Con dâu muốn hủy chuyến du lịch nghỉ lễ 30/4-1/5 vì yêu cầu vô lý của mẹ chồng

Không phải tôi tiếc tiền đưa cả nhà đi chơi nhưng tôi không thích sự áp đặt, tự quyết định mọi việc của mẹ chồng như thế.

Báo Gia đình và Xã hội ngày 21/4 đưa thông tin với tiêu đề: Con dâu muốn hủy chuyến du lịch nghỉ lễ 30/4-1/5 vì yêu cầu vô lý của mẹ chồng. Với nội dung như sau: 

Vợ chồng tôi lấy nhau 5 năm, có hai cậu con trai. Tôi làm văn thư xã, chồng làm ở công ty sơn gần nhà. Lúc mới cưới, chúng tôi ở cùng mẹ chồng, sau đó vài năm thì xây được nhà ra ở riêng, cuộc sống không dư dả nhưng cũng đủ sống ở quê.

Đợt vừa rồi chồng tôi làm thêm môi giới bán được vài mảnh đất nên cũng có chút thù lao. Anh nói tiền đó để thưởng cho cả gia đình chuyến đi du lịch Sầm Sơn (Thanh Hóa) trong dịp nghỉ lễ 30/4 – 1/5 sắp tới.

Khỏi phải nói, khi được đi chơi, tôi và các con đã vui mừng đến chừng nào. Từ ngày lấy nhau đến giờ, tôi thì bận bầu bì rồi con nhỏ, chồng cũng mải đi làm kiếm tiền, thành ra cả nhà chưa đi chơi xa cùng nhau bao giờ. Chỉ loanh quanh ở gần nhà hoặc có đi xa cũng chỉ là cho con ra phố chơi trong một ngày rồi về.

Ảnh minh họa

Vì vậy, dù cách chuyến đi trước cả nửa tháng nhưng tôi háo hức lắm. Tôi lên kế hoạch mua vali, quần áo, đồ bơi, mũ nón kính râm, thuốc men… cho cả nhà, thậm chí còn đặt mua cả quần áo đồng phục gia đình để chụp ảnh làm kỷ niệm chuyến đi tắm biển đầu tiên của cả nhà. Tôi muốn mọi thứ được chuẩn bị chu đáo, kỹ lưỡng để chuyến đi suôn sẻ, vui vẻ nhất có thể.

Vậy mà, trong lúc đang đếm từng ngày để đến chuyến đi chơi sắp tới, hôm qua, mẹ chồng sang đề nghị một chuyện khiến tôi nghẹn ứ ở cổ. Chuyến đi chơi trong mơ bỗng trở nên xa vời.

Ban đầu, mẹ chồng sang nhà tôi nói chuyện sắp tới bà định sửa lại gian bếp, muốn chúng tôi chuẩn bị nguyên vật liệu để làm. Và dịp nghỉ lễ sắp tới là thời điểm lý tưởng nhất để làm vì ai cũng được nghỉ.

Sau khi biết chúng tôi định đi du lịch dịp đó, mẹ chồng tỏ rõ sự khó chịu. Bà cho rằng dịp lễ đi chơi vừa đông đúc vừa tốn kém, chẳng khác nào "ném tiền qua cửa sổ", tiền đó để làm nhiều chuyện có ích hơn.

Tuy nhiên, sau khi tôi thuyết phục các cháu chưa được đi tắm biển bao giờ nên rất háo hức, vợ chồng tôi cho con đi chơi về sẽ lo chuyện sửa bếp cho bà, lúc ấy mẹ chồng mới dần thay đổi thái độ.

Bà suy nghĩ vài phút rồi bỗng nhắc đến cô con gái lấy chồng trên Sơn La. Bà nói bà thương con lấy chồng xa, về miền núi nghèo xa xôi, mấy năm không có tiền về thăm nhà.

"Hai đứa con nhà cái Thúy cũng chưa được đi tắm biển bao giờ. Hay nhân dịp này, để tôi bảo mẹ con nó xuống đây rồi cả nhà đi cùng nhau. Tôi cũng đi để trông mấy đứa trẻ con.

Chẳng mấy khi anh chị có lộc đất đai, chẳng nhẽ lại không 'bao' mẹ và em được chuyến đi chơi. Đằng nào chẳng tiện một chuyến đi, chỉ là thêm bát thêm đũa thôi mà. Thôi cứ thống nhất thế đi nhé".

