Bán nhà cho chồng chữa ung thư, giờ khỏi anh lại cặp với bệnh nhân giường bên cạnh
Người ta bảo ở đời chẳng ai biết trước chữ ngờ. Đến bây giờ tôi mới thấm từng từ. Vợ chồng sống với nhau 8 năm trời, trải qua bao sóng gió vẫn vượt qua được, vậy mà bây giờ lại phải đau đầu vì một lý do nói cũng chẳng ai dám tin.
Cách đây 3 năm, chồng tôi bị chẩn đoán mắc ung thư tuyến giáp. Lúc ấy điều kiện kinh tế nhà tôi không có lại phải nuôi hai đứa con ăn học. Muốn chồng được điều trị phác đồ tốt thì tốn kém lắm, tôi nghĩ mãi nên bàn với anh:
“Còn người là còn của. Bây giờ mình cứ bán cái nhà này đi cho anh chữa bệnh. Sau này cày cuốc rồi mua lại cũng được”.
(Ảnh minh họa)
Nhà bán được gần 2 tỷ thì một nửa tôi bỏ vào tài khoản tiết kiệm, xem như tiền ăn học của các con. Nửa còn lại là tiền cho chồng chữa bệnh.
Kể từ khi chồng tôi nằm viện, mọi gánh nặng đều đè lên đôi vai tôi. Nhiều lúc thấy vợ con phải sống chật vật trong căn nhà trọ bé tí, anh lại động viên:
“Mấy mẹ con cố gắng vượt qua giai đoạn này. Bao giờ khỏi ốm bố sẽ bù đắp hết”.
Sau đó là khoảng thời gian dài đằng đẵng. Hầu như tháng nào chồng tôi cũng phải nhập viện để vào thuốc. Mấy đợt đầu thì tôi còn đi cùng anh, sau này công ty tôi không cho nghỉ nhiều, gửi các con ở nhà hàng xóm cũng không yên tâm. Chồng tôi bèn nói:
“Bố mẹ già cả không phiền ông bà làm gì. Thôi, em cứ ở nhà đi làm rồi chiều đưa đón các con. Anh đi mấy đợt cũng quen rồi, không cần có người đi cùng nữa đâu”.
Từ đó đến giờ, tôi chưa lần nào đi viện cùng chồng. Cách đây nửa năm, chồng tôi về nhà nói tế bào lạ đã ở dưới ngưỡng phát hiện. Bác sĩ bảo chỉ cần tái khám định kỳ và uống thuốc duy trì sẽ ổn.
Đối với tôi, đây là tin vui nhất trong mấy năm qua. Nhưng lúc này, tôi thấy chồng bắt đầu thay đổi. Đáng lẽ khi bệnh được đẩy lui, chồng tôi sẽ ít phải đi viện hơn, đằng này tháng nào anh cũng bắt xe lên thành phố. Linh cảm của người phụ nữ khiến tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
Hôm đó chồng tôi bảo mệt nên chưa đến ngày hẹn đã đến viện khám. Anh vừa lên xe khách thì tôi cũng gọi một chiếc taxi khác đuổi theo. Đến bệnh viện, anh không làm thủ tục thăm khám mà lên thẳng phòng bệnh để gặp một bệnh nhân nữ.
Trông hai người nắm tay nhau nói chuyện, tôi lờ mờ hiểu ra sự tình nhưng vẫn muốn chồng cho mình một lời giải thích. Mấy hôm sau chồng về nhà, tôi nói rằng mình đã biết mọi chuyện. Tưởng anh sẽ tìm một cái cớ nào đó, không ngờ chồng tôi lại thú nhận sự thật:
“Đúng là anh với cô ấy có tình cảm với nhau. Bọn anh ở bên nhau lúc vào sinh ra tử. Tình cảm nảy nở từ đó”.
“Thế chồng cô ta đâu? Anh qua lại với đàn bà có chồng mà không ngại à?”.
Chồng tôi thở dài:
“Biết cô ấy bệnh thì hắn ôm con đi rồi. Người ta hoàn cảnh như thế, bệnh nặng hơn anh nhiều. Em thương anh thì cứ khuất mắt trông coi, để anh được bầu bạn với cô ấy những ngày cuối đời được không?”.
Nghe chồng nói câu ấy mà lòng tôi đau như cắt. Tôi đã bán cả nhà để cho anh chữa trị. Những ngày chồng đi viện, tôi ở nhà có sung sướng gì đâu? Hết đi làm ở công ty lại về phục vụ 2 đứa con nhỏ. Bây giờ chồng khỏe lại đòi có trách nhiệm với người khác. Nhưng nghĩ kỹ lại thì đằng nào cô gái ấy cũng không còn sống được bao lâu. Tôi có nên làm phúc để hai người họ được qua lại với nhau trong thời gian này không?