Cháu đi 300 cây số về quê nghỉ lễ, bà nội chỉ cho ăn đồ thừa, nhìn mâm cơm tôi đưa con đi luôn

Chồng tôi nói rằng đó chỉ là trùng hợp nhưng tôi tin mẹ chồng tôi có sự thiên vị giữa các cháu.

Báo Người Đưa Tin ngày 28/4 đưa thông tin với tiêu đề: Cháu đi 300 cây số về quê nghỉ lễ, bà nội chỉ cho ăn đồ thừa, nhìn mâm cơm tôi đưa con đi luôn. Với nội dung như sau: 

Kỳ nghỉ lễ 30/4 này kéo dài 5 ngày nên tôi bàn bạc với chồng sẽ cho các con về quê nội thăm ông bà 3 ngày sau đó thì đi sang ngày ngoại cách đó hơn 100 cây số. Chồng tôi tỏ vẻ không hài lòng cho lắm vì như thế đi lại nhiều, tốn kém mà bà nội cũng không đồng ý. Theo anh thì nên để lễ sau sẽ về hẳn bên ngoại chứ không về qua bên nội nữa. Nghe anh nói thế tôi cũng định bụng sẽ làm vậy, thế nhưng qua cách cư xử của mẹ chồng dành cho mẹ con tôi, tôi đã phải xách con đi ngay chỉ sau 1 ngày về nhà nội.

Chẳng là chúng tôi làm việc trên thành phố, cách nhà nội gần 300 cây số nên việc di chuyển không hề dễ dàng chút nào. Vợ chồng tôi và hai đứa con phải thu xếp từ rất lâu, đặt xe ghép cho rẻ cùng với nhiều đồ đạc lỉnh kỉnh nên di chuyển từ trưa đến gần chiều tối cả gia đình mới có mặt ở nhà.

Được về nhà bà sau nhiều tháng chưa về, hai đứa trẻ đều rất háo hức vì nhà bà nội rộng rãi, nhiều cây cối và có cả cây ăn trái. Thế nhưng khác xa với sự háo hức, vui vẻ của những đứa trẻ là sự tiếp đón không hề "thịnh soạn" mà ông bà dành cho chúng khiến chúng mặt mũi lúc nào cũng ủ rũ. Theo đó, thấy nhiều cây ăn trái, chúng ùa ra vườn định hái quả để ăn nhưng động vào quả gì bà cũng bảo còn non hoặc không ăn được vì bà mới phun thuốc.

Ảnh minh họa

Đứa trẻ phụng phịu:

- Biết con sắp về mà bà còn phun thuốc vào quả thì con ăn làm sao được.

Tôi phải chặn họng con ngay không thì bà nghe thấy lại bảo vô lễ. Những tưởng mọi thứ như thế là tự nhiên cho đến bữa ăn cơm, tôi mới thực sự hiểu rằng đúng là bà nội thực sự rất keo kiệt, từ trước và đến nay vẫn vậy.

Theo đó các cháu đi xa từ Tết giờ mới về thăm mà ông bà không chuẩn bị được một bữa cơm thịnh soạn. Trong khi đó, nhà mẹ chồng tôi lại gần biển, chợ buôn bán hải sản rất nhiều và bà cũng biết thừa là các con tôi thích ăn hải sản. Thế nhưng ngay bữa cơm tối hôm đó tiếp đón các cháu chỉ có thịt lợn kho trứng, lạc rang muối và rau muống luộc. Bà còn không ngần ngại "khoe":

- Về nhà bà chỉ có cơm canh đạm bạc như thế này thôi nhưng mà tốt cho sức khỏe lắm đấy nhá. Hai cái đứa này ở trên thành phố cứ ăn uống linh tinh rồi béo phì cả ra rồi đây này. Về đây bà "ép cân" cho.

Nhìn mâm cơm không có chút gì tươi mới mà toàn là đồ ăn thừa từ các bữa trước ông bà ăn thì giờ cho cháu nội ăn tiếp tôi thực sự chán không buồn nói nhưng cũng không dám ý kiến gì. Thế nhưng thằng bé nhà tôi tính tình trẻ con có gì nói đó:

- Mẹ ơi không có hải sản như mẹ đã hứa, mẹ bảo về nhà ông bà nội tha hồ ăn hải sản với thịt gà luộc cơ mà, sao lại chỉ có thịt lợn kho thế này.