Trước câu nói của mẹ chồng, tôi cũng chỉ biết cười gượng. Song điều khiến tôi bất ngờ hơn là ngay sau đó, mẹ chồng liền rút điện thoại ra bấm số gọi cho con gái ngay trước mặt tôi. Và bà thông báo chuyện nhà tôi sẽ "bao" chuyến du lịch tắm biển như chuyện đã rồi.

Đến lúc ấy thì tôi không thể cười được nữa. Suốt 2 năm sống chung cùng mẹ chồng, tôi đã quá mệt mỏi khi mọi chuyện lớn bé trong nhà, tôi đều phải làm theo ý bà. Kể cả việc đặt tên cho con tôi, mẹ chồng cũng can thiệp vào, bắt phải đặt theo cái tên bà chọn.

Mãi khi vợ chồng tôi có tiền, xây nhà ra ở riêng, cuộc sống của tôi mới dễ thở hơn chút. Dù thỉnh thoảng vẫn bị mẹ chồng sang nhắc nhở phải làm thế nọ thế kia.

Đến bây giờ, khi muốn cả nhà đi du lịch cùng nhau, mẹ chồng cũng bắt tôi phải "gánh" thêm cả bà và mấy mẹ con em chồng. Không phải tôi tiếc tiền đưa cả nhà đi chơi nhưng tôi không thích sự áp đặt, tự quyết định mọi việc của mẹ chồng như thế.

Chẳng cần phải nói, nếu chuyến đi chơi sắp tới có cả mẹ chồng và em chồng đi cùng, tôi dám chắc, nó sẽ chẳng thể nào là chuyến đi chơi vui vẻ và trọn vẹn được. Rồi tôi sẽ đau đầu với cả tá những yêu cầu mà mẹ chồng đưa ra trong suốt chuyến đi.

Bao háo hức về chuyến đi trong tôi bỗng tắt ngấm. Giờ tôi chỉ muốn hủy không đi nữa. Nhưng nếu không đi, mẹ chồng kiểu gì cũng đi rêu rao nói tôi tiếc tiền không đưa nổi mẹ chồng đi du lịch. Rồi ở nhà, bà lại bày vẽ đủ thứ để tôi không có ngày nghỉ, như thế chẳng khác nào "tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa".

Giờ tôi nên làm thế nào để vẹn cả đôi đường đây? Xin hãy tư vấn giúp tôi với.

Tiếp dến, báo Gia đình và Xã hội cũng có bài đăng tương tự với thông tin: Dự định đưa con về ngoại dịp nghỉ lễ, chồng nói một câu khiến tôi hối hận chỉ muốn ly hôn

Nội dung được báo đưa như sau: 

Tôi người Quảng Bình, ra Hà Nội học tập và làm việc hơn chục năm nay. Cách đây 4 năm, tôi quen và yêu một anh người Bắc – cũng là chồng tôi bây giờ. Thời điểm đó, bố mẹ tôi dù không muốn tôi lấy chồng xa nhưng ông bà cũng không phản đối gay gắt. Mẹ nói, bà chỉ lo tôi lấy chồng xa sẽ khổ, sau có việc gì sẽ bất tiện trong việc đi lại.

Nhưng ngày ấy tôi quyết chạy theo tiếng gọi của tình yêu nên không mấy để tâm lời mẹ nói. Thậm chí tôi còn nghĩ sau này giàu có sẽ đón bố mẹ ra Thủ đô sống, cho ông bà cuộc sống an nhàn tuổi già, bớt lam lũ vất vả.

Vậy mà, chỉ vừa mới lấy chồng, tôi đã thấy tương lai không màu hồng như mình nghĩ. Tôi lấy chồng xa nên vất vả và thiệt thòi nhiều thứ. Ngày cưới, tôi phải tổ chức hai nơi. Một trên Hà Nội để mời bạn bè đồng nghiệp và một ngày tổ chức ở quê cùng bà con cô bác họ hàng hai bên nội ngoại. Vì phải chạy đi chạy lại quãng đường xa nên sau đám cưới, cả hai vợ chồng tôi đều mệt phờ, chỉ muốn nghỉ ngơi, không còn thiết tha đi tuần trăng mật nữa.

Ảnh minh họa

Sau cưới không lâu, tôi có bầu, lại bị nghén nặng. Vậy là suốt quá trình mang thai, tôi hầu như không ra khỏi Hà Nội. Bố mẹ vì lo cho sức khỏe của tôi nên lại lặn lội vài trăm cây số từ quê ra thăm, ở được với con gái 1-2 hôm lại về vì nhà trọ chật chội, không có phòng riêng cho ông bà ở. Đến lúc ấy, tôi mới thấm thía và thương bố mẹ vô cùng.

