ giờ sẽ không quay về nữa.”

Hai mươi năm sau và những vết thương không lành
Đã hơn 20 năm kể từ ngày Đới Liễu sang Hàn Quốc. Không ai rõ hiện tại cô còn giữ oán giận không, có tha thứ cho cha mẹ hay chưa. Nhưng một điều chắc chắn là: việc cha cô lặng lẽ sửa nguyện vọng đã gây tổn thương sâu sắc.
Không chỉ phá vỡ hình tượng người cha mẫu mực trong lòng con gái, mà còn khiến cô mất niềm tin vào gia đình - cái nơi lẽ ra phải là chốn bình yên nhất.
Chính nỗi thất vọng ấy đã đẩy cô ngày một xa khỏi vòng tay gia đình, và đi đến quyết định rời bỏ tất cả, sống cuộc đời của riêng mình mà không ngoái đầu lại.