Ảnh minh họa

Mẹ chồng tôi mắng ngay:

- Bà làm gì có tiền mà đãi hải sản, bố mẹ con có tiền thôi. Có ăn là tốt lắm rồi nhé, đừng có than nhiều, mà béo rồi thì cần gì phải ăn nữa.

Bữa cơm hôm đó tôi ăn cố cho xong chứ thực sự không vui về cách tiếp đón cháu của bà nội chút nào. Trong khi đó chưa nói đến bố mẹ chồng tôi ở quê cũng không phải quá khó khăn mà không có tiền, thỉnh thoảng chồng tôi còn vẫn gửi tiền về biếu ông bà vậy mà ông bà không đãi cháu được nấy 1 bữa đầu cho ra hồn.

Vậy nhưng tôi cũng chép miệng cho qua rồi cho rằng các bữa sau sẽ bù đắp cho con. Ngay tối hôm đó tôi đã đưa cho mẹ chồng 2 triệu rồi nói:

- Nhà chúng con ở đây mấy ngày lễ chắc cũng tiêu tốn khá nhiều tiền ăn. Các cháu đang tuổi lớn nên cũng thích ăn đa dạng một chút, con không quen đi chợ ở đây nên con gửi mẹ chút tiền, mai mẹ đi chợ mua gì ngon cho các cháu ăn mẹ nhé.

Mẹ tôi cũng vui vẻ cầm lấy tiền.

Quả thực có tiền vào cũng khác hẳn, sáng sớm hôm sau tôi ngủ dậy đã không thấy bà đâu. Bố chồng tôi nói bà đi chợ hải sản từ sớm để mua cho rẻ mà tươi. Câu nói của ông nội khiến hai đứa nhà tôi vỗ tay mừng rỡ.

Buổi sáng hôm đó, vợ chồng tôi đưa hai con đi thăm các cô chú bác họ hàng xung quanh nhà, khi trở về đã thấy mẹ tôi chuẩn bị được kha khá đồ ăn. Tôi cũng vào bếp cùng bà. Trong lúc cơm nước tôi mới được bà thông báo rằng đến trưa, cô em chồng tôi ở cách đó tầm 200m cũng đưa 3 con sang ăn trưa cùng. Nhà cô em chồng cũng ở thành phố và mới về nhà nội hôm qua.

- Con tưởng phải mai kia cô mới đưa các con sang chơi chứ mẹ.

- Hôm nay có đồ ăn ngon nên mẹ gọi mẹ con nó sang sớm ăn cho con.

Nghe bà nói thế tôi khá bất ngờ vì nghĩ rằng vậy chẳng phải bà đã dùng tiền tôi đưa cho để chuẩn bị bữa cơm này nhưng là đãi con, cháu ngoại chứ không phải đãi vợ chồng con cái tôi hay sao. Tôi đã bực từ lúc đó, cho đến lúc vào bữa, cơm canh, hải sản thịnh soạn được dọn ra mâm, cô em chồng cũng đưa 3 con sang là ngồi vào mâm luôn.

Ảnh minh họa

Đông cháu thì đương nhiên suất ăn của các con tôi cũng sẽ bị giảm đi, là người làm mẹ như tôi sẽ không vui chút nào. Đã thế mẹ chồng tôi còn buột miệng câu nói:

- Hai thằng (con của tôi) ăn nhanh rồi ra kia chơi cho các em (con nhà cô) ăn đi, mà thôi béo rồi cũng không cần phải ăn nhiều đâu. Hôm nay may mà có các em sang ăn cùng thì hai anh mới được ăn ké nhiều món ngon vậy đó chứ không có các em, bà là bà chỉ cho ăn đồ ăn thừa hôm qua cũng đủ chất rồi nhé.

Câu nói của mẹ chồng khiến tôi thực sự sôi máu. Đến lúc đó tôi không thể chịu được nữa đành lên tiếng:

- Sao mẹ lại nói vậy với các cháu. Cháu nào mà chả là cháu mà sao mẹ lại thiên vị như vậy, các cháu còn vừa vào mâm cơm, chưa ăn được miếng nào mẹ đã nói vậy thì sao các cháu ăn được. Đó là còn chưa kể đến việc tiền ăn bữa trưa nay là do con đưa cho mẹ đi chợ chứ có phải tiền của cô đâu.

Con đã định không nói nhưng con thấy mẹ thực sự quá thiên vị giữa các cháu và có nhiều câu nói xúc phạm tới ngoại hình của các cháu nhà con quá. Cháu béo thì không có quyền ăn ngon sao, con không đồng ý với mẹ một chút nào.