Tết năm ấy, tôi bận con nhỏ nên cũng không về ngoại được. Điều kiện kinh tế cũng không dư dả nhiều nên tôi chỉ gửi biếu ông bà 5 triệu để tiêu Tết. Vậy mà khi biết chuyện, chồng lại tỏ ra khó chịu ra mặt với tôi.

Hồi còn yêu nhau, chồng cũng quan tâm, chiều chuộng tôi. Song sau khi cưới, nhất là khi chúng tôi có con, áp lực cơm áo gạo tiền khiến chồng dần thay đổi. Anh hay nhắc nhở tôi chuyện chi tiêu trong nhà. Thậm chí phải ghi rõ từng khoản, tiêu gì, mua gì để đưa cho chồng xem.

Từ ngày cưới, chúng tôi chỉ về ngoại đúng 2 lần. Một lần vào Tết năm ngoái và một lần bố tôi ốm nằm viện trong quê. Vợ chồng tôi sắp xếp về thăm ông được 3 ngày rồi lại phải ra Hà Nội đi làm.

Thế nhưng, cả hai lần chồng đều ca thán là tốn kém đủ thứ, nào là tiền xe cộ đi lại, nào là tiền quà cáp rồi lại biếu xén ông bà. Tổng cũng "bay" gần tháng lương của anh ở trên thành phố.

Tôi dù rất khó chịu với những gì chồng nói nhưng vì muốn giữ hòa khí trong gia đình nên luôn cố nhịn. Tôi không muốn bố mẹ tôi phải buồn khi thấy con gái lấy chồng xa phải chịu nhiều ấm ức, thiệt thòi. Song lần này, chồng đang khiến tôi vô cùng ức chế, không thể nhịn được nữa.

Đợt Tết vừa rồi con gái tôi ốm nên nhà tôi không về quê ngoại được, chỉ ăn Tết bên nội. Vì vậy, dịp nghỉ lễ dài này, tôi bàn với chồng cho con về thăm ông bà ngoại cho ông bà đỡ nhớ cháu.

Thế nhưng, vừa đề cập đến chuyện đó, chồng tôi đã gạt đi luôn. Lý do là vì con gái còn nhỏ, nên hạn chế không nên cho đi xa, sợ con mệt. Hơn nữa, theo chồng tôi, kinh tế trong gia đình cũng không cho phép để đi lại, thăm nom nhiều, cần phải tiết chế lại.

Song khi tôi vẫn muốn về dịp này vì chẳng mấy khi được nghỉ dài, chồng liền gắt lên nói tôi nghĩ ngắn, không biết lo cho tương lai.

"Khổ quá, ngày nào anh cũng thấy em gọi video về cho ông bà ngoại, thế mà cứ hở ra là đòi về thăm với chả nom. Em cứ bày vẽ thế này, đến bao giờ mới tiết kiệm mua nổi nhà ở Hà Nội".

Vừa dứt lời, chồng liền mở cặp lấy ra quyển sổ ghi chép, chìa ra trước mặt khiến tôi sửng sốt. "Đây, em tự xem đi, từ ngày lấy nhau đến giờ, riêng tiền đi lại, quà cáp, biếu xén bên ngoại đã mấy chục triệu bạc. Cứ nai lưng đi làm rồi lại toàn mang tiền đi rải đường thế này, mệt mỏi lắm. Em phải để anh sống với chứ".

Câu nói của chồng thực sự khiến tôi uất ức. Tôi không nghĩ anh ta lại hẹp hòi, chi li, tính toán đến mức đó. Anh ta đã âm thầm ghi chép lại toàn bộ những khoản chi cho bố mẹ tôi, kể cả tiền mua gói bánh vài chục nghìn cũng được anh ta liệt kê vào. 

Quá bất bình, tôi và chồng đã cãi nhau một trận nảy lửa. Trước khi ra khỏi nhà, anh ta vùng vằng nói biết lấy vợ xa tốn kém như thế, anh ta đã chẳng đâm đầu vào cho khổ.

Tôi giờ cũng hối hận khi ngày ấy không nghe lời mẹ, cố chạy theo tình yêu để giờ bị chồng nhiếc móc đủ điều như thế. Tôi có nên ly hôn để giải thoát cho bản thân khỏi người chồng hẹp hòi, ích kỷ này không?