Nói một tràng xong tôi kéo hai đứa con đứng lên quyết không nghe thêm một câu nào, một lời nói nào nữa. Tôi đưa các con ra đầu ngõ bắt taxi một mạch sang nhà ngoại. Chồng tôi đi theo và gọi điện theo nói rằng tôi quá nóng tính, nói hỗn với mẹ chồng, yêu cầu tôi đưa các con quay lại xin lỗi mẹ nhưng tôi thấy mình chẳng làm gì sai cả.

Ngược lại tôi lại còn thương các con mình hơn, suốt từ hôm qua về đã phải nghe bao nhiêu lời nói không hay từ miệng bà nội. Những đứa trẻ tuy ngây thơ nhưng cũng có suy nghĩ riêng của nó chứ. Mẹ chồng mà cứ có quan điểm thiên vị giữa các cháu như thế này, tôi cũng sẽ không bao giờ cho các con về quê nội nữa.

Tiếp dến, báo Người Đưa Tin cũng có bài đăng tương tự với thông tin: 30 Tết bà nội chỉ đãi 7 đứa cháu ăn cơm và rau luộc đạm bạc, tôi ôm con về ngoại ngay lập tức.

Nội dung được báo đưa như sau: 

Với người khác thì bữa ăn không quan trọng nhưng với tôi, con cháu đi làm cả năm xa mới về nhà ông bà nội được ít ngày nhưng việc tiếp đón các cháu thiếu sự xởi lởi như vậy của mẹ chồng thể hiện rằng bà cũng không có quá nhiều quý hóa dành cho sự chào đón cháu. Vậy nên nếu bà đã không yêu thương thì cháu cũng đâu cần phải quá thân thiết.

Tôi và chồng đều là dân tỉnh lẻ lên thành phố lập nghiệp sau đó gặp nhau và lập gia đình, mua nhà trên này để ở. Quê nhà tôi và nhà chồng cách nhau tầm 100 cây số nên mỗi lần đi về nghỉ lễ Tết là "một chốn đôi quê" luôn phải cố phân chia làm sao cho các con được hưởng lễ đồng đều bên nội và bên ngoại.

Tết 2024 này, vợ chồng chúng tôi đã phải sắp xếp từ sớm rằng chiều 28 Tết từ thành phố về nhà nội đón giao thừa và ăn cơm với ông bà mùng 1 Tết, chiều cả gia đình 5 người khăn gói đi sang nhà ngoại cho các con chúc Tết ông bà. Thế nhưng chuyện bất thình lình xảy ra khiến tôi tức tối phải 1 mình dẫn 3 con về ngay nhà ngoại chiều 30 Tết.

Chẳng là gia đình chồng tôi có 2 con trai, chồng tôi và một anh cả nữa. Anh chị cả có 4 cháu, chúng tôi có 3 cháu, tổng cộng là 7 cháu và 2 cặp vợ chồng. Chúng tôi đều đi làm ăn xa có mỗi dịp Tết là sum họp cả gia đình với ông bà nội. Vì vậy cũng muốn làm cả năm đón Tết linh đình một chút.

Ảnh minh họa

Tôi với chị dâu bàn bạc mỗi đứa góp 7,5 triệu, tổng là 15 triệu 2 nhà đưa cho ông bà đi chợ sắm Tết và mua đồ ăn thức uống trong những ngày chúng tôi ở đây. Bên cạnh đó vẫn có quà Tết biếu ông bà hay những lúc chúng tôi đi chợ, tôi đều tự bỏ tiền túi ra mua. Năm nay dẫu làm ăn khó khăn nhưng Tết nhất cứ phải để con cái đủ đầy một chút.

Mẹ chồng cầm 15 triệu của hai gia đình chúng tôi nhưng bực một nỗi bà không muốn chi ra một đồng nào cả để mua thức ăn thức uống, cả hai ngày 28 và 29 Tết đều bằng cách này cách khác "lừa" cho chị em tôi đi chợ mua đồ ăn. Chúng tôi đều biết vậy nhưng không dám ý kiến gì cả, chép miệng "thôi muốn con ăn ngon thì mẹ đành chịu khó".

Cho đến sáng ngày hôm nay 30 Tết, mẹ giao cho hai chị em chúng tôi việc đi đưa đồ lễ thắp hương cho các cụ trong gia đình và chúc Tết trước một số gia đình. Chúng tôi 4 người lớn và 7 đứa trẻ con cũng hồ hởi dẫn nhau đi chúc Tết và dặn trước mẹ là trưa sẽ về ăn cơm (vì nhà tôi không có tục lệ cúng cơm 30 Tết mà sẽ cúng tối). Cứ ngỡ mấy hôm liền bà mới phải đi chợ 1 lần thì cũng xởi lởi chi tiền đãi các cháu một tí nhưng không, sự thật khiến cả tôi và chị chồng tức giận.

Ảnh minh họa

Buổi trưa, sau khi đi chúc Tết họ hàng về đã muộn, người lớn trẻ nhỏ nhanh chóng rửa chân tay và quây quần vào mâm cơm. Mấy đứa nhỏ háo hức lắm vì chúng đói nhanh và lúc nào cũng mong về quê được ăn ngon. Khi tôi còn đang rửa tay ở ngoài sân đã nghe thấy tiếng thằng lớn nhà tôi nói to:

- Bà ơi còn món gì dưới bếp không ạ để con xuống phụ bê?

- Không con ơi, bà xếp đủ cả rồi đấy. Biết các con đi về đói nên bà tự làm tự sắp xếp hết rồi, ngồi vào mà ăn thôi.

Lúc này tiếng thằng út la lên:

- Ôi bà nội ơi, sao chỉ có bằng này món ạ. Có mỗi cơm với rau luộc, tôm rang, trứng rán thôi sao?

Nghe thấy tiếng thằng út nhà tôi nói, vậy là 7 đứa cháu (cả con nhà bác cả) ùa vào bàn ăn để ngó, tiếng chúng nó lao xao "Ôi cơm chán thế bà"; "không có gà luộc à bà ơi, con thích ăn gà luộc"; "Con thích ăn nem rán cơ, sao mẹ bảo hôm nay bà cuốn nem rán"; "mẹ ơi, bà không nấu món gì ngon cả, mẹ ơi con không chịu đâu...".

Ảnh minh họa

Tiếng lũ nhỏ láo nháo quá như "phản động" khiến cả tôi và chị chồng phải nhanh chân chạy lên. Chị chồng tôi cũng thẳng tính, mạnh mồm nên nói luôn:

- Ôi mẹ ơi sao cơm ngày Tết mà như cơm ngày thường thế này mẹ, giờ đâu có còn thiếu thốn gì nữa đâu sao mẹ không nấu cho tươm tất một chút ạ. Có phải thiếu tiền đâu, hôm qua chúng con đưa tiền cho mẹ đó thôi.

- Gớm mấy đồng bạc của các anh chị ăn mấy bữa là hết thì phải để dành năm mới còn mua bán cỗ bàn mời khách nữa chứ. (bà quay sang nói với mấy đứa trẻ) Mà các bữa trước các cháu đều ăn ngon rồi đó thôi, nay bà cho ăn 1 bữa thanh đạm rồi ra Tết lại quay cuồng cho mà xem. Nhìn xem, đứa nào đứa ý béo tròn núc ních ra rồi còn đòi ăn thịt với ăn nem.

Chị chồng định nói thêm nhưng anh chồng gàn lại còn tôi không nói gì nhưng cũng vô cùng tức giận. Bữa cơm hôm đó có mỗi mẹ chồng là vui ra mặt vì tiết kiệm được tiền còn những đứa cháu mặt buồn thiu, có đứa còn chẳng chịu ăn, nhõng nhẽo đòi mẹ đi mua đồ ăn ngon.

Tôi ăn cho xong bữa rồi lên trên nhà, càng nghĩ càng tức tối vì đưa tiền cho bà cũng nhiều chứ không phải ít mà bà đãi 7 đứa cháu không được món nào tử tế. Mà không phải chỉ mình hôm nay, nếu những ngày trước để bà đi chợ thì các cháu cũng mãi chỉ ăn rau với trứng tráng.

Càng nghĩ càng tức, tôi dọn đồ cho 3 đứa con rồi xin phép đưa chúng sang ăn Tết ở nhà ngoại mặc cho chồng gàn lại. Tôi tức là ở chỗ quanh năm suốt tháng các cháu về nghỉ lễ Tết có một dịp, đã đưa tiền cho mẹ chồng rồi bà vẫn để các cháu ăn uống quá đạm bạc. Thế này thì có ở vậy, ở nữa cũng thiếu cái này thiếu cái kia cũng không thoải mái.